Cuối cùng Vu Kiều nghe theo ý kiến của mẹ chồng, chuẩn bị hồng bao cùng với một đôi trang sức, còn có mấy cặp kỷ vật cũng theo đôi.
Hôm đó lúc ra đến cửa Chu Thục Nhàn luôn dặn dò Ân Á Minh: "Con phải cẩn thận một chút, nhìn Kiều Kiều, trong đám cưới sẽ rất náo nhiệt, khách cũng nhiều sẽ dễ va chạm, con phải cẩn thận che cho con bé, nếu con bé trở về mà thiếu cọng tóc nào thì con sẽ biết tay".
Làm dữ với con trai xong bà quay lại mỉm cười với Vu Kiều: "Ở bên ngoài nếu có việc gì thì con để cho chồng con làm, đừng có cố gắng, con giữ gìn một chút mẹ mới yên tâm".
"Ôi chao, được rồi ạ". Vu Kiều xoa xoa tay của bà, mẹ chồng cô đối xử cũng thật là hết lời để nói.
"Mẹ yên tâm đi mà, trước giờ con vẫn luôn cẩn thận, đây là bà xã con, làm sao con có thể không chăm sóc cẩn thận chứ?" Ân Á Minh múa mép khua môi.
Sau đó còn bị Chu Thục Nhàn trừng mắt: "Đừng có cợt nhả, ở bên ngoài nên cẩn thận một chút là đúng mà".
"Được được được ạ".
Bảo Tiêu mở cửa xe, Ân Á Minh đỡ Vu Kiều lên xe, xe rất nhanh chạy ra khỏi cửa tới nội thành.
"Trong nhà chưa từng thấy chiếc xe này, mới mua sao?" Vu Kiều phát hiện chiếc ghế mình ngồi không giống với bình thường cô ngồi.
"Ừm, mới mua được vài ngày, trên tạp chí giới thiệu, nhìn qua cũng rất được nên mới mua, có thích không?" Bản thân Ân Á Minh rất thích, xe này đủ lớn, Vu Kiều vốn đang mang thai nên cần người chăm sóc, xe này ngoại trừ Bảo Tiêu thì có thể mang theo bảo mẫu, không gian lớn còn có thể chứa rất nhiều đồ này nọ.
"Em đối với xe cộ cũng không hiểu nhiều, anh thấy tốt là được" Vu Kiều đối với xe cộ cũng không chọn lựa.
Xe đi đến nửa đường Vu Kiều phát hiện đường đi không đúng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa: "Á Minh, chúng ta đi nhầm chỗ rồi sao? Nhà em họ em cũng không phải đi đường này". Cô kỳ lạ vì sao không đi ở đường lộ mà vòng vèo đường nhỏ cho lãng phí thời gian, không cẩn thận đi nhầm đường rồi sao? Nhưng rõ ràng trên hướng dẫn có mà.
"Đi đường kia vừa kẹt xe, người đi lại không để ý, giao thông không tốt, nếu như thực sự gặp phải kẹt xe, anh sợ sẽ đến trễ" Ân Á Minh nhìn nhìn đồng hồ: "Dù sao cũng còn sớm, đi đường này cũng tới kịp".
"Như vậy sao" Vu Kiều nhẹ nhàng thở ra.
Đúng với dự đoán của Ân Á Minh, bọn họ rất thuận lợi đi tới đám cưới, hơn nữa thời gian còn dư, lúc họ tới rất nhiều khách còn chưa đến.
Trong đám bà con thân thích Ân Á Minh cũng được coi như là đại nhân vật, mọi người nhìn thấy anh đều đến chào hỏi, còn khen số Vu Kiều may mắn.
"Nhìn phong cách của Kiều Kiều một chút này, nếu không phải là bụng hơi lớn, thì cũng không biết được là phụ nữ có thai đâu nha, nào có người phụ nữ nào có thai mà lại xinh đẹp như vậy chứ" Vài người phụ nữ không ngừng nói: "Kiều Kiều thật sự là rất may mắn".
Vu Kiều còn chưa đáp lại chợt nghe Ân Á Minh cười nói: "Phải là con may mắn mới đúng". Anh đối với Vu Kiều luôn khen ngợi, làm cho cô rất ngượng ngùng.
Hôn lễ thuận lợi, không khí cũng rất tốt, ăn trưa xong không lâu Vu Kiều và Ân Á Minh liền xin phép trở về.
Vu Kiều là phụ nữ có thai nên đương nhiên không có ai mắt mờ mà giữ cô lại, ngay kể cả khi cô không nói, mọi người cũng biết đứa nhỏ trong bụng cô quan trọng biết bao nhiêu. Nhìn Ân Á Minh che chở cho cô là biết, ăn cái gì cũng là anh tự tay gắp, tôm cũng tự tay bóc, không cần nói đến sự cẩn thận, làm cho không ít cô gái ở đây hâm mộ, chính người kết hôn rồi cũng hâm mộ, đây thật sự là người chồng mà có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Trên đường về Ân Á Minh nhận mấy cuộc điện thoại, giọng nói nghe ra cũng khá nghiêm túc, Vu Kiều đoán hơn phân nủa sự tình phát sinh nên cũng không hỏi nhiều.
