Mê Luyến Đến Nghiện

Chương 16: Lỡ miệng chê vợ




Ngày hôm nay là ngày vô cùng đặt biệt đúng hơn hôm nay là sinh nhật của Lệ Chi Lan, Phong phu nhân và Phong lão thái thái dự định sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật long trọng nhưng sau đó cô e ngại lên tiếng rằng cô chỉ muốn tổ chức đơn giản chỉ có một nhà bốn người mà thôi. Nghe như vậy, hai trưởng bối nhanh chóng gật đầu vốn dĩ cô gái nhỏ này rất nhúc nhắc ít giao tiếp với mọi người, sau đó mọi người làm theo ý của cô.
Từ sáng sớm Phong Cẩn và Lệ Chi Lan được Phong phu nhân cho đi mua nguyên liệu làm bánh còn về phần thức ăn thì sẽ cho người hầu nấu, bà ấy muốn hai vợ chồng trẻ này có không gian riêng tư một chút.
Cả hai nhanh chóng đi đến siêu thị gần đây, Lệ Chi Lan mua rất nhiều thứ còn Phong Cẩn theo sau tay xách nách mang, anh vừa theo sau lưng cô vừa thắc mắc hỏi.
- Cô mua nhiều nguyên liệu để làm gì vậy? Trong nhà có ai ăn thích bánh ngọt lắm đâu, cô định làm cho cả xóm ăn đó hả...
Lệ Chi Lan bực dọc vì anh cứ lải nhải sau lưng cô.
- Mẹ và bà ngoại không biết ăn ngọt lắm tôi biết điều đó, nhưng mà tôi muốn mua nhiều nguyên liệu như vậy để cho những người hầu ăn nữa
Khoé môi Phong Cẩn bỗng giật giật, anh không nghĩ người phụ nữ này tốt bụng đến mức quan tâm đến cả người hầu, nếu cô đã nói như vậy rồi thì anh có quyền gì ngăn cản cơ chứ, anh nhún vai nhởn nhơ nói.
- Được thôi, tùy cô thôi
Cô cũng không quan tâm đến anh nữa, nhanh chóng tìm thêm nguyên liệu nữa là xong. Sau khi xong xuôi hết cả rồi, cô có nhờ anh đưa mình đến cửa hàng quần áo cô muốn mua một chiếc váy để chuẩn bị buổi sinh nhật tối nay.
Trong lúc đợi Lệ Chi Lan chọn váy và thay đồ thì anh lấy điện thoại ra chơi game, một lúc cô mới chọn được một bộ váy ưng ý nên nhanh chóng đi thay. Vừa đi ra thì anh cất điện thoại vào trong túi quần, ngẩn đầu lên nhìn chợt một lúc sau Phong Cẩn bỗng phá lên cười....
- Haha...haha...haha...
Lệ Chi Lan đứng bất động tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt long lanh sắp trực trào ra, bộ xấu lắm hả?sao anh ta có thể quá đáng đến mức cười vào mặt cô, thật sự cô vừa xấu hổ vừa tức đến mức muốn bật khóc thét lên.
Mà trên người cô không hẳn là bộ váy mà là sét áo dúm eo và chân váy dài xoè chất cotton lạnh co giãn thoải mái, nhưng đâu đến mức phải buồn cười. Cô chỉ muốn một phát đấm vào mặt anh, nhưng cô lại không thể chỉ đành nhịn cơn nhục nhã này.
- Có gì mà đáng buồn cười, bị khùng hả?
Phong Cẩn lúc này mới không được cười nữa, anh cố gắng đè nén cơn buồn cười xuống, giọng điệu có chút chê bai.
- Cô nhìn lại bộ đồ mà cô mặc đi, trong cứ như mấy bà thím trên phim truyền hình ấy...
- Cái gì? Anh không những cười như tát vào mặt tôi mà anh còn dám nói tôi giống mấy bà thím? Anh...anh
Nói đến đây cô thật sự nghẹn họng không thốt lên nữa, bởi vì sự đã quá sức chịu đựng của cô rồi, Lệ Chi Lan tức giận phừng phừng đi ra ngoài anh muốn đuổi theo thì bị nhân viên gọi lại tính tiền mà bộ đồ cô đang mặc, lúc anh đi ra thì đã thấy cô bắt một chiếc xe khác chạy đi.
Anh cũng nhanh chóng lái xe đi theo, Lệ Chi Lan oan ức đến bật khóc vừa gặp Phong phu nhân cô liền vỡ oà hơn, cô chạy đi đến ôm chầm lấy bà.
- Huhu...mẹ ơi...hứcc...
- Ờ ờ mẹ đây, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải thằng A Cẩn lại bắt nạt con không? Cái thằng nhóc này thật là...
Nhắc đến tên anh mà cô càng thêm uất ức, càng khóc to hơn cả Phong phu nhân và Phong lão thái thái càng thêm lo lắng và căng thẳng, vừa đúng lúc Phong Cẩn chạy vào.
Ánh mắt Phong phu nhân nhìn anh hằm hè, hơi gắt họng lên tiếng.
- Con đã làm gì với Chi Lan mà con bé khóc nức thế kia?
- Con....
Phong Cẩn nhất thời không nói nên lời, cũng có chút lo sợ nên im lặng, thấy anh không nói gì Lệ Chi Lan lại thấy bực bội lên án..
- Mẹ, chính anh ấy đã chê con giống mấy bà thím khi nhìn thấy con mặc bộ đồ này đấy ạ...
- Cái gì?
Cả Phong phu nhân và Phong lão thái thái không hẹn mà đồng thanh lên tiếng, ánh mắt nóng rực chỉa thẳng vào anh khiến cho anh đứng cũng không vững muốn chạy đi cũng không xong. Phong lão thái thái không nhịn được mà đứng dậy, đi đến nhéo lỗ tai anh khiến cho anh la oa oán.
- Thằng nhóc thối tha này, con đúng là không có mắt thẩm mĩ cháu dâu của ta mặc đẹp như thế mà bảo giống mấy bà thím, chỗ nào giống bà thím hả thằng kia? nếu con không khen được vợ của mình thì hãy để thằng khác nó khen...
Hai mắt Phong Cẩn trợn tròn, trong lòng nhanh chóng khó chịu đến kỳ lạ nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, Phong phu nhân và Lệ Chi Lan nhìn nhau thầm cười trộm.
- Bà ngoại, bà đang nói gì vậy ạ? Vợ của con sao lại để thằng khác khen được chứ, thôi được rồi lần này con sai thật rồi sẽ không có lần sau đâu, huhu...con đúng là thông minh cả đời hồ đồ một chốc thật mà..
- Thôi được rồi biết lỗi thì tốt, nhưng bà ngoại không chắc vợ của con sẽ không tha thứ cho con đâu nha
Phong Cẩn chỉ biết cười gượng gạo, anh hồ đồ thật mà dám chê vợ của mình, anh đúng là lỡ dại..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.