Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 705: Chú, chú thích cháu đến vậy cơ




Edit: Lumos (editor mới này hi hi, vỗ tay nào các bợn)
Beta: Padu, RED, Trant
Hoàn cảnh sống thời thơ ấu hình thành nên tính cách không giỏi biểu đạt cảm xúc của Ngụy Xương. Lần đầu gặp gỡ người cá nhỏ, để dỡ xuống sự phòng bị của cô, anh mới kể chuyện hồi bé và căn bệnh của mình - đoạn quá khứ anh không muốn đụng tới nhất. Hơn nữa khi ấy cô cũng chưa hiểu gì nên anh mới có thể thả lỏng và trở nên cảm tính đến vậy.
Về sau Lam Lam biết tiếng người, Ngụy Xương cũng một mực dùng hành động biểu đạt tình cảm của mình tuyệt không lộ nửa lời. Ngay cả khi vô tình bị cô trêu chọc, cảm xúc thoáng trào ra khỏi tầm kiểm soát của anh vẫn tương đối lặng lẽ và kín đáo, chắc chắn ngoài khả năng nhận thức của người cá nhỏ.
Cứ như vậy cho tới lúc vừa rồi gặp lại cô, Ngụy Xương vẫn tưởng mình đang mơ. Mà giấc mơ này lại quá đỗi chân thực, anh không kìm được moi hết tim gan thổ lộ với Lam Lam trong tâm tưởng.
Lúc ấy thì không sao, giờ ngẫm lại mới thấy mình quá buồn nôn, tiếp đó là cực kỳ muốn nuốt ngược mấy lời đó.
Nhưng Ngụy Xương biết đây là điều bất khả thi, đành gửi gắm hy vọng vào trí nhớ của bé người cá. Nào ngờ cô nhóc thẳng tay "nổ" một câu khiến anh ngượng chín người.
Ha hả, nhớ rõ từng câu anh nói ư? Anh biết Lam Lam có một trí nhớ tuyệt vời, nhưng không ngờ tốt đến thế.
Nam Tầm thưởng thức vẻ mặt lúng túng của Ngụy Xương, trong lòng cười lăn cười bò song ngoài mặt thì bày ra vẻ ngượng ngùng: "Chú, không ngờ chú thích cháu đến vậy, buồn bã đến vậy khi rời xa cháu. Lúc vừa gặp lại nhìn chú như sắp khóc tới nơi, mà cháu chưa từng thấy chú khóc bao giờ cả. Phải đau buồn tới mức nào nha."
Không... không phải chứ?!
Ngụy Xương cố gắng hồi tưởng, anh tuyệt đối không khóc!
Ngụy Xương ho khan, âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô: "Lam Lam, cháu đã trở về đây rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa được không?"
Nam Tầm càng khăng khăng: "Chú, chú tỏ tình lại lần nữa đi, cháu thích nghe."
Ngụy Xương mím chặt môi mỏng, không hề dao động thẳng tay lau khô người cá nhỏ rồi bế thốc cô lên giường, đặt người xuống, rất chu đáo không đè trọng lượng của mình lên cơ thể nhỏ bé kia mà chống tay hai cạnh sườn cô.
Người đàn ông nhìn cô chăm chú rồi ngập ngừng hỏi: "Lam Lam, những lời chú nói cháu đều hiểu?"
Nam Tầm ra vẻ khó hiểu liếc anh, còn nháy mắt đầy tinh nghịch: "Câu nào cơ ạ? Là 'nhớ cháu phát điên'? Hay là 'cháu đã như bám rễ trong trái tim này, đột nhiên rút ra, sẽ đầm đìa máu...'?"
Ngụy Xương:...
"Ồ? Nếu không phải thì chắc là câu kia... 'Một khi có thời gian, dù chỉ một giây một phút, trong đầu chú cũng sẽ tràn ngập bóng hình cháu'? Cũng rất có thể là câu 'ôi chao, tôi thấy mình quả là đồ cầm thú chó má, dẫn dắt em lúc còn ngây thơ vô tri làm —— Ưʍ... "
Nam Tầm không thể tiếp tục trêu ghẹo nữa, bởi vì Ngụy Xương bất ngờ lấp kín khoang miệng cô, đến một âm tiết nhỏ nhoi cũng chẳng lọt được ra ngoài.
Khóe môi Nam Tầm khẽ cong. Cảm nhận động tác anh thoáng mang sự vồ vập và bất an, liền dịu dàng đáp lại như muốn trấn an.
Nào ngờ hành động này không những không vỗ về được mà càng làm anh thêm ngang ngược, nụ hôn càng cháy bỏng, triền miên.
Không biết qua bao lâu anh mới tạm tha con mồi, bất động dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú, dường như đang trưng cầu sự đồng ý.
Nam Tầm cười phá lên, hỏi anh như mong muốn: "Ông chú lưu manh, có muốn chơi với Lam Lam không? Cái trò chỉ hai người yêu nhau mới chơi được ấy."
Nghe vậy, ánh mắt Ngụy Xương tối sầm xuống, không chút do dự ôm chặt cô lao vào vòng xoáy.
Nam Tầm quan sát cẩn thận nét mặt anh, mới đầu có vẻ hoảng loạn và bất an của kẻ đương say giấc mộng, đến khi anh dần chắc chắn đây là thực tại thì ánh mắt nhìn cô đong đầy vẻ trìu mến.
Ngụy Xương đang định tiếp tục nhưng đúng lúc này cơ thể bé người cá xuất hiện dị thường.
Một lần nữa Ngụy Xương chứng kiến quá trình đuôi cá biến thành chân nhân loại.
Không biết có phải vì đã từng biến đổi hay không mà lần này trừ đuôi cá nóng lên thì Nam Tầm không có cảm giác khó chịu gì, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với lần đầu.
Ngụy Xương nhìn đuôi cá cô như si như say, không bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc nào. Dù đây là lần thứ hai chiêm ngưỡng cảnh tượng này, anh vẫn thấy thật diệu kỳ, ở lúc vảy cá lam chuyển thành vảy mềm dần ẩn vào da thịt không nhịn được khẽ chạm vào, vậy mà làm một chiếc vảy nhỏ gần như trong suốt sắp nhập vào da bong ra.
Ngụy Xương sợ hết hồn, nhíu chặt mày: "Chú xin lỗi, có làm Lam Lam đau không?"
Nam Tầm lắc đầu, mỉm cười: "Không đâu ạ. Vảy mềm khi này khá mong manh và dễ bong nhưng không sao cả, nó sẽ mọc lại sau ấy mà. Đám vảy này vốn nên bóc hết ra nên dù rụng toàn bộ cũng không đau."
Thời điểm đuôi cá biến chân người hoàn toàn, vẻ say đắm trong mắt Ngụy Xương chẳng những không giảm mà càng cuộn trào dữ dội.
Chú Ngụy ôm cơ thể Nam Tầm trong hình dạng nhân loại cuốn vào cuộc hành trình mới.
Hồi lâu sau, hai người nằm ôm nhau, chính xác hơn là hai tay hai chân Nam Tầm quấn lên người Ngụy Xương như bạch tuộc. Mà Ngụy Xương cũng thích cô thân mật với anh như thế.
Tuy nhiên người cá nhỏ ưa ngọ nguậy nên chẳng được bao lâu lại xoay người đưa lưng về phía anh.
Ngụy Xương đành ôm lấy cô từ phía sau, chân chạm chân, gần như mô phỏng dáng nằm của cô. Bóng dáng to lớn bao lấy cơ thể bé nhỏ, quả là một hình ảnh đong đầy hạnh phúc.
"Chú, vừa rồi chúng ta không kéo rèm cửa sổ, xấu hổ quá đi. Bên ngoài là biển, còn có trăng sáng và bầu trời đêm, có phải bọn họ nhìn thấy hết rồi không?" Nam Tầm chỉ cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Cả hai gặp lại nhau khi trăng mới lên khỏi mặt biển, bây giờ chiếc đĩa ngọc đã lơ lửng giữa trời. Ánh bạc xuyên qua tấm kính tràn vào phòng, vẽ ra các vệt đen của những khung cửa nửa rơi xuống nền đất, nửa đậu lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau, tôn lên nước da trắng nõn, mịn màng của cô gái.
Ngụy Xương cười khẽ: "Cửa làm từ kính phản quang, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong. Mà kể cả biển cả, ánh trăng hay bầu trời đêm thấy được thì sao? Chúng nó sẽ không ngăn cản đôi ta, chẳng lẽ Lam Lam đang xấu hổ?"
Nam Tầm dạ một tiếng khe khẽ, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, cháu xấu hổ. Trước kia không hiểu trò chơi này là gì, bây giờ hiểu rồi, tất nhiên sẽ xấu hổ."
Ngụy Xương nhẹ hôn lên mái tóc cô: "Không sợ, dù chuyện gì chú cũng sẽ luôn ở cạnh, chú sẽ xấu hổ cùng Lam Lam."
Nam Tầm bật cười khanh khách: "Chú sẽ xấu hổ cùng cháu sao? Nhưng cháu chưa thấy chú như vậy bao giờ nha." Ngập ngừng, cô thì thầm: "Những lời này cũng không kém mấy lời tỏ tình lúc trước, cháu thích."
Ngụy Xương mím môi, thu hẹp vòng tay mình: "Bé hư, đừng nhắc tới chuyện đấy nữa, khi đó tinh thần chú bất ổn."
Nam Tầm đột nhiên xoay người nhìn anh chằm chằm: "Hình như chú đang đỏ mặt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.