Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 56:




Dạ Thập Tam chật vật từ trong đống bụi đất bò dậy, lại từ phía dưới lôi ra hai tiểu bảo bối bụi đất đầy đầu: "Mẹ nó, lưng của ta, đau quá. . . . . ."
Trình Quân Hạo trước mặt cũng không tốt hơn chút nào: "Khụ khụ . . . . . ." Anh ho khụ khụ, từ trong lòng ngực kéo Trình Khả Khả ra, tốt quá đứa bé không có việc gì, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Dạ Thập Tam: "Vừa rồi cám ơn ngươi. . . . . ."
Dạ Thập Tam trừng mắt nhìn anh, MD, kỳ thật hắn cũng không muốn xả thân cứu anh ta, chỉ vì anh ta vô tình lại là cha của hai cậu nhóc chứ sao.
Trình Quân Hạo cũng không dài dòng, nghe Dạ Thập Tam nói chuyện: "Hiện tại tính mạng chúng ta vẫn còn trong vòng nguy hiểm, tốt nhất là thoát ra từ phía sau bức tường này, hoàn hảo chúng ta có thể tránh xa nơi này. . . . . ."
Dạ Thập Tam âm thầm kêu may mắn, may nhờ hắn đã đi tra xét tình hình trước đó một chút, vốn định cứu người trước lại nói, lại không có ngờ tới Trình Quân Hạo làm cho hắn trễ nãi thời gian. . . . . . Con bà nó, hiện tại bị vây, trách nhiệm hoàn toàn tại anh ta.
Hắn âm thầm hối hận, sớm biết vậy không bằng trước đó dứt khoát giải quyết chuyện đặt bom của bọn cướp rồi hãy tới, Dạ Thập Tam trong lòng khó chịu, trừng mắt liếc Trình Quân Hạo, tâm tình tốt đến cực điêm.
Trình Quân Hạo cũng đầu đầy bụi đất, mới vừa rồi nếu không phải Dạ Thập Tam kéo anh vào nơi này, anh đã vùi thân trong đống lửa đó rồi. . . . . . Nhất thời có chút lúng túng.
An Bình ho khan: "Dạ Thập Tam, phải mau thoát ra ngoài, nếu không ta cùng Lẳng Lặng nếu bị sặc chết mất. . . . . ."
"Cậu cho rằng tôi không biết sao?!" Dạ Thập Tam buồn bã: "Nếu không phải bởi vì cha cậu, chúng ta đã sớm thoát ra ngoài. . . . . ."
". . . . . ." An Bình lặng yên. An Tĩnh tỉnh táo nói: "Gặp trở ngại sao. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ." Dạ Thập Tam cùng Trình Quân Hạo đồng tình im lặng, hai cậu bé này không phải mạnh mẽ bình thường.
An Bình chỉ chỉ phía sau cái cột gỗ, nhíu lông mày: "Làm ơn, hai người các ngươi nhanh chân một chút, chẳng lẽ trông cậy vào mấy đứa bé như chúng ta sao?!"
". . . . . ." Trình Quân Hạo lặng yên.
Dạ Thập Tam buồn bã: "Trữ Trữ, người ta là vì cậu làm trâu làm ngựa, cậu phải báo đáp ta thế nào?! Không bằng đem mẹ cậu cho ta đi. . . . . ."
An Bình giận: ". . . . . . Cút."
"Ô ô. . . . . ." Dạ Thập Tam bi phẫn.
Trình Quân Hạo hết ý kiến, loại thời điểm này còn nói giỡn?! Anh dẫn đầu đứng dậy, ôm Khả Khả đến một chổ an toàn, ôm lấy cây cột gỗ, Dạ Thập Tam cũng bi thống chạy tới: "Đây là không phải gọi là đâm đầu vào ngõ cụt sao. . . . . .Trữ Trữ. . . . . ."
Giọng buồn bã của hắn làm Trình Quân Hạo nhíu chân mày, cả người run lên, nhưng động tác của Dạ Thập Tam cũng không hàm hồ, động tác thành thạo, cùng anh cùng nhau ôm cái cột gỗ, hướng nơi yếu nhất của bức tường đập vào.
Trình Quân Hạo sửng sốt một chút, người đàn ông này là ai?! Cùng hai cậu bé kia là quan hệ như thế nào? Có chút mập mờ a. . . . . . Trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Khả Khả cùng An Bình An Tĩnh ngồi ở chung một chỗ, Trình Quân Hạo liếc một cái, liền tâm thần chấn động, ba đứa bé này, làm sao lại giống nhau như thế?! Không trách được bọn cướp lại đem trói hết cả 3 bọn chúng cùng nhau, chỉ sợ bọn họ cũng không phân biệt rõ ai là ai.
Dạ Thập Tam giận: "Làm ơn, Trình nhị thiếu gia, ngươi chưa ăn cơm sao, sao lại không còn hơi sức như vậy?!"
Trình Quân Hạo 囧, cũng không nói chuyện, chuyên tâm đập vào bức tường .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.