Mê Muội - Ngung Cửu

Chương 30:




An Thính Miên nhìn thấy tên người gọi thì không muốn bắt máy cho lắm, cái người này sao lại như thế nhỉ. Chẳng phải anh đã đồng ý là không quấy rầy cô nữa rồi sao?
Thôi quên đi, lỡ như có chuyện gì quan trọng thật.
“Alo, Vân Ngạn?” An Thính Miên không chắc lắm.
Đào Tư Dương đợi lâu đến nỗi sắp cúp máy, thấy sắc mặt người đàn ông ở phía đối diện càng ngày càng kém, may mà cuối cùng cũng nối máy được.
“Chào chị.”
An Thính Miên ngờ vực, chuyện gì đây?
“Chào anh, xin hỏi anh là…?”
“Hẳn chị là chị dâu nhỉ.”
An Thính Miên bị xưng hô bất thình lình này doạ sợ. Cô phải mở điện thoại lên, nhìn lại lần nữa, xác định đây đúng là điện thoại mình và kia đúng là số điện thoại Vân Ngạn.
Đào Tư Dương bị Vân Ngạn trừng một cái, cậu ta vờ không hiểu ý tứ của ánh mắt đó, tiếp tục nói: “Anh Ngạn uống say rồi, chị xem bây giờ chị có tiện qua đây đón anh ấy không nhé.”
“Uống say?” An Thính Miên làm gì chịu tin, cô đã bao giờ gặp Vân Ngạn uống say đâu.
“Chị dâu, tôi không gạt chị đâu, anh ta uống say rồi gọi tên chị mãi, chị nghe này.” Nói rồi cậu đặt ngay điện thoại bên miệng Vân Ngạn.
Vân Ngạn cực kỳ hối hận, đáng lẽ anh không nên để Đào Tư Dương gọi cuộc gọi này, anh dùng khẩu hình miệng nói “5-5”.
Đào Tư Dương vừa lòng, bấy giờ mới đứng đắn nói: “Chị đứng tại quán bar nằm ở phía đông khách sạn suối nước nóng Phong Lâm nhé, quán bar tên là “Ngọ Dạ”, chị đi thẳng qua đại sảnh khách sạn rồi đi tầm một phút là thấy.” Nói xong, Đào Tư Dương dứt khoát cúp máy.
Vân Ngạn đã chuẩn bị sẵn tinh thần không thể trông cậy vào cậu ta rồi, chỉ là không ngờ, hơn mười phút sau, lúc Vân Ngạn đang uống rượu, chưa gì anh đã bị Đào Tư Dương cướp mất chén rượu, đẩy một cái ngã xuống sofa.
“Bà xã cậu tới.” Đào Tư Dương thấy An Thính Miên đang dáo dác nhìn quanh tìm Vân Ngạn.
Đào Tư Dương sửa sang lại quần áo rồi đứng dậy vẫy tay với An Thính Nhiên.
Hiển nhiên An Thính Miên đã chú ý tới cậu ta. Cô nhìn cậu với vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Có phải, anh Tư Dương không ạ?” Đào Tư Dương là tổng giám đốc kỹ thuật của tập đoàn Thừa Phong, bên An Nguyên có phòng ban liên quan nên An Thính Miên cũng từng gặp cậu mấy lần.
An Thính Miên bước đến, lễ phép hỏi: “Anh Tư Dương ạ?”
“Chị dâu nhỏ.”
Trong điện thoại thì còn đỡ vì cô không biết người đối thoại là ai, nhưng bây giờ người thật đã xuất hiện trước mặt cô, còn mặt đối mặt gọi cô là “chị dâu nhỏ”, khiến An Thính Miên thấy ghê cả người.
Người đàn ông này có vẻ lớn hơn cô khoảng bảy tuổi, cậu ta gọi cô như vậy khiến cô có cảm giác kì lạ không tả được.
Nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là Vân Ngạn.
“Anh Tư Dương, vừa rồi là anh gọi tôi sao?”
“Vân Ngạn uống say, tôi nghe cậu ấy bảo vừa lúc chị cũng đang đi nghỉ dưỡng ở khách sạn này với bạn, vậy nên tôi cũng chỉ có thể gọi điện cho chị.”
Nói một lúc cũng chẳng thấy lộ sơ hở gì. Chuyện cô là vợ của Vân Ngạn, Vân Ngạn uống say, vừa hay vợ lại ở chỗ này nên gọi cô tới, hình như cũng đúng, không có sơ hở nào cả.
Trọng lượng người đàn ông gần như đè hết lên người cô. An Thính Miên hơi lảo đảo, một giây sau đã thấy sức nặng trên người nhẹ đi rất nhiều.
