Đông Cung Phi vốn định mượn cớ nói chuyện phiếm, để mọi người uống ít rượu đi, nhưng lại không ngờ Vân đưa ra đề tài này để nói chuyện.
Đông Cung Phi thấy Vân nhìn mình, mặt không nhịn được hơi đỏ lên. Bởi anh mặc dù hai lăm tuổi, nhưng vẫn là một xử nam. Không phải là anh có vấn đề, mà là anh từ nhỏ đã thích một người rồi, cho nên. . .
"Như thế nào? Không định kể hả? Chúng ta thì có gì mà không thể nói chứ? Đừng nói cậu vẫn còn là xử nam nha?"
Câu này vốn là Vân chỉ nói giỡn thôi. Phải biết rằng, Phi không cần nói có một nửa huyết thống ngoại quốc, thì ở trong nước mà hai mươi lăm tuổi vẫn còn là xử nam thì cũng có thể bị coi động vật hi hữu rồi. Nhưng, sau khi Vân nói xong, cái tên Phi luôn luôn ưu nhã kia, cứ thế mà cúi gằm đầu. Vân thấy màn này, khoa trương há hốc cả miệng, sau đó là cười điên cuồng.
Ha ha ha ha ha ha
Tâm tình Vân đang buồn bực, sau khi nghe chuyện này, liền chuyển biến rõ rệt, Nhưng là dựa trên bí mật riêng tư của Phi.
"Ha ha, sao không nói sớm hả? Có phải vừa rồi tôi sẽ để cô gái thỏ kia cho cậu dùng không. Ha ha, thôi không sao, tôi sẽ bố trí cho cậu một cô khác. Ha ha. . . xử nam. . . Ha ha. . ."
Điều này làm Vân không thể nhịn được, cười không ngừng.
Phi thật hận không thể cho Vân một đấm. Chuyện này buồn cười đến thế sao? Thật sự buồn cười đến thế hả? Vì người mình thích mà giữ thân như ngọc, có gì là không đúng? Anh mới không giống hắn lạm tình. Anh sớm đã thề rằng, không phải cô thì không cưới. Cho nên, lần đầu của anh nhất định phải dành cô. Nghĩ đến Tăng Tư Như, khuôn mặt ưu nhã, cao quý lộ ra niềm hạnh phúc.
Vân nhìn Phi cười đơn thuần, vẻ mặt hiện lên tia hạnh phúc, liền ngưng cười. Có gì đáng cười đây? Vừa nhìn đã biết tên kia đã tìm được tình yêu đích thực của mình. Còn mình thì dựa vào cái gì mà cười người ta? Nghĩ như vậy, anh không giễu cợt Đông Cung Phi nữa, thoải mái nhìn về phía Phương Đông Dạ, nói:
"Dạ, anh thì sao? Tôi chưa từng thấy anh gặp gỡ người phụ nữ nào cả. Không phải là anh cũng giống Phi đấy chứ?"
Vân nói xong, ngay cả Phi cũng không nhịn được, lộ ra ánh mắt tò mò. Vân năm nay hai mươi sáu tuổi, Triết hai mươi tám, Phi hai mươi lăm, nhưng Dạ đã ba mươi mốt. Nói cách khác, Dạ chính là anh cả của bọn họ, và cũng là người ít nói nhất.
Mặc kệ là vì lí do gì, một người đàn ông, nhất là người như Dạ, đẹp trai, tuấn kiệt, lại giàu có như vậy, khẳng định sẽ không thể còn là xử nam đi. Vì khẳng định chắc chắn như thế, cho nên Vân mới có thể nói như vậy. Lại không nghĩ rằng, điều này lại đánh trúng vào điểm yếu của Phương Đông Dạ.
Lần đầu của anh?
Đối với người khác, có thể sẽ là kí ức tuyệt vời nhất. Nhưng đối với anh, đó như là một điều cấm kỵ. Nếu một người đàn ông như anh nói, lần đầu của anh là bị người ta ‘cường bạo’, thì thà chưa từng là tốt hơn hẳn đi.
"Giải tán! Về thôi."
Phương Đông Dạ mất phong độ, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, làm cho người ta không thể nhìn ra được sự tức giận của anh.
Đêm nay vốn là cuồng hoan, nhưng kết quả lại thành nhàm chán như vậy.
Phi dẫn đầu đứng lên, sau đó ôn hòa nói:
"Tôi cũng mệt rồi. Ngày mai tôi còn có việc nữa. . ." Đi ra phía cửa.
Vân sau khi dốc một hơi cạn sạch ly rượu, cũng đứng lên:
"Này, Phi. Chờ tôi một chút, cùng nhau về." Vừa bước được hai bước, như nhớ tới điều gì, lại dừng lại quay ngoắt đầu.
"Vân, còn có việc gì sao?"
Phi đang đợi Vân, thấy thế liền hỏi. Vân gật đầu xong, nói với Phương Đông Dạ:
"Đại ca, anh thật sự không phải là giống Phi đấy chứ?"
Vù!
Chiếc ly trong tay Phương Đông Dạ bay về phía Vân. Mà hắn, đã có chuẩn từ trước, rất nhanh né người đi.
Choang!
Chiếc ly sượt qua người Vân, rơi trên mặt đất, vỡ tan. Nhưng rượu trong ly lại bắn đầy vào quần áo Vân, làm cho loang lổ.
