Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Chương 40: Dối Trá




Vì quá căng thẳng, Đới Mẫn Giai không còn tâm trạng ăn uống, bỏ bữa hai ngày qua. Cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, cô quyết định đi đến bệnh viện. Ngồi trên giường bệnh, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho Hoắc Kỳ Xuyên, nhưng không thấy anh trả lời. Cô tự nhủ rằng anh có lẽ đang bận rộn với dự án hợp tác với tập đoàn nước ngoài nên không muốn quấy rầy anh.
Một lát sau, bác sĩ đến thăm khám và thông báo rằng tình trạng của cô không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Họ quyết định truyền cho cô một chai nước biển để cô có thể hồi phục nhanh chóng. Đới Mẫn Giai nằm trên giường bệnh, nhìn ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà, cảm thấy sự mệt mỏi dần tan biến khi dung dịch trong chai nước biển chảy vào cơ thể.
Khi thủ tục truyền nước hoàn tất, y tá mang đến cho cô một ít thuốc và dặn dò kỹ lưỡng về cách dùng. Đới Mẫn Giai cảm ơn y tá rồi rời khỏi bệnh viện, trên tay cầm theo túi thuốc. Cô cảm thấy lòng mình vẫn nặng trĩu, không chỉ vì sức khỏe mà còn vì sự im lặng của Hoắc Kỳ Xuyên.
Đới Mẫn Giai ngồi trong phòng chờ của bệnh viện, cố gắng nghỉ ngơi vài phút trước khi quyết định về nhà. Không khí yên tĩnh giúp cô tạm quên đi những căng thẳng đã tích tụ trong suốt thời gian qua. Điện thoại của cô rung lên, và khi mở tin nhắn, cô thấy một tin nhắn từ Nghiên Vũ. Cô nhíu mày, cô ta vẫn chưa chịu buông tha cho cô sao?
Nghiên Vũ: [Dù cô có cố gắng đến thế nào, tôi mới là con dâu tương lai được Hoắc gia lựa chọn.]
Đới Mẫn Giai cảm thấy sự thách thức trong từng từ ngữ của Nghiên Vũ. Ban đầu, cô định không đáp trả vì đã quá quen thuộc với những lần cô ta nhắn tin gây rối, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô quyết định sẽ không để yên cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Đới Mẫn Giai: [Trong lúc cô rảnh rỗi đi làm phiền tôi thì tại sao cô không tự nhìn nhận lại bản thân. Cô nghĩ cô có thể thoát khỏi những tội ác mà cô đã gây ra sao?]
Đới Mẫn Giai tin rằng lời nhắc nhở của cô có thể làm Nghiên Vũ hối lỗi, nhưng cô đã lầm. Tin nhắn tiếp theo khiến cô không thể bỏ qua.
Nghiên Vũ: [Cô có biết tại sao tôi không dính dáng đến pháp luật không? Đó là nhờ anh Kỳ Xuyên giúp đỡ. Anh ấy chưa từng bỏ rơi tôi.]
Đới Mẫn Giai không tin vào những gì mình đọc, nhưng sự ngờ vực bắt đầu len lỏi vào tâm trí cô. Nghiên Vũ tiếp tục nhắn:
[Anh ấy chỉ chơi đùa vu vơ với cô thôi. Có cô ngu ngốc, tin đó là thật.]
Đới Mẫn Giai nhíu mày, quyết định tin tưởng vào Hoắc Kỳ Xuyên:
[Kỳ Xuyên là người tốt. Anh ấy sẽ không chơi đùa tình cảm của người khác như lời cô nói.]
Nghiên Vũ: [Nếu cô không tin, hãy đến nhà hàng Mộc Lan, cô sẽ hiểu mọi chuyện.]
Đới Mẫn Giai nhìn dòng tin nhắn, lòng dạ rối bời. Cô biết Hoắc Kỳ Xuyên là người đàn ông đáng tin cậy, nhưng những lời của Nghiên Vũ khiến cô không thể ngăn được cảm giác hoang mang. Cô quyết định sẽ đối mặt với sự thật và tìm hiểu mọi chuyện.
Đới Mẫn Giai rời khỏi bệnh viện, lòng nặng trĩu nhưng quyết tâm hơn bao giờ hết. Cô cần phải biết rõ sự thật, dù điều đó có thể làm tổn thương cô đến mức nào.
Đới Mẫn Giai bắt xe đến con đường phố nhộn nhịp, lòng cô đầy những lo lắng và nghi ngờ. Khi xe dừng lại, cô bước xuống và nhìn thấy nhà hàng Mộc Lan phía đối diện. Khung cảnh sang trọng và ấm cúng, nơi mà cô dễ dàng nhìn thấy Hoắc Kỳ Xuyên và Nghiên Vũ đang ngồi cùng nhau. Bên cạnh họ chính là ông Hoắc và ông Nghiên qua khung cửa sổ lớn.
Cả cơ thể Đới Mẫn Giai run rẩy, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cô cố gắng đứng vững, không để những cảm xúc hỗn loạn chi phối. Lấy điện thoại ra, cô gọi cho Hoắc Kỳ Xuyên, tay cô run lên khi chờ đợi tín hiệu kết nối.
Hoắc Kỳ Xuyên bắt máy, giọng anh vang lên trong tai cô, nhưng không có sự quen thuộc và ấm áp thường ngày.
- Alo, Mẫn Giai?
Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
- Kỳ Xuyên, anh đang làm gì vậy?
Có một khoảnh khắc im lặng, Hoắc Kỳ Xuyên ậm ừ rồi đáp:
- Anh đang nói chuyện với khách hàng. Anh sẽ gọi lại cho em sau, được không?
Lời nói của Hoắc Kỳ Xuyên như lưỡi dao cắt vào lòng Đới Mẫn Giai. Anh đã nói dối cô. Cô đứng đó, nhìn qua cửa sổ, thấy anh cùng Nghiên Vũ và ba của cả hai gia đình, và cảm thấy một nỗi đau sâu sắc xâm chiếm.
Đới Mẫn Giai biết rằng cô không thể đối mặt với Hoắc Kỳ Xuyên ngay lúc này, nhưng sự thật đã rõ ràng trước mắt. Cô cảm thấy trái tim mình vỡ nát, nhưng cố gắng không để nước mắt rơi. Cô cần phải suy nghĩ, cần phải biết rõ mình sẽ làm gì tiếp theo.
Đới Mẫn Giai quay người, bước đi trong đêm tối, lòng đầy những suy tư và cảm xúc hỗn độn. Cô lấy điện thoại ra, gọi hai cuộc. Một cuộc dành cho Mễ Tinh. Cô giao lại toàn bộ công việc của cô cho chị ấy, sau đó không để chị ấy hỏi nhiều rồi cúp máy. Cuộc gọi còn lại dành cho chiếc xe hơi chở cô đến một tòa biệt thự sang trọng.
Khi cánh cửa mở ra, bên trong hai hàng người hầu đã chờ sẵn.
- Mừng tiểu thư quay về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.