An Thính Miên khựng lại, anh say thật đấy hả? Say mà biết gọi tên cô? Say mà biết đặt tay lên người cô? Say mà biết cô không chịu nổi sức nặng của anh nên chủ động đứng thẳng lại? Say mà biết ôm eo cô về hả?
An Thính Miên không định vạch trần anh trước mặt người ngoài. Đến tận khi anh đã vào phòng, trong nháy mắt An Thính Miên đã đẩy anh ra: “Tự đứng thẳng đi.”
Vân Ngạn biết mình đã chơi lớn nên ngoan ngoãn đứng thẳng lại, anh nhìn An Thính Miên đi tới đi lui trước mặt mình, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì cho lắm.
Hai phút sau, An Thính Miên không đi bước nào nữa mà lạnh lùng nhìn anh.
“Bé con à.” Vân Ngạn nhỏ giọng gọi cô nàng nghiêm nghị trước mặt.
“Không được làm nũng!” Thật là, một người đàn ông đã sắp ba mươi, còn làm nũng với cô làm gì chứ.
Vân Ngạn không nhịn được, cô ra vẻ tức giận thật là đáng yêu quá đi mất.
“Thẳng người lên.”
“Ừm, thẳng rồi đây.”
“Anh quá đáng lắm.” Cô nàng bắt đầu nghẹn ngào.
Vân Ngạn thấy tình hình không ổn, trái tim anh khẽ nhói, thu hồi nụ cười bỡn cợt trên mặt, tiến lên định ôm cô vào lòng.
“Anh đừng sang đây.” An Thính Miên rưng rưng nhìn anh, những giọt nước mắt không thể kìm được bắt đầu rơi xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bàn tay đang vươn ra của Vân Ngạn dừng lại giữa không trung, sau đó bất lực rũ xuống.
Anh bất đắc dĩ giải thích: “Anh chỉ…” Chỉ gì đây? Không lẽ lại nói với cô rằng chỉ là anh đã thích cô nàng nhiều năm rồi ư? Nếu cô biết được, sợ rằng cô sẽ nghĩ anh là một tên biến thái thích trẻ vị thành niên mất.
“Chỉ gì?” An Thính Miên cũng không tính khóc thật, chẳng qua là anh quá xấu xa, cứ không giữ chữ tín hết lần này đến lần khác.
“Thật lòng xin lỗi em.”
Một người chưa bao giờ xin lỗi bất kì ai, cho dù là ngày bé bị đánh đòn cũng chẳng hề xin lỗi, một người kiêu ngạo như Vân Ngạn…
An Thính Miên thoáng sửng sốt, cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Anh gục đầu xuống, ánh mắt trống rỗng, cơ thể rũ rượi như thể tất cả sức lực và nhiệt thành của anh đều bị rút đi hết, hạ giọng lặp lại: “Thật lòng xin lỗi em, anh đi ngay đây.” Nói rồi chuẩn bị rời đi ngay lập tức.
“Anh đi đâu đấy?” Anh đi thì đi luôn đi chứ, bày bộ dạng này ra cho ai xem, tưởng diễn vậy thì cô sẽ mềm lòng hay gì. Nhưng An Thính Miên xót anh cũng là thật.
“Anh…” Cũng đúng, đây là căn phòng mà anh vừa thuê, anh còn có thể đi chỗ nào nữa? Anh cười tự giễu, không ngờ rằng cũng có một ngày anh chẳng còn nơi nào để đi: “Anh sang chỗ Đào Tư Dương.”
“Anh ta về nhà rồi.” An Thính Miên điềm tĩnh nói.
Anh mấp máy môi nhưng chẳng nói được lời nào, dáng vẻ cực kỳ tủi thân, người ngoài nhìn vào còn tưởng An Thính Miên mới là người bắt nạt anh ấy chứ.
“Anh ở lại chỗ này, em đi.” An Thính Miên lườm anh một cái sắc lẹm, nói xong thì định rời đi.
Vừa ra tới cửa, từ đằng sau bỗng có một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Em đừng đi có được không.” Anh đặt cằm lên vai cô, mùi rượu phả vào má An Thính Miên.
Cô chẳng hề dao động.
“Anh chỉ nhớ em quá thôi.”
“Bọn mình vừa gặp hôm qua mà.” An Thính Miên không nuốt trôi bộ dạng này của anh.
“Tối qua em không ở đó, anh ngủ không được.”
“Hừ!” ( —^—)
Vân Ngạn xoay mặt cô lại, anh hôn lên môi cô.
