Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 582: Lời em nói, về sau anh đều tin




Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao
Bà cả thoáng sửng sốt, sau đó cười tươi như hoa, nhìn sang Nam Tầm oán trách: "Giỏi lắm Tiểu Ngư, mẹ cũng không biết con và thằng cả làm lành từ bao giờ đấy? Còn tự định chung thân nữa? Con ở cạnh mẹ suốt ngày mà mẹ chẳng hay biết gì. Nào, mau kể mẹ nuôi xem, rốt cuộc là chuyện gì thế này."
Nam Tầm thẹn thùng: "Mẹ nuôi, xem mẹ nói kìa, đây có phải tự định chung thân đâu ạ. Con và anh cả vốn đã cử hành hôn lễ, chẳng qua lúc ấy anh cả không chịu nhận thôi."
Lão phu nhân sau khi hiểu rõ đầu cua tai nheo thì nguýt cậu cháu quý hóa: "Cháu nói đi, quanh đi quẩn lại vẫn về ban đầu là thế nào. Ranh con, đúng là rảnh quá phải kiếm chuyện ha, tổn thương Tiểu Ngư cho đã rồi bây giờ phát hiện con bé tốt chứ gì? Cháu mà chậm chút nữa là Tiểu Ngư thành đôi với người khác rồi."
Tạ Lương Thành hờ hững đáp: "Cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu ạ. Nếu con bé cặp với kẻ khác, cháu sẽ giết hắn ta rồi giết luôn con bé."
Nam Tầm:...
Bà cả và lão phu nhân tưởng anh nói giỡn nên chỉ liếc nhau một cái, trong lòng thì mừng vô cùng.
Vậy là giải quyết được một mối bận tâm. Tiểu Ngư theo Tiểu Thành đồng nghĩa với việc tương lai hai đứa cột chung với nhau, các bà không cần tìm mọi cách giữ người ở lại nữa.
Tiểu Thạch Đầu đứng bên nghịch hộp bút mới mua, chốc chốc thì ngó chị gái, chốc chốc lại đảo mắt sang anh Thành. Một lúc sau cậu nhóc mới hiểu người lớn đang bàn chuyện gì, vội hỏi: "Chị, về sau anh Thành là anh rể em ạ?"
Nam Tầm xoa đầu cậu, cười bảo: "Đúng vậy, nên nay mai em phải gọi anh rể nhé."
Bà cả gấp gáp bàn bạc với lão phu nhân chuyện tổ chức tiệc cưới, định bụng đăng báo xong sẽ mời tất cả phu nhân, tiểu thư thân thiết tới. Về phần những sĩ quan quân đội mà Tiểu Thành quen thì các bà không phải bận tâm.
Chờ tính toán kỹ lưỡng xong mới hay, thế mà cần tới những bốn, năm mươi bàn tiệc.
Bà cả và lão phu nhân hưng phấn thảo luận quên cả giờ giấc, mãi đến khi lão phu nhân hiện vẻ mệt mỏi mới tạm kết thúc.
"Chuyện này con xem thế nào rồi triển khai đi, trước giờ mẹ vẫn luôn yên tâm tác phong làm việc của con." Lão phu nhân nói.
Bà cả là do lão phu nhân cân nhắc kỹ càng mới quyết định nâng vào cửa. Nghe nói lúc ấy đã có vài nhà tới cầu hôn, nhưng lão phu nhân mời được bà mối giỏi vận dùng hết ba tấc lưỡi đã thuyết phục người nhà bà cả gả con gái cho Tạ Đại soái.
Năm đó, cuộc hôn nhân của cặp đôi trai tài gái sắc cũng coi như một giai thoại. Nay cảnh còn người mất, ai rồi cũng đổi thay.
Tạ Đại soái càng leo càng cao, các cuộc xã giao theo đó càng ngày càng nhiều, vốn ban đầu chỉ gặp dịp thì chơi, sau lại từ giả thành thật, trở nên ngày càng phong lưu. Mà bà cả sinh con xong liền dời hết sự chú ý lên mấy đứa nhỏ, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua những hành vi trăng hoa của ông.
Lão phu nhân và Tiểu Thạch Đầu đều đã ngủ, bà cả không biết nghĩ đến chuyện gì mà lộ vẻ khó xử nhìn Tạ Lương Thành. Qua hồi lâu, bà mới mở miệng ướm hỏi: "Tiểu Thành à, con xem con kết hôn là chuyện lớn, có cần... thông báo cho em con một tiếng không?"
Càng nói, giọng bà càng nhỏ.
Sắc mặt Tạ Lương Thành bỗng chốc tối sầm, cười lạnh: "Hôn nhân đại sự của con, báo cho nó làm gì? Đã nhiều năm vậy, nó có từng nghĩ về thăm mẫu thân và bà nội chưa?"
Bà cả nghe thế lòng cũng man mát buồn, ấy vậy vẫn không nhịn được nói đỡ vài lời hộ thằng út: "Tiểu Huân ở nước ngoài không về được."
Tạ Lương Thành liếc qua bà, hỏi đầy thâm ý: "Mẫu thân tưởng năm năm nay nó vẫn luôn ở nước ngoài à?"
Bà cả biến sắc: "Tiểu Thành, con có ý gì?"
