Rốt cuộc An Tâm Á vô lực thỏa hiệp, kéo thực đơn tới, tùy ý chỉ hai món, kín đáo đưa cho Trình Quân Hạo, biểu tình có chút phẫn uất. Trình Quân Hạo tâm tình ngược lại vô cùng vui vẻ, ưu nhã cười: "Giống như cô ấy, lấy thêm một chai rượu đỏ năm 78. . . . . ."
Phục vụ viên rốt cuộc hài lòng rời đi.
An Tâm Á liếc mắt, cái đầu anh nha, gọi rượu đỏ thì tự anh uống đi..., cô sẽ không uống.
"Cô không thoải mái?!!" Giọng của Trình Quân Hạo giống như là khẳng định sự thật, An Tâm Á phản bác: "Không có. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười lưu manh: "Tôi thật sự hoài nghi cô thật ra biết diễn xuất, hơn nữa rất có tài, nét mặt của cô thật rất phong phú. . . . . ."
An Tâm Á giật nhẹ khóe miệng, phản kích: "Không thể không nói, biểu tình của tổng giám đốc Trình cũng tương đối phong phú, vừa mới vô cùng lạnh lùng ngạo mạn, bây giờ lại rất nhiệt tình ấm áp, có phải bị tâm thần phân liệt hay không, tồn tại hai tính cách?!"
Trình Quân Hạo giựt giựt khóe miệng, rất nhanh nắm được tay của cô kéo qua, nguy hiểm nheo mắt lại: "Vậy cô thích mặt nào? !"
An Tâm Á đỏ mặt, muốn xoay tay thoát ra, nhưng lực không đọ lại được, chỉ đành phải từ bỏ: "Tôi đều không thích. . . . . ."
Trình Quân Hạo cứng lại, tay lại dùng lực, bóp chặt làm cô rất đau, xương giống như muốn gãy, An Tâm Á oán thầm, con bà nó, cầm thú, tuyệt không hiểu thương hương tiếc ngọc, thật không có tình cảm. . . . . .
"Cô bé, em thật không ngoan. . . . . ." Trình Quân Hạo thở dài, chỉ là, giọng điệu này lại giống như đơn thuần khiển trách chú chó nhỏ không biết nghe lời, khiến An Tâm Á nghe có chút không thoải mái.
Cô không phải là thú cưng trong nhà anh ta, tại sao phải ngoan?! Mẹ nó. . . . . .
"Tôi có một chuyện muốn hỏi anh. . . . . ." An Tâm Á liếc nhìn anh, tâm nhảy thình thịch, mặc dù giống như là chất vấn, chỉ là khí thế giảm sút mất ba phần, cô sao lại không có tiền đồ như vậy 吖? ! Thán. . . . . .
"Nói. . . . . ." Trình Quân Hạo mặt người dạ thú vẫn như cũ ưu nhã, chỉ là nheo mắt lại, lộ ra ánh sáng bên trong, có chút nguy hiểm.
"Chính là xì căng đan mấy ngày trước. . . . . ." An Tâm Á giận không kiềm được mà nói: "Có phải anh quay lén hay không? Đó là phòng của anh, sao anh lại làm như vậy, còn cài đặt camera thu hình. . . . . ."
". . . . . ." Trình Quân Hạo xiết chặt chân mày, quả nhiên không phải cô, như vậy, nhất định là hai tên tiểu tử đó, nói như vậy, ngày hôm đó. . . . . . Không phải là toàn bộ quá trình bị bọn chúng nó xem hết rồi sao?!
Mẹ nó, trong lòng của anh âm thầm chửi tục, ruốt cuộc có phải người đàn ông kia ở sau lưng giúp bọn chúng hay không, mục đích người đàn ông đó là gì?!
Theo lý thuyết, đứa bé sáu tuổi. . . . . . Không thể nào. . . . . .
Nhưng hiện tại tình huống này, cũng chỉ có thể do anh đứng ra chịu trách nhiệm mà thôi.
"Tổng giám đốc Trình, anh thật là sở thích đồi bại. . . . . ." An Tâm Á lên tiếng châm chọc, trong lòng đã nhận định chính là anh làm rồi.
Trình Quân Hạo cũng không phản bác, ngược lại híp mắt cười: "Sở thích đồi bại?! Tôi cảm thấy chuyện này rất thú vị a, hình ảnh quay được cũng rất tốt, lưu lại làm kỷ niệm không phải tốt vô cùng sao?!"
An Tâm Á giận dữ, cắn răng nghiến lợi nói: "Cùng nhân dân cả nước thưởng thức, còn thú vị, anh thật là biến thái. . . . . ."