"Oa, chỉ đùa một chút thôi. Làm gì mà tức giận vậy? Phải biết rằng quần áo của tôi rất xa xỉ, đắt tiền nha…”
Vân ngoài miệng ra vẻ ủy khuất, nhưng trên mặt trông đến ghê tởm. Một bộ tiểu nhân đắc ý, nhìn cũng thật đáng yêu. Hắn thấy Phương Đông Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình. Mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, vội vội vàng nói:
"Ha hả, tôi đi trước đây. Đại ca hẹn gặp lại. Tạm biệt."
Sau khi nói xong, kéo Phi đang đứng xem kịch, bỏ chạy...
Phương Đông Dạ nhìn hai người bạn rời đi, lại rót ly rượu nữa, đưa lên uống. Cả “Diễm” thoáng cái lại khôi phục vẻ yên tĩnh, như chưa có chuyện gì xảy ra.
...
Nhạc Diễm vốn là một người theo phái hành động, không hề chuẩn bị gì, cứ thế trực tiếp đi tới ‘Diễm’. Nếu như nói cậu bé với Nhạc Vô Ưu có điểm gì giống nhau, thì chính là điểm này đi. Hẳn là như thế.
Nghỉ kinh doanh một ngày!
Nhạc Diễm đọc dòng thông cáo, cảm giác có chút thất bại. Nhưng, ngay sau đó, lại thấy hoài nghi, nghi ngờ có phải mình tìm nhầm địa chỉ? Bởi, dựa theo tin tức cậu tìm hiểu, ‘Diễm’ mở cửa kinh doanh cả năm, không hề nghỉ ngày nào, mà một ngày mở cửa 24h luôn.
Bịch!
Đúng lúc Nhạc Diễm đang ngó đầu nhìn trộm vào bên trong, thì Vân từ bên trong cũng đùng đùng phi ra. Kết quả, hai người va vào nhau. Vân thì không sao rồi, chỉ có cậu bé Nhạc Diễm kia bị đụng, ngã lăn trên mặt đất.
"Hả, cậu nhóc, cháu không sao chứ?"
Vân vội vàng đi qua định đỡ người. Nhưng Nhạc Diễm sau khi bị ngã, đã tự đứng dậy. Hơn nữa, buông ra một câu già dặn:
"Chú to xác như vậy rồi, sao còn đi đứng ẩu đả như vậy hả." Những lời này nếu được nói ra từ miệng một bà cô, hay một ông chú, thì sẽ không có gì, nhưng lại từ miệng một tên nhóc năm tuổi Nhạc Diễm, thì có vẻ cực kỳ buồn cười rồi.
"Khụ khụ, việc này, cậu bé, đã trễ thế này, cháu tới chỗ này làm gì?"
Cũng may là Phi có phong độ, không cười nhạo Vân, còn giúp hắn giải vây tình huống xấu hổ này. Ngược lại, nếu chuyện này mà xảy ra với Phi, tuyệt đối sẽ bị Vân cười nhạo cả đời đi.
"Cháu tới tìm cha. Ông ấy có ở đây không?"
Nhạc Diễm rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ hỏi. Vân nghe xong, tỏ rõ thái độ xem thường, trong bụng như đang nói: ngu ngốc à, ai biết cha ngươi là ai. Phi thì ưu nhã cười, nói:
"Cậu bé, hôm nay ở đây đóng cửa, không kinh doanh, cho nên cha cháu hẳn là không có ở chỗ này đi."
Trực giác của Phi mách bảo, cả người cậu bé này, từ trên xuống dưới đều tràn ngập khí tức trí tuệ. Chắc chắn, ba cậu cũng không phải là người tầm thường. Nhạc Diễm nghe xong, cũng rất phối hợp mà nói:
"Cha cháu là ông chủ ở đây."
Ông chủ?!
Vân với Phi bốn mắt nhìn nhau, sau đó ăn ý cùng nhìn về phía Nhạc Diễm, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá.
...
"Hả! Hả! Hả!"
Phương Đông Dạ vừa rượu lên miệng chuẩn bị uống, đang muốn hưởng thụ từ từ khoảng khắc yên tĩnh này, lại nghe được tiếng hét kinh ngạc của Vân.
Vân chính là người bốc đồng, bản thân cũng rất hay khoa trương. Nghĩ tới người bạn này, trên mặt Phương Đông Dạ lộ ra một nụ cười, sau đó lại chậm rãi pha rượu, cũng không hề ra xem, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Bởi, bọn họ quá hiểu rõ nhau, cho nên bọn họ đều biết tính Vân, thành ra cũng không để bụng trong lòng.
Ha hả, nếu mà điên theo hắn, như vậy cả đời nhất định đừng có mà mơ tưởng đến cuộc sống an bình rồi.
"Dạ, Dạ, Dạ, mau tới đây!"
Ngoài dự đoán của anh, vừa rồi là tiếng thét chói tai của Phi – một người luôn ưu nhã như vương tử. Giọng nói nghe thảng thốt, cấp bách, đầy bối rối. Đây là điều chưa từng xuất hiện trên người Phi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Phương Đông Dạ buông ly rượu trên tay xuống, sau đó đi nhanh ra phía cửa ‘Diễm’…