Cô cũng không từ chối. Vân Ngạn là một kẻ được voi đòi tiên, thấy vậy thì xoay cả người cô lại, cúi đầu tìm môi cô, hôn với tấm lòng thành kính.
Cô vẫn không dao động như cũ. Anh bế cô lên, tiến đến cạnh giường rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Anh hôn cực kỳ nghiêm túc, một tay âu yếm chơi với cô, tay còn lại cố định đầu cô.
Cứ tưởng cô sẽ chẳng hề phản kháng, nhưng ngay lúc bàn tay to dày kia đặt lên ngực rồi chuẩn bị cởi cúc áo sơ mi của cô thì cô lại đột nhiên đẩy anh ra. Vân Ngạn không hề phòng bị, bị đẩy ra dễ như trở bàn tay.
“Bé con ơi.”
“Khụ khụ.” An Thính Miên hắng giọng, cô ngồi dậy rồi đứng xuống thảm sửa lại quần áo của mình. Thoáng thấy ánh mắt u oán của anh, cô không khỏi nhìn xuống theo, oà, rất tốt, phồng lên rồi.
“Em đi đây.”
Anh chuẩn bị đứng dậy theo, lại bị cô nạt một tiếng bắt phải dừng lại: “Không được nhúc nhích!”
Anh vẫn giữ nguyên vị trí, chỉ có thể nhìn cô xoay lưng đi.
An Thính Miên quay người ra mở cửa rồi đi thẳng một mạch.
Anh đỡ trán, cúi đầu thoáng nhìn chỗ nào đó đã lấy đà xong chuẩn bị tấn công, cười khổ.
Việc An Thính Miên làm có thể xem như đã trọn bổn phận đưa anh về, nhưng mà về đâu mới được chứ? Đương nhiên là về chỗ anh nên về.
An Thính Miên giả vờ như chỉ ra ngoài chơi một chuyến, bạn cùng phòng hỏi thì cô nói là bị cảm lạnh, hơi tiêu chảy, không xuống nước được, rồi cô ngồi nhìn ba cô nàng còn lại đùa giỡn ầm ĩ trong làn nước.
Nghĩ một lúc, An Thính Miên vẫn quyết định gọi một chén canh giải rượu rồi bảo người phục vụ đưa đến phòng Vân Ngạn.
Vân Ngạn mở cửa ra, thấy canh giải rượu trên khay của người phục vụ thì tâm trạng lập tức vui vẻ hơn nhiều. Cô gái nhỏ quả nhiên vẫn mềm lòng.
Mặc dù không phải cô tự mình làm, mặc dù anh cũng chẳng nhậu bao nhiêu nhưng anh vẫn uống hết chén canh giải rượu đó.
Chỉ có điều, anh nằm ở trên giường, bé cưng đã ra ngoài được hai tiếng rồi, nhớ em ấy quá.
Vân Ngạn ngủ trọn vẹn một đêm không mộng mị.
* * *
Sáng hôm sau, ngày mới vừa đến, Vân Ngạn đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía cửa, anh lập tức trở nên cảnh giác.
Anh xoay người xuống giường, buộc lại dây lưng của áo tắm dài, khẽ khàng đến sau cửa, đứng thẳng người lại.
Cánh cửa từ từ mở ra, toàn thân Vân Ngạn áp sát vách tường, đập vào mắt Vân Ngạn là một bàn chân trắng nõn xinh xắn. Vân Ngạn lập tức thả lỏng người, thậm chí còn thấy buồn cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
An Thính Miên ló đầu vào, đẩy cửa đóng lại, cô hoàn toàn không nhận ra sau cửa có người. Vào lúc cô vẫn còn nghi hoặc thì một bóng đen đột ngột đánh úp cô.
“Á!” An Thính Miên hoảng hốt bất giác kêu lên, thấy rõ người đang ôm mình là tên khốn nào đó thì trái tim mới nhảy về được chỗ cũ, lồng ngực vang lên từng nhịp thình thịch thình thịch, rõ ràng là bị doạ sợ rồi.
Cô bị đẩy ngã xuống giường, người đàn ông nọ thì ở ngay trên người cô, cười như không cười nhìn cô.
“Tránh ra.” An Thính Miên đập cánh tay săn chắc của anh.
Nhưng chút sức lực này đối với anh chẳng khác nào gãi ngứa cả. Anh vùi mặt vào xương quai xanh cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm một cách khó hiểu: “Bé con à.”
Cọ cái gì mà cọ!
“Anh đang đè em đấy.” Ngón tay cô lẫn vào làn tóc anh, xoa xoa, cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh không đáp lại tiếng nào.