Tạ Lương Thành lại không trả lời mà kéo Nam Tầm lên tầng, để lại bà cả một mình sững sờ giữa đại sảnh.
Nam Tầm mặc anh lôi mình, việc cô có thể làm lúc này là im lặng và lắng nghe.
"Tiểu Bát, ta chưa từng hỏi ngươi khí vận tử thế giới này là ai nhỉ? Nhưng bây giờ dựa vào trực giác phụ nữ, tự nhiên ta có dự cảm không lành." Nam Tầm nói.
Tiểu Bát ồ lên: "Gia thấy khả năng cao suy đoán của ngươi chuẩn rồi đấy."
Nam Tầm khẽ nhíu mày: "Thật sự là em trai đại Boss - Tạ Lương Huân?"
Tiểu Bát: "Ừ, đúng rồi, thật ra hai năm trước đã trốn về nước. Chẳng qua anh ta tiếp thu giáo dục đại học ở nước ngoài nên rất khao khát một nền dân chủ tự do, từ lúc còn chưa về nước đã bắt đầu gây dựng thế lực riêng của mình, hai năm nay lại xây dựng được một đội quân lực lượng không thể khinh thường. Tạ Lương Huân có thể coi là khí vận tử vì nước vì dân, luôn nỗ lực thống nhất thế giới hỗn loạn này."
Nam Tầm trầm mặc chốc lát rồi nói: "Tiểu Bát, cho biết ta kết cục của Tạ Lương Thành ở nguyên thế giới đi."
Tiểu Bát đáp: "Đại Boss là anh hùng thời chiến đó nha. Sau khi lên chức Đốc quân, chưa tới hai năm đã thống nhất tất cả sứ quân. Có điều nhân dân sớm căm thù chế độ quân phiệt tận xương tuỷ, lúc này lại bỗng xuất hiện chính quyền mới tuyên truyền khẩu hiệu dân chủ tự do, lòng dân đương nhiên hướng về khí vận tử.
Sau đó nước L khơi mào chiến tranh, đại Boss liền xuất quân giết địch. Thế nhưng quá trình nào có thể thiếu chuyện giả vờ đầu hàng để tìm sơ hở, thành ra đại Boss bị nhân dân và em trai hiểu nhầm là quân bán nước.
Sau nữa, đại Boss lấy ít địch nhiều, mất bốn năm tiêu diệt kẻ địch. Trong trận chiến trọng yếu cuối cùng, đại Boss không may trúng đạn, một đời kiêu hùng cứ thế chết thẳng cẳng. Em trai hắn hợp nhất đội quân của hai người rồi bố cáo công lao của hắn cho toàn thiên hạ, tôn hắn làm công thần khai quốc. Đây cũng coi như giải oan cho đại Boss."
Nam Tầm lạnh mặt ừ một tiếng: "Mạch chính của thế giới đơn giản là Tạ Lương Huân thành lập chính quyền mới, đánh đuổi giặc ngoại xâm, cuối cùng thống nhất đất nước và dẫn dắt nhân dân đi đến dân giàu nước mạnh. Đại Boss thì chẳng qua là ngụy vai ác, thậm chí còn là trợ lực mạnh nhất để khí vận tử hoàn thành nghiệp lớn."
Hơi dừng, cô lại nói: "Ta sẽ nghĩ cách giữ tính mạng anh." Ánh mắt Nam Tầm lóe lên.
Tiểu Bát: "Tất cả luôn ngoài tầm dự đoán. Như thế giới Ánh Hàn kìa, ngươi tưởng đã thay đổi được vận mệnh hắn, cũng như bảo vệ được mạch chính, nhưng chẳng phải cuối cùng các ngươi vẫn cùng chết đó sao?"
Nam Tầm: "Ta biết, bởi vậy ta chỉ muốn cố hết sức mình, một khi anh cả chết, ta sẽ buông tay. Nhưng thế giới này ta chơi chưa đủ đâu, còn muốn ở thêm mấy năm."
Tiểu Bát lập tức trả lời: "Vẫn còn sớm, tận năm năm nữa cơ. Một năm thống nhất các sứ quân, bốn năm quét sạch giặc ngoại xâm."
Nam Tầm không đáp lại Tiểu Bát.
Mỗi thế giới, đại Boss đều khiến cô đau lòng, thế giới này cũng vậy. Chẳng ai thích sống mãi trong chiến tranh loạn lạc cả, cho nên sau khi hết thảy kết thúc, cô muốn cùng Tạ Lương Thành tận hưởng những tháng ngày thanh bình.
Tạ Lương Thành dắt Nam Tầm về phòng, rồi không kìm được nâng cằm cô, cúi xuống hôn: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Nam Tầm cũng hôn nhẹ lên khóe miệng anh đáp lại: "Anh cả ngủ ngon." Thời điểm nụ hôn rơi xuống, cô thoáng thấy ý cười xẹt qua trong mắt anh.
Chờ anh xoay người, cô lại nhịn không được gọi với: "Anh cả, hai ngày tới nhớ cẩn thận, em sợ có chuyện chẳng lành sắp ập tới."
Tạ Lương Thành hơi nhướng mày: "Hửm, lại là em tính ra à?"
"Vâng, là em tính ra, anh cả tin không?"
Tạ Lương Thành nói: "Trước kia không tin, giờ thì tin, sau này em nói gì anh cả cũng đều tin."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.