"Tới nhà rồi, bai bai cha."
Nhạc Diễm mở cửa xe nhảy xuống, sốt ruột muốn chạy luôn vào nhà, cậu lo mẹ nửa đêm tỉnh dậy, nhưng lại không nghĩ tới Phương Đông Dạ cũng xuống xe, tự nhiên đi theo.
"Cha, không phải là cha cũng muốn vào đấy chứ?"
Nhạc Diễm nhận ra ý đồ của Phương Đông Dạ, liền ra vẻ ngàn vạn lần không nên. Phương Đông Dạ tâm trạng đang không được tốt, thấy vẻ mặt này của Nhạc Diễm, cũng trở nên dễ chịu hơn.
Anh biết Nhạc Diễm không cho anh vào gặp Vô Ưu bây giờ, chắc chắn là muốn tốt cho anh, nên cười nói:
"Được, cha đợi cô ấy đến phỏng vấn."
Phương Đông Dạ nói xong, xoay người như muốn chạy. Ngay lúc này, cạch một tiếng - cửa mở ra. Vô Ưu mặc áo ngủ hình phim hoạt hình, đi dép lê chạy ra.
"Oa, Tiểu Diễm, con đây rồi, mẹ đã nghĩ đã đánh mất con rồi. Ô ô. . ."
Nhạc Vô Ưu nửa đêm gặp ác mộng tỉnh lại, muốn đi xem con ngủ thế nào, nhưng lại không thấy con đâu. Cô không hề nghĩ ngợi, liền lao ra ngoài định đi tìm. Cũng không có ý định báo cảnh sát, hay là tìm người giúp.
Nhạc Diễm len lén liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ một cái thật nhanh, trong bụng nghĩ, có khi nào cha nhìn thấy bộ dạng này của mẹ, mà hù cho chạy mất không. Không ngờ lại thấy Phương Đông Dạ cứ đứng trân trân, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vô Ưu, trên mặt nồng đậm ý cười, ánh mắt không hề có một tia bất mãn?
"Được rồi, giỏi nào, không khóc nữa. Con không có chuyện gì, mẹ xem, không phải con đang rất tốt sao?"
Phương Đông Dạ nghe thấy giọng như dỗ con nít của con mình, không nhịn được phát ra tiếng cười nhỏ. Vô Ưu nghe thấy tiếng cười, mới biết còn có người khác. Cô liền quay đầu nhìn, Phương Đông Dạ mặt nửa như muốn lẩn tránh. Nhạc Diễm thấy cha như thế, không nhịn được than thầm một tiếng, nguy hiểm rồi. Phương Đông Dạ cũng thấy khẩn trương hơn.
Vô Ưu buông Nhạc Diễm ra, đi về phía Phương Đông Dạ, hai mắt mở to, nhìn anh cẩn thận đánh giá. Ngoài dự đoán của hai người, cô buông một câu:
"Anh nhìn rất quen nha, có phải chúng ta biết nhau không?"
Phương Đông Dạ nghe xong, thoáng cái ngây dại, không biết nên nói gì.
Cái người này theo mình lên giường, còn sinh cho mình một đứa con, thế nhưng lại không nhận ra mình? Phương Đông Dạ không dám tin nhìn về phía Nhạc Diễm. Nhạc Diễm tỏ vẻ xem thường, ý như đã biết trước, trông thật đáng yêu. Sau đó, trên mặt cậu tràn ngập ý cười, nhìn cha và mẹ. Đây là lần đầu tiên một nhà ba người của cậu ở được chung một chỗ.
"Ah, tôi biết rồi, anh trông đẹp như vậy, nhất định là ngôi sao rồi."
Lúc Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, thì Vô Ưu sau một hồi nhìn Phương Đông Dạ cố gắng nghiên cứu, đã đưa ra đáp án này, bộ dáng cô lại như khẳng định chắc chắn, làm Phương Đông Dạ dở khóc dở cười.
"Thật vui khi biết cô."
Phương Đông Dạ không trả lời vấn đề của cô, mà đưa tay về phía cô nói. Vô Ưu thấy đại soái ca đưa tay về phía mình, vội vàng đưa tay xoa xoa vào quần áo, sau đó nắm tay anh cười nói:
"Hân hạnh, hân hạnh."
Nhìn vẻ thân thiện này của mẹ, Nhạc Diễm không nhịn được nhướng nhướng lông mi lên. Cậu chưa bao giờ biết mẹ mình cũng có được bộ dạng này, nhưng, ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, đã bị câu nói sau của Vô Ưu làm cho chấn động.
"Vậy, anh tên gì nhỉ?" Vô Ưu nói.
"Phương Đông Dạ."
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu trước mặt, tâm trạng thoải mái dần. Anh đến tận bây giờ vẫn không ngờ, cô gái mà mình vẫn nhớ mãi không quên, lại là người vừa mơ hồ, vừa đáng yêu như vậy.
"Phương Đông Dạ, anh có thể ký cho tôi một chữ được không?"
Vô Ưu trong bụng nghĩ, ngôi sao không phải là người dễ gặp được. Mặc dù, cô cũng không biết người trước mặt là ai, nhưng anh ta đẹp trai như vậy, nhất định là đại minh tinh rồi. Cho nên, nếu như nhờ hắn kí tên cho mình, nói không chừng, sau có thể bán được giá tốt. Nghĩ đến đây, cô lại thấy như tiền bay bay trước mặt. Hai mắt cười híp lại.
