Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 30: Bị Sàm Sỡ




Đợi mọi người tản đi, Mễ Tinh mới đi vào phòng riêng của Đới Mẫn Giai:
- Mẫn Giai, em thật sự làm mọi người bất ngờ đấy. Trông em thật tuyệt!
Cô cười nhẹ:
- Cảm ơn chị. Em nghĩ đã đến lúc phải thay đổi và sống đúng với bản thân.
Mễ Tinh đặt tách cà phê xuống bàn cho Đới Mẫn Giai:
- Có phải mấy lời khích bác ngày hôm qua của Nghiên Vũ khiến em thay đổi không?
Đới Mẫn Giai nhún vai một cái, mỉm cười, từ chối đưa ra đáp án cho câu hỏi của Mễ Tinh.
- Nhưng vừa rồi chị làm điệu bộ ngạc nhiên hơi quá rồi đấy.
- Nói chị sao? Chị còn chưa kịp trách em vì đã không báo sớm với chị đấy.
Sự thật, Mễ Tinh đã chứng kiến bộ dáng xinh đẹp của Đới Mẫn Giai từ sớm. Đó là lần đầu tiên cả hai gặp nhau ở triển lãm nghệ thuật. Hai cô gái xinh đẹp có cùng sở thích với một bức tranh, lại có cùng cảm nhận như nhau. Rất nhanh, họ đã làm thân với nhau
Mễ Tinh trong nghề đã lâu, có thể nắm bắt được người con gái bên cạnh có khí chất không hề tầm thường, và kiến thức sâu đậm về mảng nghệ thuật. Chị ấy đang lo lắng liệu không biết chức vụ quản lý sẽ giao lại cho ai. Cuối cùng, Đới Mẫn Giai là chìa khóa giải quyết mọi chuyện. Nhưng vào ngày đầu tiên xuất hiện ở công ty, cô đã làm cho chị ta hốt hoảng bởi diện mạo khác hẳn hoàn toàn. Cho đến hiện tại, Mễ Tinh lần nữa bị sốc.
- Nếu nói trước với chị thì làm sao em thấy được biểu cảm thú vị của chị chứ. Thôi em phải đi họp đây.
Đới Mẫn Giai sắp xếp lại hồ sơ ngay ngắn, sau đó đi ra khỏi phòng. Còn chưa kịp đến phòng họp riêng, cô đã gặp quản lý sale. Ông ta ngỡ ngàng khi nhìn thấy một người đẹp xa lạ xuất hiện trong công ty. Nhưng khi nhìn thấy tên Đới Mẫn Giai trên thẻ đeo, ông ta lập tức đen mặt. Ông ta nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt lộ rõ sự khinh thường và đố kỵ.
- Cô Mẫn Giai, có vẻ như cô đã tốn không ít thời gian và công sức để thay đổi diện mạo nhỉ? - Ông ta cất giọng lạnh lùng.
Đới Mẫn Giai giữ bình tĩnh, đáp lại bằng giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy kiên quyết:
- Đúng vậy, tôi nghĩ rằng ngoại hình cũng quan trọng trong công việc. Nhưng điều quan trọng hơn vẫn là năng lực và hiệu quả làm việc.
Quản lý sale nhếch mép:
- Hy vọng là vậy. Tôi không muốn thấy cô chỉ chú trọng vào ngoại hình mà bỏ bê công việc.
Đới Mẫn Giai mỉm cười, không để lời nói châm chọc của ông ta làm mình mất tinh thần. Cô biết rằng sự thay đổi này chỉ là bước khởi đầu, và cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng cô xứng đáng với vị trí của mình.
Đới Mẫn Giai gấp máy tính lại, lúc này mới phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh. Đêm muộn, văn phòng công ty trở nên vắng lặng, chỉ còn lại vài ánh đèn le lói từ các góc phòng. Cô quyết định pha một chút cà phê để lấy lại tỉnh táo trước khi về nhà. Cô bước vào phòng nghỉ, tựa lưng vào quầy bếp, hít một hơi sâu để thư giãn. Tiếng cà phê nhỏ giọt vang lên đều đặn, tạo nên một âm thanh dễ chịu trong không gian tĩnh lặng.
Đột nhiên, Đới Mẫn Giai cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô quay đầu lại và thấy quản lý sale đang tiến đến gần, ánh mắt đầy vẻ nham hiểm. Trước khi cô kịp phản ứng, ông ta đã tiếp cận cô từ phía sau, bàn tay thô bạo đặt lên vai cô.
- Mẫn Giai, cô thực sự nghĩ rằng chỉ cần nhan sắc là có thể trèo lên cao được sao? - Ông ta cười khẩy, giọng nói chứa đầy sự khinh miệt và đồi bại. - Cô nghĩ rằng mình có thể quyến rũ đàn ông để đạt được mục đích sao?
Đới Mẫn Giai né tránh khỏi bàn tay của ông ta, gương mặt đanh lại:
- Ông nói chuyện cho đàng hoàng. Tôi làm đẹp cho bản thân chứ không bởi vì một ai.
Ông ta hạ giọng, sặc mùi dụ dỗ:
- Cô nói gì cũng đúng cả. Có phải cô cố tình thay đổi để hấp dẫn tôi không? Tôi biết cô để ý tôi mà.
Ông ta từng bước áp sát Đới Mẫn Giai, ánh mắt không rời khỏi thân hình nóng bỏng của cô và gương mặt được thần sắc đẹp ban phước. Bao nhiêu ý nghĩ xấu xa và đê tiện đều hiện rõ trên mặt. Ông ta bất ngờ lao tới, ôm chầm lấy cô.
Đới Mẫn Giai cảm thấy ghê tởm, cố gắng giãy giụa:
- Bỏ tôi ra!
Trước sự kinh hoàng của cô, ông ta càng thêm phấn khích, càng cười lớn, thậm chí còn tiến gần hơn, định sàm sỡ cô.
Trong một thoáng hoảng loạn, Đới Mẫn Giai nhớ lại những bài học tự vệ cô đã từng học. Cô dồn hết sức mạnh, đá mạnh vào chân của ông ta. Quản lý sale rú lên đau đớn, buông tay ra. Cô không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng nghỉ, lòng ngập tràn nỗi sợ hãi. Cô chạy hối hả qua các hành lang vắng lặng, tìm đường thoát khỏi kẻ đồi bại đang đuổi theo mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.