Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 27:




Khi An Thính Miên tỉnh lại thì chỗ nằm bên cạnh đã lạnh từ lâu, cho thấy người đàn ông đã rời giường từ lâu rồi.
Ngoài cửa phòng ngủ có tiếng nói chuyện trầm thấp, An Thính Miên không nghe rõ, cô cử động cánh tay, không sao, sau đó cử động bắp đùi, tê quá, An Thính Miên không nhịn được kêu lên.
“Tên đàn ông khốn nạn.” Tuy rằng tối hôm qua chỉ làm ba lần nhưng lần sau lâu hơn lần trước, An Thính Miên không chịu nổi, cô kêu khóc không ngừng, vậy mà anh không những không thương tiếc, trái lại còn làm mạnh hơn, lực lần sau mạnh hơn lần trước, anh còn vừa làm vừa nói mấy lời vô vị, cuối cùng đầu gối và cánh tay cô không thể chống đỡ được, không cẩn thận trượt xuống, anh lại có thể cúi người đuổi kịp tiếp tục hành động, An Thính Miên càng nghĩ càng ấm ức, khóe mắt cô rưng rưng nước mắt.
Vân Ngạn mở cửa đi vào thì thấy cảnh tượng như vậy, cô gái phơi bày lưng nằm trên giường, đầu vùi vào trong chăn không ngừng cọ xát, tóc rối xù, hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông vào phòng.
Vân Ngạn ngồi trên giường, đưa tay chạm vào đầu cô gái, ở bên tai nhẹ giọng hỏi: “Cục cưng đã tỉnh chưa?”
Cô gái bên dưới cứng đờ người, vội vàng chui vào trong chăn.
Vân Ngạn vừa nhìn phản ứng của cô đã biết ngay, anh nghĩ lại tối qua có phải mình hơi quá đáng hay không? Nhưng mà anh vẫn chưa thỏa mãn mà.
Nếu An Thính Miên biết suy nghĩ trong lòng anh, thế nào cô cũng nhảy dựng lên đánh anh, Vân Ngạn có thể nghĩ đến cảnh cô bé chống tay lên hông mà mắng anh không biết kiềm chế.
“Anh tránh ra!” An Thính Miên giống như không hề nhìn thấy anh, cô tiếp tục buồn ở trong chăn, tố cáo anh: “Anh không hề biết thương hoa tiếc ngọc một chút nào.”
Nếu như Vân Ngạn còn nghe không hiểu tiếng khóc nức nở của cô thì anh không phải là anh, nhận ra được hiện giờ cô dường như đang khóc, Vân Ngạn vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, anh nắm vai cô gái, quay người cô lại, không cho cô tránh mặt mình nữa.
Anh vén sợi tóc rối của cô ra sau, lọt vào mắt anh là khuôn mặt với đôi mắt đẫm lệ của cô, Vân Ngạn lập tức hoảng sợ: “Bé cưng, em đau sao?”
Cô gái cũng không nói chuyện, chỉ nghiêng mặt đi không cho anh nhìn.
Vân Ngạn cực kỳ dịu dàng, hôn lên đuôi mắt cô: “Bảo bối để anh xem có được không?” Anh nói rồi chuẩn bị vén chăn lên kiểm tra, tuy rằng tối hôm qua đã thoa thuốc nhưng con gái yếu ớt, vẫn nên nhìn lại thì hơn.
Cô nắm chặt chăn, quay đầu trừng anh: “Không cần.”
Vân Ngạn sợ cô có chuyện gì nhưng lại ngại nói, tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thái độ lại mạnh mẽ: “Bảo bối ngoan ngoãn, để anh xem.”
Nhưng anh không ngờ cô lại bẹp miệng, dường như nếu anh nói tiếp thì cô sẽ khóc, giọng nói cô rất uất ức, từng tiếng lên án hành động của anh tối qua: “Anh thật quá đáng.” Cô càng nói càng ấm ức: “Em đã bảo anh nhẹ thôi, nhẹ thôi, nhưng anh vẫn không nghe theo.”
Vân Ngạn bật cười, còn tưởng là chuyện gì, không ngờ cô nhóc lại uất ức, buồn bã bởi vì điều này.
An Thính Miên thấy anh cười, cô càng tức giận, duỗi tay đánh anh: “Anh còn cười, anh còn cười được?” Anh không hề cảm thấy ân hận chút nào.
Vân Ngạn cúi người, đặt cằm lên trán cô: “Cục cưng, đã lâu rồi mới khai trai một lần, người đàn ông của em như vậy rất bình thường.”
An Thính Miên nhất thời nghẹn lời: “Đúng, nhưng đó không phải lý do để anh làm thế với em.”
