Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 29:




An Thính Miên cứ đinh ninh sau hai đêm này thì Vân Ngạn sẽ tạm yên phận, dù sao anh cũng là ông chủ, không thể cứ ở chỗ cô mãi được.
Nào ngờ nghỉ lễ Trung Thu - Quốc Khánh, cộng thêm tám ngày nữa, ngày nào anh cũng ở nhà làm việc. Khi nào có hội nghị rất quan trọng thì anh mới tham gia nhưng cũng sẽ luôn về nhà trước 10 giờ tối.
An Thính Miên xoa eo, anh thì ngồi trên sofa, cô đứng trước mặt anh: “Chủ tịch Vân à, giám đốc Vân ơi, chẳng lẽ anh không cần đi công tác hả?”
Vân Ngạn ngẩng đầu một cách máy móc: “Chuyện không quan trọng lắm thì cứ để trợ lý Chung đi là được.”
An Thính Miên đi chân trần leo lên ghế sofa: “Anh là người quan trọng nhất ở tập đoàn Thừa Phong mà, sao có thể để trợ lý Chung đi thay anh mãi được? Phải là anh tham gia thì mới thể hiện được thành ý của anh chứ.”
Đến đây rồi mà Vân Ngạn còn không hiểu thấu tiếng lòng của cô nàng này thì anh không còn là Vân Ngạn nữa mất.
Cô nhóc đang ghét bỏ anh đây mà. Anh quay đầu, môi mỏng nhếch nhẹ, nắm tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn cô: “Làm sao? Chưa gì đã thấy anh phiền rồi hả? Anh ở nhà với em lại chẳng tốt hơn sao?”
“Tốt chỗ nào.” An Thính Miên vô thức nói tiếng lòng thành lời, tự thấy không ổn nên cô bèn quỳ gối trên ghế sofa, nhìn anh với vẻ lấy lòng: “Anh không ra ngoài kiếm tiền, nhỡ không nuôi nổi em thì sao?”
Vân Ngạn bị lý do sứt sẹo của cô chọc cười. Anh ôm cô ngồi xuống, với lấy đôi tất anh vẫn thường đặt sẵn trên ghế sofa rồi cẩn thận đeo vào chân thiếu nữ, anh trả lời như thể mình buồn rầu lắm: “Ừ, thế thì biết làm sao nhỉ?”
An Thính Miên biết anh giả vờ nên cũng chẳng thèm để ý, cô tiếp tục đề xuất cách giải quyết vấn đề của mình: “Vậy nên, bằng không thì anh…”
An Thính Miên còn chưa nói hết đã bị anh ngắt lời: “Bé con, em không xót anh à? Ngày nào anh cũng đi làm vất vả như vậy, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, em lại nỡ lòng nào đuổi anh đi làm tiếp.”
Vân Ngạn cái đồ giả nai này, An Thính Miên phỉ nhổ. Xót anh á? Rồi ai sẽ xót cho cô đêm nào cũng bị anh lăn lộn? Ai sẽ xót cho trợ lý Chung đang tính nghỉ phép thì bị sếp bắt đi công tác? Sói đuôi to còn dám ở chỗ cô giả vờ giả vịt.
Hừ ( —^—), cô sẽ không bị anh xoay như chong chóng đâu.
Làm như mỗi anh biết làm nũng ấy?
An Thính Miên vươn tay ôm Vân Ngạn.
Anh bị hành động đột ngột của cô làm hoảng hốt, lập tức ôm lại cô: “Bé con học được cách chủ động rồi ư?”
Cô ghé vào tai anh, nhỏ giọng nũng nịu thương lượng: “Vết tích trên người em vẫn còn đau, chỗ nào cũng sưng lên hết, đêm nay tạm tha cho em được không?”
Vân Ngạn vốn định để cô nghỉ ngơi đêm nay, nào ngờ bây giờ cô gái nhỏ lại vì chuyện này mà làm nũng với anh. Không thể không nói, anh cũng lãi phết.
Anh đùa cô: “Gọi “chồng” đi rồi anh tha cho em.”
Ở nơi anh không nhìn thấy, An Thính Miên thầm trợn trắng mắt. Hổ không gầm anh tưởng cô là mèo hả! Nhưng lời này cô nào dám nói. Cánh tay anh siết chặt vòng ôm, An Thính Miên giãy giụa một lúc lại phát hiện giãy không được nữa, thế mà anh lại còn cố tình giả vờ giả vịt hỏi: “Sao vậy em?”
