Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 455: Nàng động, ta bất động




Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao, Bạch Lạc
Ánh Hàn đang tản bộ ở vườn hoa sau nhà, Nhạc Thạch canh bên cạnh một tấc không rời.
Vì Tiếu phu quân đã dặn hạ nhân không được làm phiền Ánh Hàn nghỉ ngơi, cho nên bên này rất yên tĩnh.
Nam Tầm mặt nhăn như quả táo tàu bước về phía hắn.
"Ta vừa nghe tiền viện rộ lên một hồi, còn tưởng nàng thi đạt hạng cao. Thế nào, thi Đình không tốt sao?" Ánh Hàn hỏi.
Nam Tầm đặt tay lên bụng Ánh Hàn vuốt ve, mới sờ soạng một chút đã bị Ánh Hàn hất phăng tay ra.
Nam Tầm xoa xoa mu bàn tay mình, thở dài nói: "Hàn Hàn, phải làm sao bây giờ? Hình như ta lỡ thi tốt quá, bị Hoàng Thượng khâm điểm thành Trạng Nguyên mất rồi."
Ánh Hàn đầu tiên là cả kinh, sau đó rất nhanh ánh mắt trầm xuống, làm bộ không quan tâm hỏi lại: "Trạng Nguyên? Hoàng Thượng dường như rất thưởng thức nàng đó."
Nam Tầm gào lên: "Ta cũng sầu lắm nè. Hay Hoàng Thượng thích loại ngông cuồng ngạo mạn?"
"Thôi, không nói chuyện này nữa. Hàn Hàn để ta đỡ chàng vào nhà, chàng xem bây giờ thân thể nặng nề, không thể quá mệt nhọc."
Ánh Hàn liếc nàng một cái, để nàng đỡ mình về phòng.
Chờ đóng cửa phòng chỉ còn vợ chồng son, Nam Tầm lập tức giở thói lưu manh. Ôm Ánh Hàn chụt chụt thật lâu, tay hạnh kiểm xấu đè đè nơi nào đó, ngoài miệng thầm thì: "Sao vẫn phẳng thế ta?"
Nam Tầm vẫn luôn ôm nỗi tò mò sâu sắc chuyện đàn ông sinh con. Sau đó qua nhiều ngày nghiên cứu, nàng rốt cuộc hiểu rõ.
Ở thế giới nữ tôn, nam nhân mang thai cơ thể sẽ có sự biến đổi. Bụng họ sẽ dần hình thành một bộ phận tương tự tử cung của nữ giới, đứa trẻ sẽ lớn lên trong đó. Sau ba tháng, ngực bắt đầu to lên, đến tận khi không khác nữ nhân ở thế giới này là mấy.
Nam Tầm cho hay, ngực nữ giới ở đây to nhất chỉ cúp B, phổ biến nhất là cúp A. Cho nên nam nhân phát triển lớn thành như vậy cũng không tính quá cay mắt, miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Đại khái từ tháng thứ sáu, dưới rốn bọn họ sẽ xuất hiện lỗ sinh nở, tựa như dùng dao phẫu thuật tạo rạch một đường khi sinh mổ vậy. Tuy nhiên đây là hình thành tự nhiên, chờ sinh xong, miệng lỗ sẽ từ từ khép lại rồi liền hẳn, cuối cùng thành một vết sẹo mờ.
Nghe thì có vẻ không nguy hiểm, cũng không quá đau. Thật ra thì không hẳn là vậy. Vì lỗ sinh kia không cẩn thận chút thôi sẽ rong huyết, nguy hiểm chẳng hề kém nữ nhân sinh con là bao.
Ánh Hàn thấy Nam Tầm chăm chú nhìn ngực mình, vẻ mặt tức khắc tối sầm. Hắn thực phản cảm cơ thể nam nhân khi mang thai phát dục, đặc biệt là việc ngực trở nên lớn hơn, cứ thấy quái quái.
"Hàn Hàn, ngày mai thê chủ của chàng phải tiến cung yết kiến Hoàng Thượng, xong còn phải diễu hành trên phố nữa. Phỏng chừng dạo xong cũng khuya rồi nên mai ta không chăm sóc chàng được. Chàng ở một mình phải ngoan ngoãn ăn cơm nghen."
"Biết rồi, nàng thật phiền quá. Ta cảnh cáo nàng, lúc dạo phố cấm liếc lung tung mấy ca nhi trên đường."
"Mắt ta mù ư, trong nhà đã có một phu quân mỹ miều nhường này, ta còn liếc ngang ngó dọc kẻ khác làm chi? Hàn Hàn, mau cho ta hôn hôn nào, nguyên ngày mai không hôn được đâu."
"Lăn!"
***
Ngày hôm sau, tất cả tiến sĩ đề danh bảng vàng lấy Nam Tầm dẫn đầu, đứng tập trung ngoài đại điện.
Đợi bên trong truyền gọi, Nam Tầm liền dẫn mọi người tiến vào theo thứ tự. Sau khi dập đầu tạ lễ, trên điện có một nội quan cao giọng đọc to tên họ các tiến sĩ theo thứ tự tam giáp.
Vừa vào đại điện, Nam Tầm đã cảm nhận được ánh mắt sáng như đèn pha dừng trên người nàng.
Nàng biết, đó là Hoàng Thượng Đại Triệu quốc. Thân là Trạng Nguyên lần này, nhận chú mục là chuyện bình thường. Chỉ là ánh mắt đối phương khiến Nam Tầm thấy rất kỳ quái.
Chờ nội quan tuyên đọc xong, Hoàng Thượng theo khuôn sáo khen ngợi biểu hiện của các thí sinh, nói blah blah một đống lớn. Sau đó ngẫu nhiên chỉ đích danh ra kiểm tra, làm một cuộc khảo thí ngắn. Thật ra cũng khá giống vòng phỏng vấn.