Vân Ngạn nhướn mày, hỏi ngược lại: “Anh làm gì em?”
“Anh!” Da mặt anh dày, da mặt cô lại mỏng, cô phải nói về loại chuyện đó như thế nào? Nói mình bị làm đến mức không chịu nổi? Bị làm đến ngất đi? Cô cũng biết ngại mà.
Cô không biết phải nói như thế nào, vậy khóc có được không?
Nước mắt nói đến là đến, Vân Ngạn nhìn đôi mắt cô đẫm lệ trong nháy mắt, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt, cuối cùng biến mất trong chăn.
Vân Ngạn dùng hai tay áp vào hai má cô, cố định đầu cô, anh hôn xuống giọt nước mắt còn sót lại, bất đắc dĩ nhận sai: “Cục cưng, xin lỗi, lần sau anh sẽ nghe lời em, đừng khóc nữa nhé?”
“Không có lần sau!” An Thính Miên vốn dĩ là giả vờ khóc, cô nghe thấy anh xin lỗi thì lập tức đắc ý.
“Được được được.” Anh liên tục nói được ba lần.
An Thính Miên nghĩ, khóc vẫn còn tác dụng nên cô được voi đòi tiên nói: “Anh sẽ không làm với em nữa.”
Vân Ngạn cười nhạt, nhéo khuôn mặt mềm mại của cô: “Việc này thì không được, có thể làm nhẹ chút nhưng không thể không làm.”
“Ứ ừ.” An Thính Miên kéo cổ áo anh, bĩu môi làm nũng.
Người đàn ông sờ gáy cô, giọng nói trầm thấp: “Làm nũng cũng vô dụng, còn không bằng suy nghĩ kỹ về tiệc rượu tối nay.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không đi!” An Thính Miên xoay người, cúi đầu xuống.
Ngón tay anh vuốt ve tấm lưng lộ ra ngoài của cô gái, xương bướm lấm tấm vết hôn, nhưng người đàn ông lại cảm thấy vô cùng đẹp đẽ, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm qua, ghé sát vào tai cô: “Có đi không? Không đi thì anh cảm thấy chúng ta còn có thể làm một lần, em nghĩ sao?”
Không ổn rồi.
“Đi đi đi, em đi là được chứ gì?”
Anh không trêu chọc cô nữa mà ngồi dậy liếc nhìn từ trên xuống dưới thân hình xinh đẹp trong tấm chăn mỏng của cô: “Sau khi rửa mặt xong, anh sẽ gọi người trang điểm cho em.”
An Thính Miên trốn tránh ánh mắt đánh giá trần trụi của người đàn ông, nói qua loa: “Anh nhanh chóng đi ra ngoài đi.”
Anh đại phát từ bi hỏi: “Với dáng vẻ hiện giờ của em, không cần anh giúp sao?”
Sói đuôi lớn (-^-)
“Em rất ổn, anh mau ra ngoài đi.”
Người đàn ông đẩy đầu lưỡi chạm má: “Đi.”
Anh đi rồi, cơn đau nhức khắp người đột nhiên dâng lên, An Thính Miên ngã xuống giường, nghĩ đến cái gì, cô dừng một chút, sau đó mới chậm rãi rời giường rửa mặt.
An Thính Miên khoác áo tắm mở cửa phòng thì thấy mấy cặp mắt trên ghế sofa đang nhìn mình, mà người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh cầm một bản báo cáo, uống cà phê, rất thoải mái.
Anh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, bắt gặp biểu cảm nghi ngờ của cô gái.
Vân Ngạn đặt cà phê lên bàn trà bên cạnh, anh đi đến gần, tự nhiên ôm eo An Thính Miên, giới thiệu với cô: “Mấy người này đều là chuyên gia trang điểm mà mẹ giới thiệu.”
Một câu nói đã giới thiệu xong mọi người rồi? An Thính Miên không thể tưởng tượng nổi.
“Đây là vợ tôi, An Thính Miên.”
“Chào mọi người.”
“Chào cô chủ.”
An Thính Miên dẫn bọn họ đến phòng để đồ của mình.
Lúc này một cô gái xách vali tiến tới, mở vali ra nói: “Đây là bộ đồ mà sáng nay tổng giám đốc Vân bảo tôi mang đến.”
Bộ đồ từ từ bày ra, An Thính Miên phát hiện đó là một bộ sườn xám cách tân làm bằng gấm màu trắng hồng, vừa đoan trang lại vừa tươi sáng.
Xem ra Vân Ngạn không hề thích mấy bộ váy tối qua nên mới chọn một bộ đồ như vậy, thế nhưng An Thính Miên cũng rất thích.
Sau khi cô trang điểm xong, Vân Ngạn mới gõ cửa đi vào.