Bây giờ An Thính Miên rất muốn cho anh một phát, tức chết cô mà.
Còn chọc nữa thì mèo con trong ngực sẽ xù lông mất. Vân Ngạn chuẩn bị buông cô ra lại nghe thấy âm thanh mềm mại của cô: “Chồng ơi, tha cho em nhé.”
Thu hoạch ngoài ý muốn này có sức sát thương quá mạnh, Vân Ngạn cảm tưởng có một luồng khí nóng xộc thẳng xuống hạ thân anh. Vân Ngạn nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh một tiếng: “Bé con, muộn mất rồi.”
Nói rồi anh vác An Thính Miên lên, đi về phía phòng trong.
An Thính Miên hoảng sợ, liên tục đập đập tấm lưng dày dặn của anh: “Thả em xuống, cái đồ lừa đảo này.”
“Uây uây uây, Vân Ngạn, anh trai, anh Ngạn, chồng ơi, chồng yêu dấu nhất nhất của em ơi.” An Thính Miên thấy anh nhắm thẳng về phía giường, cô lập tức cảm thấy sợ hãi.
An Thính Miên bị anh quăng ngã xuống giường, còn nảy lên một cái, cô vội vàng bò dậy cuộn mình trong góc.
Anh cuộn góc áo dần lên trên, vứt đại chiếc áo ngắn tay lên thảm. Mắt anh sáng như đuốc, toát lên vẻ mờ ám: “Xem ra em vẫn còn sức nhỉ?”
An Thính Miên sắp khóc rồi, cái người này bị sao vậy trời.
Anh không hề dao động. Anh bò lên giường, kéo cô xuống dưới thân mình, đè lại đôi chân đang đá loạn xạ của cô: “Bé con, khóc đi, lát nữa nhớ khóc lớn một chút, anh thích lắm.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh biến thái à!” An Thính Miên cực kỳ sợ hãi.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Vừa hay, bé con nhìn thử xem rốt cuộc anh có phải biến thái hay không nhé.”
Giữa chừng An Thính Miên ngất xỉu một lần, nhưng chẳng được bao lâu lại bị Vân Ngạn đánh thức tiếp.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, dòng người qua lại, ráng chiều rực rỡ, trên lớp cửa kính trong suốt có dấu bàn tay và rải rác những vệt nước nhỏ.
Chiều hôm sau, An Thính Miên áp mặt trên giường, toàn thân bủn rủn, không biết đã thầm mắng người nào đó được mấy trăm lần.
Không ổn, không thể cứ như vậy được, cô phải rời đi, tốt nhất là đi ngay bây giờ.
An Thính Miên cầm điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm chat của phòng ký túc xá, hẹn mọi người ngày mai cùng đi tắm suối nước nóng. Sau đó cô đặt ngay một khách sạn cho đêm nay, chuẩn bị qua đó sớm.
An Thính Miên thu dọn xong balo túi xách của mình rồi rón ra rón rén đi ra ngoài cửa.
“Đi đâu đấy?” Vân Ngạn cầm trong tay một ly nước mật ong, vừa từ phòng bếp ra thì thấy ngay An Thính Miên đang lén la lén lút.
An Thính Miên bắt đầu sợ, cười hì hì, giải thích: “Em có hẹn hôm nay đi tắm suối nước nóng với bạn cùng phòng mà quên nói cho anh biết, em đi trước nhé.”
“Chờ đã.”
An Thính Miên theo phản xạ dừng chân, trong lòng lại tự mắng mình gan không đủ lớn. Cô gái nhỏ quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Sao vậy anh?”
Vân Ngạn đặt ly nước trong tay xuống: “Anh chở em đi.”
“Không cần không cần, em không định làm phiền anh mà.”
“Sao vậy, em không bủn rủn chân à?” Vân Ngạn quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, như thể nếu cô xác nhận chân cô không bủn rủn thì giây tiếp theo có khả năng cô sẽ xuất hiện ngay trên giường.
An Thính Miên không đáp, cáu kỉnh quăng hành lý xuống.
Chậc, tính tình cáu bẩn như này, đúng là anh quen rồi.
“Anh chở em đi.” Không được cãi.
Chở thì chở đi, sao lại hung dữ với cô chứ. Chở đi chở đi, nhanh tiễn cô đi hộ cái.