Từ sau khi cô mang thai, trọng trách trên người Ân Á Minh thêm nặng, bây giờ lại ở ngoài ngoại thành, cách công ty xa, Ân Á Minh đi làm cũng thêm phiền toái rất nhiều, hơn nữa công ty của cô cũng tạm thời ủy quyền cho Ân Á Minh quản lý, cho nên anh thứ bảy cũng phải đi làm, làm cho cô không khỏi có chút đau lòng.
"Chuyện này phải làm phiền mọi người rồi, tôi muốn sớm có kết quả, như vậy tất cả mọi người cũng yên tâm, chi bao nhiêu tiền cũng không vấn đề gì, chính là tốc độ phải nhanh, đúng, cứ như vậy, nếu có tiến triển gì thì báo tôi" Ân Á Minh cúp điện thoại lộ ra một nụ cười, chuyện này cũng giống như dự tính của anh, khá thuận lợi.
"Sao lại vui vẻ như vậy, là chuyện riêng hay chung vậy?" Vu Kiều hỏi.
Ân Á Minh kéo tay cô vỗ vỗ: "Đúng, là chuyện tốt, về nhà anh sẽ nói cho em, em sẽ biết nhanh thôi" Tâm tình của anh vô cùng tốt.
"???" Vu Kiều giống như lọt vào sương mù, trong điện thoại nói rất nhanh, còn nói cái gì mà tiêu tiền, đây là muốn tặng quà gì cho cô hay sao?
Nhưng gần đây cô đã nhận được nhiều quà rồi, nếu Ân Á Minh muốn dỗ cho cô vui sẽ nghĩ đến mua cái khác cho cô, châu báu hay gì đó cũng không đáng nói, biệt thừ ở nước ngoài cũng có vài cái, còn có du thuyền này kia, thậm chí còn mời cả đoàn giao hưởng Lai gia đến biểu diễn cho cô xem.
Đó cũng đều là Ân Á Minh nói trên tin tức, có lẽ Vu Kiều đối với quà tặng này kia cũng chẳng để ý, nhưng anh muốn cho cả thế giới biết Vu Kiều và anh rất hạnh phúc, bất kể kẻ nào muốn phá hoại cũng sẽ không được, gần đây anh cũng nhận một số cuộc phỏng vấn, trong lời nói luôn nhắc đến hạnh phúc của chính mình.
Nhưng sau đó rất nhanh Vu Kiều biết được niềm vui trong lời nói của Ân Á Minh là gì rồi.
Bởi vì cô phát hiện trên đầu của một tờ báo lớn có nhắc đến, muốn cô không biết cũng không được.
Nhưng mà trên tiêu đề cũng không nhắc đến tên cô mà nhân vật chính trên tiêu đề chính là Quý Tử Nhàn và một nhà ba người Ân Hồng Vũ, nguyên nhân được nêu lên là: Thực hư việc thuê kẻ giết người, hiện đã bị tạm giam.
Tin tức còn nói, công an đã nắm giữ chứng cớ, ít ngày nữa sẽ được chuyển qua bên Viện Kiểm Sát, tin rằng không lâu sau chân tướng sẽ được làm rõ.
Vu Kiều nhìn trên tiều đề là vì cô và Ân Á Minh là đối tượng mà người kia muốn giết.
Theo truyền thông công bố, kẻ phạm tội đã chuẩn bị để khi Vu Kiều và Ân Á Minh rời khỏi nhà, tập trung mai phục trên đường, để chuẩn bị làm một vụ "tai nạn xe cộ ngaoif ý muốn", nhưng đối với chuyện này sát thủ Ngô lại đổi ý ra tự thú, cũng đưa ra đầy đủ các loại chứng cớ, cầu xin được khoan hồng, công an dựa theo chứng cớ hắn đệ trình đã rất nhanh bắt được tội phạm.
Tin tức này được các nhà truyền thông đưa lên làm tiêu đề của toàn các báo tin.
"Trước đây có tin người phụ nữa này ác độc tôi còn không tin, lần này thì không tin không được, lần trước bịa đặt cho bà xã Ân Á Minh cũng chính là cô ta! Thuê kẻ giết người mà cũng làm được, thfi có gì cô ta không làm chứ!"
"Muốn giết cục cưng, tôi còn tưởng chuyện này chỉ có trên TV, không nghĩ tới lại xảy ra thật, ba lần tội rồi".
"Thật dọa người! Đáng sợ quá".
"Tôi rút cục cũng biết vì sao cô ta lại kết hôn với anh họ Ân Á Minh, là vì mưu đoạt tài sản! Đoán chừng là Vu Kiều mang thai nên cả nhà sốt ruột, thật ác độc quá!"
