Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 59:




Trình Quân Hạo nhìn chằm chằm Trình Khả Khả, híp mắt lại, suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào.
Điện thoại đột nhiên kêu lên, anh nghe máy:"Anh hai, như anh đã đoán, quả nhiên là như vậy. . . . . ."
"Cứu cô ta ra ngoài, đưa đến biệt thự ở ngoại ô đi. . . . . ." Trình Quân Hạo quả quyết phân phó.
"Anh hai yên tâm đi. . . . . ." Bên đầu kia điện thoại tắt máy.
"Anh trai, em muốn gặp mẹ. . . . . ." Khả Khả nói yếu ớt.
Trình Quân Hạo cười: "Chúng ta lập tức đi gặp mẹ em, ngoan, từ nay về sau sẽ cùng với anh, có được hay không?!"
Trình Khả Khả mắt ánh lên niềm vui: "Có thật không anh?!"
"Đương nhiên là thật, về sau em với mẹ, và anh nữa sẽ cùng nhau ở chung một chỗ, sẽ không bao giờ khiến Khả Khả gặp phải chuyên như hôm nay nửa, anh nhất định bảo vệ tốt em cùng mẹ em. . . . . ." Trình Quân Hạo cam kết.
"Thật tốt quá, Khả Khả thích anh nhất. . . . . ." Trình Khả Khả cười híp mắt nhào vào trong ngực anh.
Trình Quân Hạo không chút để ý hỏi: "Hai cậu bé kia là ai vậy? Là bạn học của em sao?!"
"Đúng vậy. . . . . ." Trình Khả Khả vừa nhắc tới bọn họ cũng trở nên cao hứng: "Bọn họ là bạn học tốt nhất của Khả Khả. . . . . ."
"Nhưng bọn họ so với em có vẻ lớn tuổi hơn? Sao vẫn còn đi nhà trẻ?!"
"An Bình An Tĩnh vừa từ nước ngoài trở về, mặc dù đã sáu tuổi rồi, nhưng vẫn không thể lên tiểu học, chỉ có thể đi nhà trẻ, còn có thể luyện tập quốc ngữ nha, bọn họ đối với cuộc sống mới còn chưa quen thuộc. . . . . ." Trình Khả Khả giọng nói rất non nớt, không thể che giấu chút nào sự thích thú của cậu đối với hai đứa bé kia.
Sáu tuổi à, An Bình, An Tĩnh. . . . . .
Trình Quân Hạo trầm mặc, hai đứa bé đó rốt cuộc là. . . . . . Anh nhất định phải tra rõ. Trong đầu lập tức thoáng qua khuôn mặt An Tâm Á, anh ngẩn cả người, không biết vì sao. . . . . .
*
"Tiểu tử thúi. . . . . ." An Tâm Á lửa giận lên cao, gõ một cái lên đầu An Bình: "Dẫn em trai đi ra ngoài quậy phá cái gì? Vì sao không gọi điện thoại cho mẹ?! Lần sau còn dám như vậy nữa hay không hả?!"
An Bình đang muốn kháng nghị, lại thấy trong hốc mắt An Tâm Á tràn ngập lệ nóng, lòng cậu liền mềm nhũn, đáng thương mà nói: "Mẹ, con hiểu rõ mình sai rồi. . . . . . Lần sau cũng không dám nữa. . . . . ."
An Tĩnh cũng cầu xin tha thứ: "Mẹ, là Lẳng Lặng nhất định đòi anh dẫn đi. . . . . . Là Lẳng Lặng không tốt. . . . . ."
An Tâm Á ôm bọn họ khóc lớn: "Hai tiểu tử thúi, kiếp trước nhất định là thiếu nợ các con, kiếp này tới để hành hạ mẹ. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ." Trong lòng An Bình An Tĩnh khó chịu.
Mẹ, chúng con nhất định sẽ làm cho mẹ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.