Vân Ngạn nhặt hành lý trên đất lên: “Em đi đâu?”
“Phong Lâm.”An Thính Miên bây giờ hoàn toàn không thèm so đo với tính khí bá đạo mới bộc phát của anh, cô chỉ lo vui mừng vì sắp thoát khỏi lòng bàn tay anh nhưng lại không hề chú ý đến khoé môi khẽ cong lên của Vân Ngạn.
Anh cùng cô làm xong thủ tục check-in thì rời đi. Lúc này An Thính Miên mới vui vẻ vẫy vẫy tay chào anh, đến cả yêu cầu hôn tạm biệt anh cô cũng đáp ứng, rồi kéo hành lý nhảy tung tăng về phòng.
Cuối cùng An Thính Miên cũng được uống chút rượu, thư thái ngâm mình trong nước một lần, sau đó mỹ mãn đánh một giấc.
Cho đến tận…
9 giờ sáng, An Thính Miên bị tiếng đập cửa đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mở cửa ra thì thấy Vân Ngạn đứng ngoài cửa.
“Cái *ụ.” An Thính Miên đóng sầm cửa lại, cho rằng mình chưa tỉnh ngủ, tưởng mình bị anh doạ sợ nên xuất hiện ảo giác, cô ngáp một cái chuẩn bị xoay người về lại phòng ngủ.
Nào ngờ đâu, cô nghe một tiếng “tích”.
Cửa mở? Cửa mở! ( O_O//)
An Thính Miên lập tức tỉnh táo, cô xoay người lại thì thấy người đàn ông nọ đang đứng tựa mình vào khung cửa.
Đến cả nói chuyện mà An Thính Miên cũng chậm hẳn đi: “Đây là… sao anh lại tới đây?”
“Anh cũng tới tắm suối nước nóng, không được hả?” Ai đó giả vờ đáng thương.
“Vậy anh tự thuê một phòng riêng đi chứ ~” An Thính Miên quấn chặt chiếc áo tắm dài, cảnh giác nhìn anh.
“Làm gì có vợ chồng nào thuê chung khách sạn mà lại ở riêng hai phòng chứ?” Anh nói cực kỳ hợp lý.
“Vậy em đây tự thuê một phòng khác!” An Thính Miên nổi trận lôi đình. Anh bị làm sao vậy, cô đã trốn ra đây rồi mà anh còn theo tới nữa. Cô nói đi là chuẩn bị đi ngay.
Vân Ngạn kéo cô lại, không để cô đi: “Sao lại giận thế này?”
An Thính Miên quay đầu đi, cũng chẳng muốn tiếp chuyện với anh.
Vân Ngạn bất đắc dĩ phải giải thích: “Vừa lúc anh có việc ở đây, lát nữa là phải đi rồi. Anh không đặc biệt tới tìm em đâu, chỉ là biết em muốn chơi với bạn cùng phòng nên anh đặt trước phòng tổng thống ở tầng cao nhất cho các em thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nàng hoài nghi, sao anh lại có lòng tốt đến thế chứ. Nhưng anh cũng không lừa cô làm gì, không, người đàn ông trước mặt cô là người tối kỵ chuyện không giữ chữ tín.
“Thật không?” Mặt cô có vẻ chảnh choẹ khó nói nên lời.
“Thật mà.” Vân Ngạn nhét thẻ phòng tổng thống cho cô, xoa đầu cô, ừm, đúng là mèo con mềm quá: “Đi lên đó đi.”
An Thính Miên cũng không khách sáo, trong chớp mắt đã lật mặt, cô cầm thẻ phòng xong còn không quên nói cảm ơn một cách ngọt ngào: “Cảm ơn chồng ạ.”
“Vợ đừng khách sáo.” Vân Ngạn hài lòng gật đầu.
Lần đầu tiên An Thính Miên nghe anh gọi mình như vậy, cô có hơi ngượng ngùng nhưng trên mặt chẳng hề thể hiện gì. Không quan tâm anh nữa, bây giờ cô cũng không còn buồn ngủ, đành phải đi rửa mặt rồi sửa soạn lại để lát nữa trả phòng, tiện thể để anh giúp cô dọn lên tầng trên luôn.
Anh đỡ trán, xem ra lần này muốn dỗ được cô thì phải tốn nhiều công sức rồi đây.