Xoa đầu anh một lúc, An Thính Miên chợt thấy sai sai, quần áo cô đã sắp bị cởi mất rồi. Uây uây uây, tay tên khốn này đặt ở chỗ nào thế hả?
“Shhh.” Anh cắn ngực cô một cái, An Thính Miên đưa tay đẩy anh ra nhưng lại không đẩy nổi: “Anh là chó hả?”
“Bé con, anh vui lắm đấy.” Ai đó hỏi một đằng trả lời một nẻo.
An Thính Miên cũng không hiểu kiểu gì mà cuối cùng cô lại lăn giường cùng anh nữa, u là trời, đáng lẽ cô không nên xót anh mới phải.
Bây giờ ai đó tới xót cô với được không.
Người đàn ông nọ được ăn no rồi cũng thoả mãn, dịu dàng giúp cô ổn định nhịp thở.
Anh vỗ về cô, một nụ hôn thành kính hạ xuống tấm lưng trần trơn bóng của cô nàng.
Vân Ngạn vươn tay ôm cô vào lòng.
“Tay anh để chỗ nào thế hả?” An Thính Miên khẽ đánh tay anh.
Anh không những không buông tay mà ngược lại còn ôm chặt hơn nữa.
“Ừm, xem ra em vẫn còn sức.”
“Vân Ngạn!” An Thính Miên gọi thẳng tên anh. Cái người này sao ăn cỡ nào cũng không biết no vậy? Chẳng lẽ thấy chưa đủ mệt hay gì?
“Ừm?” Vân Ngạn giả ngu: “Bé con muốn đi tắm suối nước nóng hả?”
Sao anh có thể tốt bụng như vậy được chứ, An Thính Miên sẽ không chiều theo ý anh đâu: “Không đi, em buồn ngủ.”
“Bé con, ngâm một lúc cho thoải mái thôi, ngâm xong anh ôm em về ngủ, được không?”
“Không được.” An Thính Miên cũng kiên trì đáp lại.
“Bé con, lúc nãy em còn than mỏi người mà? Đi ngâm một lát cho đỡ mỏi.”
Cái đồ sói già này, giả bộ gì nữa vậy.
“Em bị vậy là do ai hả?” An Thính Miên quay đầu trừng anh.
“Ừ, do anh.” Anh nhanh chóng thừa nhận, nhân lúc cô không để ý cúi đầu hôn cô.
An Thính Miên rụt cổ lại, thử cử động một chút thì “shhh”, thôi, vẫn nên đi ngâm mình một cái nhỉ.
“Đi không nào?” Người đàn ông này vẫn chưa từ bỏ ý định. An Thính Miên không biết anh lại đang âm mưu chuyện gì nữa.
Cô không trả lời.
Chà, anh là một người rất có mắt nhìn, nếu không đồng ý cũng không từ chối thì đại khái chính là cam chịu.
Anh đứng dậy, thân thể to lớn cứng nhắc xuống giường, anh nhặt chiếc áo tắm dài bị ném trên giường lên, kéo cô gái nhỏ lại rồi mặc vào cho cô.
Suốt cả quá trình An Thính Miên đều nhắm mắt. Cô mệt chết mất, còn mệt hơn chạy 800 mét ở trường nữa.
Khi toàn thân chìm vào suối nước nóng, An Thính Miên có cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên thư thái hơn nhưng nếu bây giờ tay anh không chạy loạn thì lại càng tốt.
Mới chỉ một lúc mà An Thính Miên đã cảm nhận được bàn tay của anh rất không ngoan rồi.
“Anh Ngạn.” Cô học theo cách Đào Tư Dương gọi anh nhưng giống như cô đang làm nũng hơn: “Em mệt quá, dừng lại nha anh?”
“Bé cưng, gọi “chồng” một lần được không em?”
Không được.
“Anh phiền quá đi mất.”
Mới chỉ hai lần, sao anh có thể dễ dàng thoả mãn được chứ.
“Ưm ~” An Thính Miên tỉnh cả ngủ, cô trợn mắt, khó tin nhìn anh.
Anh ghé vào tai cô, ngữ điệu trầm thấp, gợi cảm khó tả: “Chỗ này của bé con còn thoải mái hơn suối nước nóng nữa.”
Người con gái bấu chặt vào bả vai người đàn ông, tiếng nước cùng với tiếng nức nở khe khẽ của người con gái đưa đẩy theo cảnh xuân trong làn nước.
An Thính Miên không biết mình thiếp đi từ bao giờ, chỉ biết rằng cô chẳng đời nào muốn mềm lòng trước anh nữa ~
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn cả nhà đã đọc (khoanh tay cúi đầu)
Không ổn rồi, sao càng viết càng thấy giống… Ừm (---)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.