Khiến Nam Tầm ngạc nhiên là, Hoàng Thượng thế nhưng không hỏi nàng câu nào.
Kết thúc khảo thí, Tiếu Dao làm tiến sĩ nhất giáp Trạng Nguyên được ban hàm lục phẩm, Bảng Nhãn và Thám Hoa ban hàm chính thất phẩm. Tiến sĩ nhị giáp ban hàm thất phẩm, tam giáp ban chính bát phẩm và bát phẩm. Đồng thời căn cứ vào phần kiểm tra ngẫu nhiên vừa rồi của Hoàng thượng và thứ hạng thi để chia ra ban thưởng các chức vị.
Triều phục, thắt lưng và ủng đợi lát nữa sẽ có nội quan chuyên trách đưa tới nơi ở các tiến sĩ. Ngày mai các tiến sĩ phải mặc triều phục đến tạ ơn, sau đó tham gia Quỳnh Lâm yến do Hoàng Thượng tổ chức.
Chờ rời khỏi đại điện, Nam Tầm thấy có chút thấp thỏm không yên. Nàng hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, ban nãy Hoàng Thượng nhìn ta mấy lần phải không?"
Tiểu Bát: "Đâu chỉ mấy lần, ánh mắt hệt như đánh giá con dâu luôn đó."
Nam Tầm nghe thế, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.
"Gần đây ngươi có lưu ý động tĩnh Tiêu Minh Ngọc không?" Nam Tầm vội vàng hỏi.
Tiểu Bát nói: "Không có đâu, Thập Bát hoàng tử chẳng phải chỉ là tấm bia đỡ đạn hả. Hơn nữa từ bây giờ đến lúc gã chết vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Mấy ngày nay gia còn bận chú ý khí vận tử, Ngũ hoàng nữ Tiêu Minh Hạo hiện giờ đã lôi kéo được không ít tâm phúc."
Ánh mắt Nam Tầm hơi trầm xuống: "Tạm thời đừng quan tâm Tiêu Minh Hạo, thay ta quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Minh Ngọc trước đã. Như hôm nay mí mắt ta cứ giật mãi, sợ rằng có chuyện không tốt sắp xảy ra."
"Hôm nay không phải ngày đại hỷ của ngươi à. Diễu hành trên phố đó nha, hì hì, thật uy phong gớm."
Diện thánh và phong thưởng đã xong. Nam Tầm dẫn đầu tam khôi* cắm hoa khoác lụa hồng, theo tiếng trống nghi thức ra ngọ môn, sau đó cưỡi ngựa dạo phố. Muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong.
Hai bên đường đều là bá tánh đến xem náo nhiệt. Những kẻ trước từng xem thường chê cười Tiếu Dao, bây giờ nhìn thấy Trạng Nguyên lang tuấn tú ngồi trên bạch mã, chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát đau đớn, như thể bị người vả cho vài phát. Một ít ca nhi trộm đánh giá Trạng Nguyên lang, thậm chí lặng lẽ đỏ mặt. Từ nhã gian lầu hai Phương Mãn Các, một ca nhi áo trắng dán chặt mắt vào Tiếu Dao trên phố, hai tay suýt chút bóp gãy khung cửa gỗ khắc lan...
Dạo một vòng, mông Nam Tầm bị xốc nảy đã đau kinh lên được, cơ thể Tiếu Dao oặt ẹo hơn nàng tưởng.
Lăn lộn hồi lâu, Nam Tầm cuối cùng cũng được hồi phủ ôm tiểu yêu tinh của mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Buổi tối, Nam Tầm mệt cả ngày dần ngủ mơ mơ màng màng, tiểu yêu tinh Ánh Hàn đột nhiên sờ soạng nàng làm Nam Tầm giật mình.
"Hàn Hàn, chàng làm gì thế?" Nam Tầm cả kinh. Tiểu yêu tinh lại dám đánh lén.
Nam Tầm vừa hỏi xong, cánh tay Ánh Hàn đã ôm chặt, kề sát vào nàng mềm giọng nhẹ nhàng: "Thê chủ, vài tháng rồi, nàng không muốn sao?"
Nam Tầm sửng sốt, vội vàng nói: "Đừng nghịch, chàng đang mang thai đó. Ta giống hạng người không biết nặng nhẹ lắm sao?"
Tiểu yêu tinh Ánh Hàn dán cả người lên nàng, đôi mắt câu hồn thẳng tắp chăm chú nhìn nàng: "Nhưng mà, ta muốn."
Nam Tầm:!
Ánh Hàn hơi rũ mắt, trông có vẻ thẹn thùng mê người đến lạ: "Ta hỏi đại phu rồi. Sau ba tháng thai nhi ổn định là có thể hành phòng, chỉ cần động tác nhẹ chút là được. Lần này nàng động đi, ta nằm im. Dù sao trước giờ động tác của nàng đều nhẹ nhàng, ta không ngại."
Nam Tầm: Mẹ nó hình như nàng nghe ra thâm ý khác!
Ý nói nàng ngày thường tiểu đánh tiểu nháo không thỏa mãn được hắn đó hả?
Đờ mờ tiểu yêu tinh này!
Nam Tầm vốn kiên quyết không đồng ý, nhưng sau bị tiểu yêu tinh dụ dỗ mê hoặc đủ kiểu, liền không tiền đồ cùng tiểu yêu tinh đánh một trận. Lần này tiểu yêu tinh quả nhiên không cầm eo nàng động nữa, nhưng mà...
Mẹ nó vẻ mặt dục cầu bất mãn kia là muốn chơi sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.