* * *
“Cậu để mặc vợ mình thật đấy hả?” Đào Tư Dương lắc nhẹ ly vang đỏ trong tay, cười sâu xa: “Chà, đây là bị bạo lực gia đình sao?”
Vân Ngạn sờ sờ vết thương trên cổ, anh cũng không để ý lắm, chắc do bé mèo con nào đó không chịu nổi nên mạnh tay chút. Anh nhấp một ngụm rượu, thong dong cười một tiếng.
“Là con mèo hoang đó giờ cậu vẫn nuôi đấy à?” Cậu ta giở giọng trêu chọc: “Chậc, nhìn cậu cười trông hèn không kìa, thế hoá ra là hưởng thụ sao?”
“Loại người như cậu sao mà hiểu được.” Trong mắt Vân Ngạn tràn đầy cưng chiều.
Đào Tư Dương thẳng lưng, cũng muốn nghe xem anh nói được từ gì: “Loại người thế nào?”
“Loại người cô đơn.” Vân Ngạn nhả từng câu từng chữ một.
“Được rồi.” Cậu ta kéo dài giọng: “Ông đây cô đơn thì sao, cậu thì có khá hơn à, chẳng phải cậu đang ngồi uống rượu giải sầu chung với tôi đấy ư.” Trên mặt cậu ta đầy vẻ đắc ý.
“Bạn nhỏ của tôi muốn có sự riêng tư.” Vân Ngạn bất đắc dĩ giải thích nguyên do hẹn cậu ta ra uống rượu giải sầu.
“Anh à, tôi nói anh một tiếng.” Cậu ta chỉ vào vết thương trên cổ Vân ngạn: “Anh làm người ta sợ rồi đúng không?”
Những chuyện này, thân là anh em quả thật khó mở lời. Nhưng cậu ta hiểu Vân Ngạn. Người con gái mình thầm thương bấy lâu biến thành vợ mình, anh độc thân 28 năm mới lần đầu tiên được khai trai, chỉ cần gặp người thương một cái, không nhịn được cũng là chuyện bình thường. Vấn đề ở chỗ con gái nhà người ta mới bao lớn, làm gì từng ứng phó với mấy trận chiến như thế này.
“Cậu vẫn nên kiềm chế chút đi, ngày còn dài, đừng doạ cô gái nhỏ kia chạy mất.”
Vân Ngạn cũng biết mình có hơi quá đáng, chỉ cần nhìn thấy cô là anh giống như một cậu bé ham ăn vậy, gặm không còn một miếng xương nào.
“Ông đây biết chứ.” Vân Ngạn nâng ly nốc ực hết rượu trong ly, sau đó ném điện thoại cho cậu ta: “Tôi say rồi, mật khẩu là…”
“Chậc.” Đào Tư Dương không kìm nổi mắng anh: “Thằng chó này.”
“Mắng chửi sao cũng được, hạng mục ở thành phố A nhờ cậu đấy.”
“5-5.” Đào Tư Dương nhướn mày.
“□□.” Vân Ngạn chẳng buồn ngẩng đầu.
“Được, cũng đủ cho tôi kiếm một khoản rồi.”
“Gian thương.”
“Nói ai đấy?” Đào Tư Dương quơ quơ điện thoại Vân Ngạn.
“Tôi.” Vân Ngạn khẽ nhúc nhích, vậy đi, hôm nay anh lại có thêm một danh xưng.
“Ấy, Thính Miên, cậu bọc kín mít như vậy làm gì, xuống đây chung đi chứ.” Diệp Khuynh ngồi trong nước, thoải mái duỗi người.
An Thính Miên đột nhiên cảm thấy đến ngâm suối nước nóng chung với mấy cô nàng này là một quyết định sai lầm. Nếu dấu vết trên người cô bị nhìn thấy, sợ rằng cô sẽ bị mấy cô nàng này trêu dài dài.
Đây đã là áo tắm bảo thủ nhất cô có thể mua được, không lộ ngực cũng không lộ lưng, tà váy còn dài vừa đủ che dấu vết ở bẹn. Nhưng mà, cô thật sự không che được vết nhéo trên eo!
Đang lúc ảo não vì không biết làm gì bây giờ thì An Thính Miên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã đọc (khoanh tay cúi đầu)
Hoan nghênh mọi người bình luận ạ (hào phóng một xíu nhé)
Cả nhà tiện tay thì bấm theo dõi truyện nha, xin cảm ơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.