Ngoài cửa tập đoàn ‘Trụ’ dán cáo thị: Ngừng tuyển dụng! Đồng thời tin tuyển dụng trên TV cũng gỡ xuống, đài truyền hình rốt cục cũng có thể hoạt động bình thường.
Giám đốc nhân sự Ngô Động Thiên dẫn tất cả những người tham gia phỏng vấn đến tập trung tại sảnh lớn. Sau đó điều chỉnh microphone, nói:
"Xin mời mọi người xếp thành hàng, sau đó từng người qua đây. Nhớ mang theo sơ yếu lí lịch. Bắt đầu từ bên này."
Oa!
Chết rồi!
Làm sao bây giờ?
Trong hội trường, mọi người không ngừng kinh hô trong lòng, đương nhiên trong đó có cả Vô Ưu rồi. Nguyên nhân ư? Cô không mang theo sơ yếu lí lịch. Nhạc Diễm đã quên nhắc cô cái này, nên hiển nhiên cô đã quên. Nhiều người khác cũng vì vội vàng đến trước, nên cũng quên luôn. Dù là nguyên nhân gì, thì cũng là không mang rồi.
"Tuổi?"
"Chiều cao?"
"Bằng cấp?"
"Thời gian tốt nghiệp?"
"Kinh nghiệm làm việc?"
"Kết hôn chưa?"
"Có con chưa?"
Ngô Động Thiên cũng không muốn hỏi như vậy, nhưng nhìn xuống đại sảnh có sức chứa gần năm nghìn người, bây giờ dường như không còn chỗ ngồi, hắn cũng chỉ có thể vung đao chém loạn cho nhanh mà thôi.
Những câu khác trả lời cũng tốt lắm, nhưng riêng đến câu cuối cùng thì lại là vẫn đề lớn. Ngô Động Thiên tự nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Người dễ tính thì sẽ nói:
"Tôi chưa kết hôn đương nhiên chưa có con rồi."
Còn người khó tính thì bật lại thẳng:
"Đây là câu hỏi kiểu gì vậy? Không phải là vừa nói với anh tôi chưa kết hôn sao?"
Đủ loại câu trả lời, nhưng ánh mắt lại ra vẻ ngờ vực. Ngô Động Thiên không muốn người khác nghĩ mình ngu ngốc, cuối cùng liền đem hai câu cuối chập thành một, hỏi:
"Đã kết hôn và có con chưa?" Như vậy tốt hơn rất nhiều, ít nhất không hỏi tách ra kỳ quái như trước.
"Tôi không mang theo sơ yếu lí lịch."
Một cô gái xinh đẹp ngại ngùng nhìn Ngô Động Thiên nói. Hắn ta suy nghĩ hai giây liền hỏi:
"Cô có kinh nghiệm làm việc không?"
Cô gái xinh đẹp thấy giám đốc nhân sự vẫn phỏng vấn mình, liền vội vàng nói:
"Có, tôi có kinh nghiệm. Tôi đã từng làm việc cho một công ty nước ngoài, công việc cũng tốt lắm." Cô gái thấy có cơ hội, vội vội vàng vàng nói.
Ngô Động Thiên thở dài:
"Xin lỗi, tiểu thư. Chúng tôi không thể thuê người như cô."
Thấy ánh mắt chờ đợi của cô gái, Ngô Động Thiên lạnh lùng nói:
"Người tiếp theo!"
Vì hắn khẳng định, cô ta không phải là người tổng giám đốc tìm, nên cũng không muốn lãng phí thời gian. Dù sao hắn làm như vậy cũng không phải là tàn nhẫn, mà một phần cũng là vì tốt cho cô ta, như thế sẽ tiết kiệm thời gian cho cả hai bên.
Từng người, từng người một, trả lời những câu hỏi y hệt nhau. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, Ngô Động Thiên có cảm giác đau đầu chóng mặt. Hắn nhìn xuống đại sảnh. Hơn hai tiếng, ít nhất hắn cũng đã phỏng vấn ba nghìn người rồi. Hiệu suất làm việc cao đến nỗi ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin.
...
Phương Đông Dạ ngồi trong phòng giám sát, nhìn hiện trường người đến phỏng vấn. Chính xác mà nói, hắn chỉ nhìn một người. Đương nhiên đó là Vô Ưu. Lúc này, cô đang dùng tay ấn bụng. Nguyên nhân rất đơn giản, là đói bụng nha. Bữa sáng ăn được có hai miếng, sau đó đến đây dày vò tinh thần. Không đói bụng mới là lạ.
"Thông báo giám đốc nhân sự Ngô. Đã đến giờ ăn cơm, mời tất cả những người chưa phỏng vấn đến nhà ăn công ty dùng cơm. Chi phí công ty chịu."
Phương Đông Dạ phân phó cho thư ký Bạch bên cạnh. Thư ký Bạch vội vàng đáp:
"Vâng." Đồng thời nối máy gọi cho Giám đốc Ngô, truyền đạt lại mệnh lệnh của tổng giám đốc.
"Tôi đi trước."
Phương Đông Dạ nói xong, xoay người ra khỏi phòng giám sát. Xem bộ dáng Vô Ưu chắc phải xế chiều mới phỏng vấn rồi, anh trước tiên phải dẫn con đi ăn đã. Cơm nước xong xuôi, sẽ cùng con xem Vô Ưu phỏng vấn. Xem cô phỏng vấn, phản ứng chắc là rất thú vị nha.
...
"Đã để mọi người chờ lâu, thật sự xin lỗi. Giờ xin mời mọi người tới nhà ăn công ty dùng cơm, một tiếng sau quay lại phỏng vấn."
Ngô Động Thiên nói xong, nhìn xuống dưới đài, thấy những người tham gia phỏng vấn đang bàn tán xôn xao, liền nói:
"Mọi người dùng cơm miễn phí, không cần khách khí, ăn nhiều một chút nha."
Quả nhiên, những lời này vừa nói ra, tất cả âm thanh bất mãn lập tức im bặt. Sau đó đều chạy về phòng ăn.
"Thật quá chu đáo."
Đúng lúc Vô Ưu đang đói bụng, nghe thấy điều này, cười đến nhắm tịt cả mắt.
"Oa, thật nhiều đồ. Cũng không phải trả tiền nữa?"
Vô Ưu đi theo đám người tới phòng ăn, nhìn đồ ăn đến ngây cả người. Cô không ngờ phòng ăn của nhân viên lại nhiều món ăn như vậy. Đã thế, còn có cả người tây cũng ăn ở đây. Cô nhìn những món ăn đẹp mắt mà bụng cứ kêu ùng ục ùng ục không ngừng. Mọi người rất nhanh đều đã chọn được món ăn mình thích, mà cô thì vẫn đang đứng trơ giữa phòng ăn, không biết nên ăn cái gì cho ngon.
Bịch!
"Hả!"
Đột nhiên một người bưng đồ ăn đi qua không cẩn thận đụng vào người Vô Ưu, nước đồ ăn bị dính đầy vào tay áo cô. Cô chưa kịp hoàn hồn truy cứu trách nhiệm, ngược lại, người gây ra chuyện đã mở miệng trước:
"Này, không có mắt hả? Oh, thì ra là cô gái có tiếng chuông điện thoại con nít?"
Người này chính là một trong những người đã nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, khi Nhạc Diễm gọi đến. Cô ta nói xong, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường. Sau đó lại gần hỏi như rất lạ:
"Em gái, em không biết đây vốn là đường để cho người ta đi sao?"
Vô Ưu mặc dù không phải rất thông minh, nhưng cô có thể cảm giác được đâu là thiện ý, đâu là ác ý. Hơn nữa, cô ngốc nhưng không có nghĩa là cô dễ bị coi thường. Tay cô đang phủi tay áo liền dừng lại, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng mắt nhìn cô gái có đôi mắt như mắt cá.
"Này, bà chị. Mắt nhìn không tốt, thì mang mắt kính đi. Hôm nay may mắn cho chị là đụng vào người tôi, chứ nếu như đụng vào cột điện, chỉ sợ cái mũi của chị lại phải đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi nha."
"Cô…."
Vô Ưu nói giọng châm chọc, đã làm cô gái kia tức không nói được gì, nhưng mà Vô Ưu vẫn không phục mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta, bộ dáng ra vẻ, tôi đây này, cô làm được gì nào.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giám đốc phòng ăn của công ty đã đi tới, không phải là một chú lớn tuổi tay cần môi thìa, mà là một người đàn ông trẻ tuổi mày xinh mắt đạp, mặc trang phục màu trắng, trên đó đính bảng tên: Giám đốc phòng ăn Hoắc Lãng.
Thấy có người tới, cô gái kia cũng không muốn làm loạn lúc nữa. Công ty này đãi ngộ tốt như vậy, cô ta cũng không muốn vì việc nhỏ này mà làm hỏng tương lai của mình, liền liếc mắt Vô Ưu nói:
"Hừ, bổn tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân, không thèm chấp nhặt với cô."
Nói xong đang định đi, bị Vô Ưu kéo lại. Nhìn ánh mắt lảng tránh của cô ta, Vô Ưu kiên quyết nói:
"Xin lỗi tôi!"
"Cô…"
Cô gái kia không ngờ Vô Ưu vẫn khăng khăng như vậy, có chút không thể tin. Thấy Vô Ưu cứ lôi kéo mình, bộ dáng như không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Tất cả mọi người đều đang nhìn, hơn nữa càng lúc càng có nhiều người vây xem, cuối cùng cô ta chỉ có thể phát ra tiếng nói nhỏ:
"Xin lỗi." Sau đó vung tay xoay người đến lấy đồ ăn.
Tú tài gặp phải quan binh cũng phải chịu thua, huống chi cô ta gặp phải một người ngu ngốc, là cô ta xui xẻo.
Cô ta tự an ủi chính mình, nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái. Vô Ưu nghe cô ta xin lỗi xong, trong lòng thấy dễ chịu hơn hẳn. Lại đứng tiếp tục nghĩ xem mình nên ăn gì, cứ như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
"Ha ha."
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng cười nhỏ, Vô Ưu nhìn qua, thì ra là người đàn ông mặc bộ đồ trắng như tuyết – giám đốc phòng ăn.
"Anh cười gì hả?"
Vô Ưu khó hiểu hỏi, người kia nhìn bộ dáng mơ hồ của Vô Ưu cười nói:
"Tiểu Ưu, em không nhận ra anh sao?"