Phương Đông Dạ nhìn về phía Nhạc Diễm, muốn cậu bé giải vây. Nhưng lại thấy cậu vẫn ngồi lì ở bậc thang, bàn tay nhỏ bé ôn nhu chống cằm, ngồi xem náo nhiệt, bộ dáng thật đáng yêu.
Phương Đông Dạ ý thức được, không thể trông cậy vào tên tiểu tử kia, liền thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt chờ mong của Vô Ưu, tiếc nuối nói:
"Tôi không mang ảnh chụp."
Vừa dứt lời, vẻ mặt hưng phấn của Vô Ưu thoáng cái đã biến mất. Làm anh có cảm giác, như đang trong giấc mộng thiên thu, nhưng vừa cười to mở mắt, thì mới biết chỉ là giấc mộng. Nhìn bộ dáng như chịu đả kích của Vô Ưu, Phương Đông Dạ tự nhiên có cảm giác, như mình vừa gây tội ác vậy. Việc anh không mang theo máy ảnh, đúng như một tộc ác tày trời.
Ha ha.
Với suy nghĩ này của mình, làm anh không nhịn được lại một lần nữa bật cười. Xem ra, cô gái này đối với anh có sức ảnh hưởng thật lớn nha.
"Thế thì, anh cứ kí đại cho tôi một chữ đi."
Nếu không có ảnh chụp, vậy cũng không thể làm gì khác được, chi bằng cứ nhờ kí đại đã.
Phương Đông Dạ nghe xong, không biết nói gì. Nhưng mà, cô muốn kí vào đâu đây?
Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ không có biểu hiện gì, vội vàng nói:
"Không phải là anh cũng không mang bút luôn nha." Nghĩ bụng, nếu anh ta nói thế, mình sẽ chạy vào nhà lấy. Để xem lúc đó anh ta còn đưa ra lý do gì để từ chối nữa không.
Phương Đông Dạ lắc đầu nói:
"Tôi có mang bút." Sau đó từ trong người, lấy ra một cái bút máy màu bạc, quơ quơ trước mặt Vô Ưu.
Vô Ưu vui vẻ, cười nói:
"Nhưng, ký ở đâu cho tôi được nhỉ?"
Ký chỗ nào a?
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, nói:
"Ký trên quần áo nha."
Trong TV đều thấy như vậy. Ký vào quần áo thì có vẻ như mình hâm mộ anh ta. Nhưng, không phải vì cô thích anh ta như vậy, mà vì, để đến lúc bán áo ngủ này, sẽ kiếm được không ít tiền nha.
Đừng nói cô yêu tiền, cô cũng là không có biện pháp. Vừa đến thành phố này, việc làm không có, lại còn phải thuê phòng, cho con đi học. Tất cả đều là tiền, cô cũng không có biện pháp khác.
"Được."
Phương Đông Dạ cườii đi tới gần cô, sau đó khom lưng cầm vạt áo ngủ của cô, hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi thơm tự nhiên của cô, làm anh không khỏi say mê, ngất ngây. Chính là cái mùi này. Là mùi năm năm trước đã lưu lại trên giường anh. Là mùi luôn quanh quẩn bên anh, trong giấc ngủ của anh suốt năm năm qua.
Roạt roạt roạt
Phương Đông Dạ ký tên mình phóng khoáng lên áo ngủ của Vô Ưu.
Chữ ký khí phách, ký trên áo ngủ hình phim hoạt hình, thoạt nghĩ thật không hợp, nhưng nhìn xong, Phương Đông Dạ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Chữ ký trên áo Vô Ưu, nhìn giống như kí hiệu anh để lại trên người cô vậy.
"Cám ơn, cám ơn."
Vô Ưu nhìn chữ ký trên quần áo mình, vừa nói vừa cười híp mắt.
"Các người vui đủ chưa?"
Nhạc Diễm ở một bên xem náo nhiệt, không nhịn được ngáp một cái. Cả một buổi tối không ngủ, có đứa trẻ con nào chịu được chứ.
Phương Đông Dạ nhìn ra ý tứ của Nhạc Diễm, ánh mắt tràn ngập nuối tiếc. Nhưng, cũng không thể làm gì khác hơn, nói với Vô Ưu:
"Thằng bé mệt rồi, đưa con vào ngủ thôi." Nói là nói như vậy, nhưng trong ánh mắt là ngàn lần không muốn.
Vẻ mặt anh phức tạp chưa từng có, nhưng, Vô Ưu vốn không có khả năng hiểu được. Vừa nghe nói con mình mệt, vội vàng nói:
"Vậy gặp lại sau nha. Bai bai, bai bai." Nói xong, liền chạy nhanh đến chỗ con, ôm cậu bé đang buồn ngủ kia lên, đi vào nhà.
Phương Đông Dạ nhìn hình ảnh Vô Ưu mặc áo ngủ, ôm con mình, trong lòng đầy cảm động. Một loại cảm xúc không tên tràn ngập trái tim anh. Khi nào thì anh mới có thể cùng với bọn họ, ấm áp đi vào nhà, mà không phải đứng ngoài cửa như bây giờ đây!