Edit: Thụy Miên
Lúc hoàng hôn, bọn nha hoàn lần lượt mang nước nóng tắm rửa đi vào biệt viện. Bên trong phòng nháy mắt hơi nóng đã lan tràn, bồn tắm chứa đầy cánh hoa pha lẫn hương thơm đặc biệt, làm lòng người say mê.
"Phu nhân, mời tắm rửa." Một tiểu nha hoàn tuổi chừng 13, 14 tuổi tiến lên, cung kính đứng trước mặt Bách Lý, từ khi vào vương phủ tới nay, đây là lần đầu tiên Bách Lý nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
"Không cần, các người đều ra ngoài đi." Bách Lý thu hồi ánh mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nhìn hết thảy mọi thứ trong phòng.
"Này........"
"Đi ra ngoài."
"Dạ." Bọn nha hoàn đều lui ra ngoài, giống như chưa từng đến, chỉ để lại bên trong phòng một bồn nước hơi nóng mờ mịt, có một loại mùi thơm nhàn nhạt.
Bách Lý nhẹ cởi quần áo ra, tiến vào bồn tắm, đôi tay vòng qua cánh tay, cánh hoa dính sát vào da thịt trắng nõn, càng làm nổi bật lên làn da trắng muốt mịn màng, sương mù từ từ bay lên làm mắt ẩm ướt, làn khói mỏng mù mịt. Hai mắt chậm rãi nhắm lại, tựa đầu đặt lên mép bồn tắm, ba búi tóc đen tự nhiên rủ trước ngực, bộ dạng này vốn là vì Lý Sâm mà giữ lại thân mình, giờ đây, hắn đã không còn xứng đáng, khóe miệng thoáng nở ra một nụ cười chua sót, nàng đã không còn hận hắn.
Thân thể nhẹ nhàng bị ôm lấy, bọt nước cùng những cánh hoa đỏ tươi tràn ra khỏi bồn tắm, rơi vãi trên mặt đất, ướt áo bào của Tập Ám, lạnh lùng nhìn thân thể Bách Lý. Mở mắt ra, môi Tập Ám phủ lên mắt nàng, một hồi ấm áp khiến cho lông mi dày của Bách Lý không khỏi run rẩy. Nụ hôn chậm rãi kéo dài xuống dưới, đầu lưỡi chạm nhau, Bách Lý không quen, thân thể liền co rút lại.
Vừa tiếp xúc với cạnh giường, Bách Lý liền kéo nhẹ chăn gấm bên cạnh, bao chặt lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của mình.
Tập Ám từ từ cởi quần áo trên người, đai lưng, cẩm bào, áo lông.....Bách Lý thấy thế, càng đem chăn trên người kéo chặt hơn nữa.
Tập Ám chậm rãi tiến lại gần, kéo chăn gấm trên người Bách Lý, khiến cho hai người trực tiếp đối diện nhau.
Lấy thân thể của mình sưởi ấm nàng, môi lạnh băng rơi trên cần cổ dần đi xuống, đốt cháy cảm xúc mãnh liệt trên da thịt Bách Lý, hôn từ xương quai xanh dần trượt xuống dưới.
Đột nhiên, Tập Ám đình chỉ động tác khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài đối diện với hai mắt mơ màng của Bách Lý:" Ta muốn lưu lại một cái kí hiệu trên người ngươi." Ở thời điểm Bách Lý còn chưa kịp phản ứng đã chôn đầu xuống, ở trên ngực Bách Lý lưu lại một hàng dấu răng rõ rệt, điểm nên những vết hồng như dấu son môi.
Bách Lý bị đau nheo mắt lại, đảo qua ấn kí lưu lại trước ngực. Tập Ám thỏa mãn hôn lên nó, đầu lưỡi nóng bỏng khiến cho cảm giác đau đớn càng tăng lên. Đôi tay Bách Lý không nhịn được đặt lên vai hắn, thân thể nghiêng về phía trước, không chịu thua hướng về xương quai xanh của hắn cắn xuống, cho đến khi cảm thấy mùi máu tanh mới thu hồi, nhếch miệng lên, mang theo chút nghịch ngợm, khiêu khích đối diện với Tập Ám:" Trả lại cho ngươi."
"Sức lực vẫn còn, chút đau nhức ấy cũng không thể sánh bằng đau đớn của ngươi chốc lát nữa đâu." Tập Ám nhìn về phía vai mình, quả thực là dữ tợn, một vết máu theo nước da màu đồng chảy xuống bộ ngực cường tráng.