An Thính Miên trang điểm nhẹ, mặt mộc của cô vốn đã đẹp rồi, hiện tại chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Vân Ngạn lấy ra một bộ đồ trang sức trân châu đã chuẩn bị sẵn, anh tự đeo cho cô, sau đó tìm một chiếc vòng tay đeo vào.
An Thính Miên ngồi yên thoải mái hưởng thụ.
“Nhìn xem?” Vân Ngạn hơi nhếch môi mỏng, rất thỏa mãn.
An Thính Miên đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước gương soi toàn thân, đánh giá mình trong gương, không thể không nói Vân Ngạn có mắt chọn đồ rất tốt, cô gái cong mắt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vân Ngạn: “Đẹp không?”
Vân Ngạn khoanh hai tay trước ngực: “Đẹp.”
Anh vui vẻ trang điểm cho cô thật đẹp rồi dẫn ra ngoài chứ không muốn kim ốc tàng kiều (*), cô vốn chính là một đóa sơn trà đẹp đẽ thanh khiết, là đóa sơn trà trắng của anh.
(*) Kim ốc tàng kiều (金屋藏娇): dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Xe lái vào Thượng Dã, lúc này An Thính Miên mới lấy lại tinh thần. Cô vô tâm hỏi: “Tiệc rượu nhà ai?”
“Nhà của chúng ta.”
An Thính Miên cho rằng mình nghe nhầm: “Ta, nhà của chúng ta?”
Vân Ngạn giải thích: “Anh về nước đã gần hai tháng, hiện giờ tập đoàn Thừa Phong mới vừa đi vào quỹ đạo, anh cũng đã giao sản nghiệp của nhà họ Vân cho Vân Nhiễm, ba anh đề nghị tổ chức một bữa tiệc, sau này anh cũng dễ làm việc.”
Thì ra là thế.
An Thính Miên xoay người nhìn về phía anh: “Vậy tại sao anh không nói đây là tiệc rượu anh tổ chức?”
“Không phải đối với em, ai làm cũng giống nhau sao?” Vân Ngạn chống cằm nhìn cô.
Cũng đúng, cô không có hứng thú với mấy bữa tiệc xã giao, cô chỉ cảm thấy hứng thú đối với thức ăn trong bữa tiệc: “Nhưng mà bây giờ em là vợ anh, không cần đi xã giao với anh sao?”
“Bảo bối, cứ tùy ý đi, thích làm cái gì thì làm cái đó, việc xã giao có trợ lý Chung rồi.” Vân Ngạn chạm vào cô gái ngoan ngoãn trước mặt mình.
An Thính Miên nghe được lời này, vui vẻ một lúc, không cần đi xã giao là tốt rồi, những cô chủ hay vợ người nhà giàu này, có đôi khi, nói thế nào nhỉ, An Thính Miên thật sự không thích nổi.
“Ngày hôm nay Vân Mộc và Mộc Anh Thư quay về, em có thể tìm hai đứa nó chơi.”
“Thật ư?” An Thính Miên cười tươi, có thể thấy được không phải vui vẻ bình thường.
Vân Ngạn cưng chiều cọ chóp mũi nhỏ nhắn thanh tú của cô: “Thật, không lừa em.” Anh lại nghĩ đến điều gì đó, khơi gợi lòng hiếu kỳ trong cô: “Có điều…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên căng thẳng trong lòng, không phải như cô nghĩ chứ: “Có điều làm sao…”
“Có điều em phải đi theo anh một lúc, anh muốn dẫn em đi gặp vài người, nhưng đừng lo lắng, em đều biết.”
An Thính Miên giả vờ cười: “Ha ha, đi.” Haiz, cuối cùng vẫn không tránh được.
Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, bọn họ đến biệt thự thì mới sáu giờ, quả nhiên Vân Mộc và Mộc Anh Thư đều có mặt ở đó, còn có mẹ Vân - Giang Cẩm Diệp và bác gái lớn nhà họ Vân - Tằng Lâm. Hai người Giang Cẩm Diệp và Tằng Lâm đang hỗ trợ chuẩn bị kiểm tra chi tiết bữa tiệc, hai cô bé còn lại thì đang ăn bánh kem ở một góc, nói hoa mỹ là nếm thử cho khách trước.
An Thính Miên có chút xấu hổ khi gặp họ kể từ khi kết hôn, cô bị trêu chọc một lúc lâu.
“Chị dâu nhỏ.” Vân Mộc nhìn thấy cô thật sự rất thích, lúc trước cô đã rất thích An Thính Miên, một cô gái mềm mại, đáng yêu. Cô ấy vẫn luôn coi cô là người trong nhà, không ngờ tới cuối cùng thật sự trở thành người một nhà.