"Kẻ có tiền cũng không dễ dàng gì, sinh mệnh lúc nào cũng bị uy hiếp, quả thật đáng sợ, không bằng cứ nghèo nghèo như chúng ta sống lại tên ổn"
"Này Ân Lợi là anh Ân Viễn, hai người tuy rằng là anh em nhưng mà Ân Lợi và vợ lúc chia tài sản hình như cái gì cũng không được, trách sao bây giờ lại muốn thuê kẻ giết người, đây chính là do ghi hận đã lâu trong lòng này".
"Gia tộc giàu có quả nhiên đáng sợ, giống như kịch trên TV".
...
Sau khi nghe thời sự, rất nhiều chuyện lúc trước lại một lần nữa được lôi ra, chuyện tình tam giác của Vu Kiều, Ân Á Minh và Quý Tử Nhàn, ân oán của anh em Ân Lợi Ân Viễ, sau đó còn cả chuyện Vu Kiều suýt nữa thì bị bắt cóc.
Việc này do Ân Á Minh tiếp nhận phỏng vấn, anh đứng trước truyền thông còn kịch liệt nói: "Lúc đó tôi và bà xa thoát được nguy hiểm cũng là do may mắn, tôi cũng vừa dịp đi qua đường khác, nếu không hậu quả thực sự không gánh nổi, vụ án trước cho đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết, cho dù nghi ngờ đối tượng nhưng cũng không có chứng cớ đầy đủ nên có muốn làm gì cũng không được. Tôi nói điều này cũng không phải là nghi ngờ ai, nhưng mà người có thù với bà xã tôi cũng chỉ có vài người, có thể làm ra hành động phát rồ như vậy, tôi rất khó nghĩ đến người thứ hai. Nhưng mà tôi tin tưởng vào cảnh sát điều tra, tất cả cũng đều phải lấy pháp luật làm chuẩn, tôi tin tưởng cảnh sát nhất định sẽ điều tra ra được chân tướng mọi chuyện. Tôi không hi vọng bà xã luôn phải sống trong sợ hãi, cô ấy là một người rất tốt cũng rất đặc biệt, nên luôn gặp phải nhiều tổn thương, sau khi mang thai cũng luôn phải đề phòng, đã sinh ra tâm lý ám ảnh, người tiều tụy, hoàn toàn không dám ra khỏi nhà, phải có người cùng đi mới an tâm, ai ngờ mới đi ra khỏi nhà lại gặp phải chuyện này, tôi thật sự rất đau lòng".
Vu Kiều "..." người tiều tụy? Cả ngày lo lắng đề phòng, đây là nói ai vậy? Thủ đoạn trợn mắt nói dối này cũng quá lợi hại đi.
Nhưng mà đối với chuyện thuê kẻ giết người này Vu Kiều vẫn thấy sợ, cảm thấy vận khí mình và Ân Á Minh rất tốt, ngày đó kẹt xe nên đi đường nhỏ, bằng không người nọ nhất định đã giải quyết xong bọn họ rồi. truyện kiếm hiệp hay
"Anh? Nói như thế nào?" Vu Kiều không rõ.
Ân Á Minh ngồi xuống cười nói: "Người phụ nữ đó trước thì đóng kịch, sau lại kết hôn với anh họ, em cảm thấy lòng tự trọng của cô ta có thể lấy Ân hồng Vũ sao? Nhất định là có mục đích, về phần mục đích gì chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, khẳng định sẽ làm ra chút chuyện, cho nên anh đã sớm cho người theo dõi cô ta, nhất cử nhất động của cô ta anh đều biết, cô ta làm gì anh cũng biết".
"Biển số xe nhà chúng ta cô ta đã sớm biết, nên hôm đi dự hôn lễ đó anh để cho bọn lão Dư đi chiếc xe kia ở đại lộ, chúng ta đi xe khác ở đường nhỏ, nên chuyện gì cũng không gặp phải".
"Anh vậy mà tính trước chuyện này?" Vu Kiều cảm thấy bản thân mình thực sự xem nhẹ Ân Á Minh.
"Đương nhiên!" Ân Á Minh dương dương tự đắc: "Cô ta liên hệ với người đó, sau này anh cũng liên hệ, cái loại người mà chỉ cần tiền là làm việc ấy, cô ta cho hắn bao nhiêu anh cho hắn gấp bội! Để hắn đi tự thú, cũng là ăn chút cơm tù, sau này ra ngoài thì hưởng phúc cả đời, hắn có thể không đồng ý sao?"
Vu Kiều nghe xong trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Ít nhiều anh cũng phải cẩn thận, bằng không sẽ gây ra chuyện lớn, người đó lái xe tải rất lớn, nếu thật sự đụng phải chúng ta là coi như xong luôn!"
Ân Á Minh ôm lấy cô: "Không có việc gì, có anh ở đây, huống hồ cả nhà họ đều tham gia, lúc này chứng cớ đầy đủ, cũng không có cơ hội lại làm việc xấu nữa".
Vu Kiều ôm lấy Ân Á Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm.