Tháng 7 tại thành phố Lan chính là thời điểm nóng nực vô cùng. Mặt trời thoải mái treo lên giữa trời cao, học sinh ngồi trong lớp không khác gì đang ngồi trong lò lửa. Thế mà hết lần này đến lần khác, phòng học chốn phía nam này vẫn không có điều hòa.
Trường trung học phổ thông số 1 là trường trung học tốt nhất, có thành tích vượt trội nhất thành phố Lan. Học sinh lớp 12 chỉ được nghỉ một tuần đã phải vui mừng đón chào năm học mới đến. Trường trung học phổ thông số 1 có một truyền thống, mỗi khi học sinh lên lớp 12, họ sẽ phải tiến hành một lần chia lớp cực kỳ lớn, dựa trên thứ tự thành tích cao thấp của từng học sinh, mỗi lần kỳ thi tháng diễn ra xong sẽ điều chỉnh lại một lần, nói cho cùng là nhìn vào thứ hạng để phân chia.
Thế nên nếu nói những bạn học sinh đang học trong lớp 12-1 của trường trung học phổ thông số 1 thành phố Lan là những người nổi bật nhất thì cũng không quá đáng.
Hơn chục học sinh lớp 12-1 tới sớm ngồi rải rác trong phòng học đang cúi đầu chăm chú nghiêm túc viết viết vẽ vẽ, đến giáo viên đi ngang qua cũng vô thức bước nhẹ hơn hẳn. Đương nhiên, ở nơi góc cửa sổ hẻo lánh của phòng học vẫn còn một con cá ướp muối không chịu làm bài lọt lưới.
Lâm – cá lọt lưới – Thần giờ phút này đang ngồi ở chỗ của mình đeo tai nghe chơi game. Cậu đang mải chơi trò chơi Hoa quả nổi giận, mà cái kẻ chơi game Hoa quả nổi giận này lại chính là vị học sinh không cần chăm chỉ vẫn siêu như thường của lớp 12-1.
Rộp rộp rộp rộp~ Theo âm thanh truyền ra khỏi tai nghe, trên màn hình di động xuất hiện một hàng chữ tiếng Anh: [THE ZOMBIES ATE YOUR BRAINS.]
Lâm Thần đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn mở ván game mới, không hề có tự giác lấy bài vở ra làm đề.
Mấy năm vừa qua, lớp số 1 luôn có một quy định chẳng người nào nói ra nhưng ai cũng biết: Chỗ ngồi không cần thầy cô sắp xếp, hoàn toàn là lựa chọn tự do. Nhưng sau khi lựa chọn xong rồi, trừ khi đổi lớp học, không thì bạn sẽ mãi mãi phải ngồi chỗ đó, cho tới tận khi tốt nghiệp.
Hôm nay Lâm Thần cố ý tới thật sớm để chiếm vị trí cạnh cửa sổ hẻo lánh nhất lớp học. Mặc dù nhóm học sinh xuất sắc kia đều thích ngồi bàn gần đầu, nhưng lỡ đâu có kẻ cướp vị trí của cậu thì cậu phải làm thế nào? Lâm Thần không thể chấp nhận được kết quả đó, một năm cuộc đời cá ướp muối của cậu vẫn phải trông cậy vào chỗ ngồi này đấy.
Tòa nhà dạy học ở trường trung học phổ thông số 1 được xây dựng theo hình chữ "回", vị trí ngồi của Lâm Thần gần sát cửa sau lớp học, bên tay phải là cửa sổ nhìn ra hành lang. Sáng sớm mùa đông thì ánh mặt trời sẽ rất ấm áp, chỉ là bây giờ đang mùa hè, nóng đến hốt hoảng, thế nhưng nơi đó đã có rèm cửa, nên mọi chuyện chẳng cần lo.
Chơi hai ván Hoa quả nổi giận đều không qua màn, Lâm Thần lại đổi sang chơi Anipop. Sắc trời dần dần tối xuống, chuông tiết tự học tối vang lên, vạch pin điện thoại di động trong tay Lâm Thần cũng biến thành một sợi chỉ đỏ.
Lâm Thần quen cửa quen nẻo lôi sạc dự phòng từ trong cái cặp sách xẹp lép ra sạc pin cho điện thoại, vươn tay xoa xoa cổ và bả vai, giúp nó thoải mái thả lỏng.
Lớp một có tổng cộng bốn mươi tám học sinh, mỗi bàn hai người, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất một vị trí bên cạnh Lâm Thần đang trống rỗng.
Lâm Thần hơi nhíu mày, cậu đáng sợ đến thế sao?
Nếu như để cho bạn cùng bàn đằng trước của Lâm Thần lên tiếng, cậu ta nhất định sẽ phát biểu: "Có chứ, thật sự rất đáng sợ đó!"
Những người bạn cùng bàn trong lớp học này đều có thành tích ngang ngửa nhau, duy nhất còn lại mình Lâm Thần! Mỗi một lần thi tháng tới, thành tích của cậu luôn đè thành tích những người còn lại xuống mà giẫm chân lên, bởi vì chỉ cần có áp lực, Lâm Thần hoàn toàn có thể biến từ kẻ có thành tích cuối cùng của lớp trèo lên hạng một!
"Cậu là Lâm Thần?"
Một tiếng nói vang lên phá tan sự yên tĩnh của lớp học, Lâm Thần ngước mắt đã trông thấy ngay một cậu học sinh tóc xoăn mắt hạnh ôm theo chiếc cặp sách màu lam nhạt đứng bên người. Mặc dù giọng nói có vẻ giống như muốn gây sự, nhưng Lâm Thần chấp nhận cho người ta thêm cơ hội, chỉ bởi vì gương mặt đó.
Lâm Thần vểnh chân, khẽ gật đầu, chờ lời kế tiếp của cậu học sinh.
"Tôi là Tưởng Ngọc, học sinh có thành tích đứng thứ hai toàn khối. Tôi muốn ngồi cùng bàn với cậu, cậu không có ý kiến gì chứ?" Cậu học sinh hơi nâng cằm lên, nhấn mạnh mấy chữ "thành tích đứng thứ hai toàn khối", dường như không hề hài lòng với thứ hạng ấy.
Lâm Thần nhìn cậu học sinh, rất muốn nói hiện giờ cậu chỉ còn lựa chọn ngồi cùng bàn với tôi thôi, cậu còn cần phải hỏi? Thế nhưng Lâm Thần không mở miệng. Tại vì sao ấy hả? Bởi vì cậu thấy mất mặt.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Lâm Thần, Tưởng Ngọc mím môi, nở nụ cười, ôm cặp ngồi xuống. Lâm Thần nhìn thấy bên má phải bạn ngồi cùng bàn mới có một lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc không nói chuyện có vẻ đáng yêu đến lạ lùng.