Vân Mộc kéo cô xoay một vòng tròn rồi cẩn thận đánh giá quần áo trên người cô, nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn của cô, trêu chọc nói: “Chậc chậc chậc, thật đáng thương, vậy mà bị anh trai em lừa về nhà.”
Chào đón Vân Mộc là một cái cốc đầu của Vân Ngạn.
“Anh.” Vân Mộc che đầu: “Đánh em làm gì, chẳng lẽ không đúng sao? Lão già.”
“Ngứa da phải không?”
“Hì hì.” Vân Mộc lập tức ngậm miệng, không dám trêu chọc An Thính Miên nữa.
“Tối nay anh giao chị dâu em cho hai đứa, nhớ chăm sóc cô ấy cho tốt.”
“Tuân lệnh.” Vân Mộc đùa giỡn đáp.
An Thính Miên ở bên cạnh hâm mộ nhìn hai người trêu chọc nhau.
Đột nhiên An Thính Miên nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Thính Miên.”
An Thính Miên quay người lại thì nhìn thấy An Nguyên đi về phía mình, à, mình cũng có anh trai.
An Nguyên vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy người tụ tập một chỗ.
“Anh trai.” An Thính Miên ngoan ngoãn gọi anh ấy.
An Nguyên hài lòng nhìn vẻ ngoài của An Thính Miên, đặc biệt khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay cô thì lại càng hài lòng, nếu như không nghe thấy xưng hô của người nào đó thì càng hài lòng hơn.
“Anh.” Vân Ngạn cung kính gọi một tiếng, nghiêm túc không nói nên lời, cũng không muốn đáp lời.
An Nguyên ghét bỏ nhíu mày, tại sao tiếng “anh” này lại chói tai như vậy?
Vân Mộc nhìn thấy cảnh tượng này thật sự rất buồn cười, cô cũng chào hỏi cùng Mộc Anh Thư ở bên cạnh: “Chào anh An Nguyên.”
An Nguyên thay đổi vẻ mặt vừa rồi, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời với hai cô bé.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, Vân Ngạn dẫn theo An Thính Miên đi gặp mấy người quen, nghe bọn họ trêu chọc, trêu đến khi An Thính Miên mặt đỏ tai hồng. Sau đó anh lại dẫn cô qua một bên dỗ dành, mấy người vừa rồi còn cảm thấy ghen tị, lão già này đã chiếm được lời mà còn khoe mẽ.
Anh dỗ cô xong thì mới thả cô đi tìm mấy cô em gái nhà mình.
Sau đó trong bữa tiệc bắt đầu lan truyền tin cậu hai nhà họ Vân cưới em gái cậu cả nhà họ An. Nghe nói cô bé kia mới tròn hai mươi tuổi đã bị Vân Ngạn gấp không chờ nổi dẫn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Cũng nghe nói Vân Ngạn thích người ta đã nhiều năm, người lớn hai nhà đều đồng ý, đặc biệt là ba mẹ nhà họ Vân, họ vốn đã thích cô bé kia không thôi, vẫn luôn đối xử với cô như con gái, hiện tại thì cực kỳ vui sướng.
Sau khi An Thính Miên được Vân Mộc kéo đến Tử Trúc Lâm nấu rượu, cô ấy đã nói cho cô nghe những lời này, thực sự là càng nói càng phóng đại, gì mà còn yêu thích không thôi, đợi đã nhiều năm.
“Chị dâu nhỏ, đấy là sự thật à?” Vân Mộc cầm một cốc rượu mới được nấu xong đưa cho Mộc Anh Thư, anh trai cô đã dặn không được cho An Thính Miên uống rượu.
An Thính Miên nhìn chất lỏng màu đỏ trong cốc thủy tinh trong suốt vẫn còn mùi rượu và hương hoa quả mà thấy thèm khát.
“Chị Vân Mộc, chị đừng gọi em như vậy, em thấy rất kỳ quái.”
An Thính Miên duỗi tay chuẩn bị nhân lúc các cô không chú ý muốn lấy một cốc, nhưng bị Mộc Anh Thư vỗ một cái.
“Chị có chắc mình sẽ không say không?” Mộc Anh Thư nhắc nhở cô.
An Thính Miên thề non hẹn biển: “Thì sao? Tửu lượng của em rất tốt!”
“Chị còn chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Giả, làm sao có thể, anh của chị cũng không phải biến thái, năm đó khi anh ấy ra nước ngoài thì em mới thành niên, chẳng lẽ anh ấy thích một đứa trẻ vị thành niên sao?”
Vân Mộc bĩu môi, cô ấy cũng không chắc chắn nhưng cô ấy không dám nói, nếu không sẽ dọa cô bé ngốc nghếch này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.