Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 17:




Editor: Niệm Vũ
Sau khi Đới Phân Phương biết con gái và Ân Á Minh không có hi vọng thì lạnh nhạt hơn nhiều, tuy không biểu hiện rõ ràng như Vu Thi, nhưng dù vậy, Ân Á Minh rõ ràng cảm thấy đối phương lạnh nhạt, nói chuyện không bao lâu thì Vu Kiều mượn cớ tiễn về, Vu Kiều sợ ngồi lâu, những người trong nhà cô lại có ảo tưởng.
Ân Á Minh có phần hứng thú với Vu Kiều, nhưng hắn không thấy đặc biệt lắm, hắn chỉ là có chút thưởng thức Vu Kiều, cảm thấy cô rất thú vị, thật không nghĩ tới việc phát triển thêm, kết giao bạn bè thì được, tiến thêm một bước thì thôi, huống chi hắn cảm giác mình và Vu Kiều cũng không thích hợp, cha mẹcủahắn chắc cũng không thể tiếp nhận cô.
Nhưng đây là hắn suy nghĩ nhiều, Vu Kiều căn bản không có ý với hắn, hắn không biết ở tương lai, vì hành vi hôm nay mà phải chịu không ít tội.
Không phải đã nói không thích à, ha ha, vậy thì cách Kiều Kiều nhà chúng tôi xa một chút, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu đâu.
Ân Á Minh không có biết trước, đương nhiên không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hắn đang đau đầu vì vị khách không mời mà đến - Ân Hồng Vũ, ngày hôm qua người này cũng không nói muốn đến. Trước kia hắn chưa từng sợ Ân Hồng Vũ, nhưng hôm nay không giống, hôm nay Quý Tử Nhàn muốn tới, Ân Hồng Vũ, hắn biết rõ là người này không đáng tin, hắn sợ người ngu xuẩn này hãm mình, dù sao hôm qua đã nói không ít, hôm nay nếu như kiên quyết không cho anh ta đến gần Quý Tử Nhàn, vậy hắn lại phải mất công giải thích.
Nhưng Ân Hồng Vũ da mặt dày, mặc kệ Ân Á Minh ám hiệu như thế nào đều vô dụng, lại không thể trực tiếp đuổi đi, Ân Á Minh đành phải nhịn, đến lúc đó tùy theo hoàn cảnh mà xử lý đi.
Khoảng mười giờ Quý Tử Nhàn đã tới, Ân Hồng Vũ nhìn chằm chằm cô ta từ khi vào cửa, lần đầu tiên thấy Quý Tử Nhàn đã cảm thấy vô cùng thích.
Cách ăn mặccủaQuý Tử Nhàn hôm nay cực kỳ trắng trong thuần khiết, đồ trang sức trang nhã, mặc áo liền váy màu trắng, tóc dài mềm mại xõa xuống, trừ vòng tay ở tay trái thì trên người không có đeo đồ trang sức khác, nhìn qua sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, khí chất tương đối xuất chúng, ôn nhu im lặng đứng ở đó, mắt Ân Hồng Vũ trợn trắng!
Anh ta tiếp xúc không biết bao nhiêu phụ nữ, phần lớn là vui đùa một chút, bộ dáng xinh đẹp giống Quý Tử Nhàn cũng không phải là không có, chỉ cần nguyện ý chi tiền, dạng gì không có, nhưng khí chất như Quý Tử Nhàn thì anh ta thật sự chưa tiếp xúc, nữ thần! Đây chẳng phải là đối tượng kết hôn anh ta muốn tìm sao!
Ân Á Minh đã nói không hợp khẩu vịcủahắn, vậy Ân Hồng Vũ này còn cố kị gì nữa, Quý gia có ân với Ân gia, Ân Á Minh không chịu, thì anh ta chịu! Anh ta báo ân thay Ân Á Minh! Ửm, đây thật sự là chủ ý tốt!
Haiz, nhìn cô gái này mà xem, thật đáng thương, cha mất, mẹ đi thêm bước nữa, một mình lẻ loi hiu quạnh , đúng là lúc cần một người đàn ông che chở! Ân Hồng Vũ cảm thấy hôm nay chính ngày mình phải quay đầu lại, hắn đồng ý vì Quý Tử Nhàn thay đổi!
Ôi, nghe có chút vĩ đại!
Não Ân Hồng Vũ đột nhiên được sửa chữa.
Quý Tử Nhàn đương nhiên không biết người bỉ ổi trước mắt đang nghĩ gì, nếu cô ta biết rõ, không chừng chán ghét nôn một trận, có một câu nói nói rất hay: Chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như thế! Câu này chính là nói Ân Hồng Vũ, nhưng anh ta không biết, sau khi sửa não thì bắt đầu đắc chí .
Ngày hôm qua khách khí với Ân Á Minh là vì chưa gặp người, hôm nay đã thấy còn khách khí cái gì chứ, mặc dù anh ta rất không phục em họ Ân Á Minh này, nhưng điều kiên em họ tốt cũng là sự thật, cộng thêm hôm nay còn có cha mẹ Ân Á Minh - hai vị thần trợ công ở đây, nếu anh ta không ra tay chiếm lợi trước thì tình huống sẽ xấu đi!
Vì vậy Quý Tử Nhàn vừa vào cửa hắn nói nhỏ vào tai Ân Á Minh: "Á Minh, chú mau nói thật cho anh biết, có thật là chú không có ý với cô ấy không, tôi nói này, điều kiện cô ấy rất khá, chú cũng không nên hù anh."
Ân Á Minh nheo mắt, lời này làm sao nghe kỳ quái vậy chứ, hù dọa một chút thì đã sao? Ơ, không đúng! Ân Á Minh đột nhiên nở nụ cười, anh họ này không phải có ý với Quý Tử Nhàn chứ? Hắn nhỏ giọng trả lời: "Em khẳng định không nói bừa, em vẫn giữ câu nói ngày hôm qua, nếu anh thích cứ theo đuổi, cô ta thật sự không hợp khẩu vịcủaem."
Quý Tử Nhàn chắc chắn sẽ không vừa ý Ân Hồng Vũ nhưng Ân Á Minh không có ý định nhắc nhở anh họ mình, việc này cùng lắm làm đối phương oán giận mà thôi, dù sao cuối cùng cũng nếm mùi thất bại, hắn liền làm người tốt nói nói lời hay đi, không đau không ngứa, cuối cùng dù thất bại cũng không trách được hắn, hắn xem náo nhiệt thì tốt rồi.
Hơn nữa Ân Á Minh cũng có chút ý xấu, lần trước Quý Tử Nhàn tínhkếhắn ở tang lễ, hắn cũng chưa quên.
Tôi là người hay mang thù lắm, vậy nên đừng trách tôi tínhkếcô.
"Chào chú, chào cô, chào anh Á Minh, ách..." Quý Tử Nhàn không biết Ân Hồng Vũ, không biết nên xưng hô như thế nào, nhìn tướng mạo, không giống như là người Ân gia mà, người Ân gia đều rất dễ nhìn. Cũng không giống người giúp việc, là khách à? Vậy cũng quá không đúng lúc, cô ta đến làm khách, sao trùng hợp còn có người khác đến, nói chuyện rất nhiều bất tiện.
Trong lòng có chút oán giận, song trên mặt lại không biểu hiện, cười còn thật xán lạn.
"Đây là anh họ tôi Ân Hồng Vũ, hôm nay đúng lúc đến gặp cha tôi." Ân Á Minh nhiệt tình giới thiệu, Ân Hồng Vũ có chút cảm kích, trong lòng tự nhủ hôm nay tiểu tử Ân Á Minh rất được, còn biết tạo cơ hội cho anh ta.
"Tử Nhàn à, luôn nghe chú và dì khen em, hôm nay cuối cùng đã gặp !" Ân Hồng Vũ bước nhanh lên, vươn tay, "Hôm nay gặp mới biết được, lời bọn họ nói một điểm cũng không khoa trương!"
"..." Đột nhiên có người đàn ông xa lạ chạy đến bắt tay, Quý Tử Nhàn có chút giật mình, nếu tướng mạo như Ân Á Minh còn được, nhưng đằng này vóc người rất xin lỗi nhân dân, cô ta thấy mà ghét, nhưng đối phương là anh họ Ân Á Minh, cô ta cũng không thể mất thể diện trước mặt mọi người, vì vậy đành phải kiên trì vươn tay ra.
Cô ta muốn bắt tay nhẹ nhàng, nhưng Ân Hồng Vũ lại không muốn, anh ta bắt lấy tay Quý Tử Nhàn rất lâu không buông tay, còn vụng trộm mè nheo vài cái, cuối cùng còn dùng móng tay vuốt lòng bàn tay Quý Tử Nhàn một cái, làm cho cả người Quý Tử Nhàn đều rợn cả tóc gáy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.