"Có ý tứ gì?" Bách Lý hết sức đề phòng ôm lấy thân thể, quay đầu đi.
Tập Ám cười xấu xa kéo đôi tay Bách Lý ra, đè nàng ở phía dưới:" Không hiểu? Vậy chúng ta thử một chút không phải sẽ hiểu sao." Một lần nữa hôn lên thân thể Bách Lý, để nàng tận lực buông lỏng..............
Bách Lý e sợ nhíu chặt lông mày, tiếng kêu đau biến mất khi môi chạm nhau, Tập Ám tựa hồ không cho nàng một chút cơ hội nào, một tay đặt sau đầu nàng, khiến cho nàng hơi ngẩng đầu lên, hôn càng sâu hơn.
"Như thế nào? Ngươi đau như vậy có biện pháp trả lại cho ta sao." Tập Ám buông Bách Lý ra, thân thể kề nhau sít sao, cùng với hô hấp nặng nề tràn ngập hơi nóng. Khóe miệng thoáng qua nụ cười nhẹ nhàng, mồ hôi tầng tầng rỉ ra trên trán.
Bách Lý bĩu môi, động cũng không dám động, chỉ có thể đưa tay chậm rãi vòng qua eo của hắn:" Ngươi cũng không cần động."
Tập Ám buồn cười đem tay nàng đặt lên vai mình:" Không thể."
................
Ngoài cửa sổ, màn đêm mang theo vài tia sáng nhàn nhạt. Cùng âm thanh rên rỉ kiều mị gần như đè nén hòa với tiếng thở dốc dồn dập, hòa lẫn lạnh lẽo, nhưng lại dị thường ấm áp.
Ban đêm, kích tình đi qua, mồ hôi của Tập Ám làm tóc Bách Lý bị thấm ướt, đem nàng đặt trong ngực, tiếng hít thở dần dần vững vàng.
Bách Lý cực kì mệt mỏi, vừa tiếp xúc với Tập Ám liền nặng nề ngủ thiếp đi, tay lần nữa lướt nhẹ qua dấu răng trước ngực Bách lý. Có lẽ cảm giác đau đớn vẫn chưa biến mất, trong giấc mơ, lông mày cũng không khỏi run nhẹ.
Tập Ám nghiêng đầu nhìn về phía dấu răng trên vai mình, rốt cuộc cũng đau nhức theo, để trán đối diện nhau, chậm rãi nhắm mắt.
Ngày hôm sau, Bách Lý tỉnh dậy liền thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, hô hấp trầm ổn, trán nhẹ nhàng kề sát trán của nàng, nhẹ nhàng lui ra, không nhịn được vươn tay vuốt qua lông mày hắn, mày kiếm nồng đậm dáng dấp rất đẹp mắt.
Trượt nhẹ qua sống mũi thẳng tắp, chậm rãi tiến đến bờ môi của hắn, đôi môi mím chặt cũng không làm mất đi vẻ gợi cảm. Bách Lý thậm chí còn có thể tưởng tượng ra khi hắn cười yếu ớt thì sẽ vẽ ra một đường cong nhàn nhạt. Tuy rằng thời điểm cười cười rộ lên lại mang theo vẻ tà mị, nhưng vẫn là vết thương trí mệnh của nữ nhân.
Ngón tay bị cắn nhẹ nhàng, không kịp rút tay về, Bách Lý giống như hài tử làm sai chuyện gì, ngượng ngùng cúi đầu.
"Không cần xấu hổ, ngươi đã là người của bổn vương rồi." Tập Ám cầm tay đang nắm chặt của Bách Lý kéo xuống.
Xoay người, lưng dính sát lên người Tập Ám, đúng vậy, nàng bây giờ đã là người của hắn.
Sau khi Bách Lý được thị tẩm, trên dưới trong phủ cuối cùng cũng khách khí đối với nàng, bất luận là nha hoàn, mụ già, trông thấy nàng cũng đều cung kính gọi một tiếng phi. Ngay cả đến Liễu Nhứ khi rãnh rỗi cũng sẽ đến cửa phòng nàng. Nhưng Bách Lý cũng có chút không thích ứng kịp, vắng vẻ đã quen, phút chốc cũng khó mà thay đổi được.
[/size]