"Cháu có vẻ rất tin tưởng cô ấy."
Bùi Linh vừa rồi mặt vẫn còn rất nghiêm túc, giờ liền trở nên hòa ái, tươi cười nhìn Phương Đông Dạ. Cô vốn là người em khóa dưới của mẹ Phương Đông Dạ. Có thể nói, giờ cô chính là người thân nhất của anh ở đây.
Phương Đông Dạ trời sinh tính lạnh lùng, cho nên đối với ai cũng không quá thân thiện, cho dù là người anh quan tâm cũng vậy. Nên lúc này thấy vẻ mặt đơn thuần, ngây thơ, toát ra niềm hạnh phúc vô tận của anh, từ đáy lòng Bùi Linh dậy lên niềm vui mừng.
"Dì Bùi, cháu chỉ không muốn xảy ra sơ xuất thôi."
Phương Đông Dạ hiểu được ý tứ trong lời Bùi Linh. Đúng ra mà nói, trong đợt phỏng vấn lần hai, cô theo việc công mà nói, cũng sẽ tuyển Vô Ưu. Bùi Linh khẳng định, Phương Đông Dạ rất thích Vô Ưu. Nhưng, như anh nói, anh thực sự không muốn bị lộ ra ngoài. Vì kế hoạch có tốt cỡ nào đi nữa, thì đối với Vô Ưu mô hồ kia, cũng bị phá lệ không đáng tin.
Bùi Linh cưng chiều, cười nói:
"Được, bây giờ dì sẽ đi dẫn bọn họ vào đây."
...
Tức chết đi được!
Sáng sớm đã gặp một đám người giả bộ đứng đắn rồi!
Trong phòng hội nghị, bầu không khí thoáng cái đã đông lại. Vô Ưu nhìn đám người vẫn đang liếc mắt nhìn mình không tha, vẻ mặt cứ khinh khỉnh, tức không chịu được nữa rồi.
"Có chuyện gì thí cứ nói ra, hai tròng mắt lại cứ liếc tới liếc lui người ta như vậy. Xấu chết đi được!" Có chuyện mà không nói ra, chính là ngược đãi với chính mình. Cuộc chiến thật vất vả mới ổn định lại, thoáng cái đã có dấu hiệu tái phát lại.
Cạch!
"Mọi người giữ yên lặng, sau đó từng người một đi theo tôi vào gặp tổng giám đốc. Cô đầu tiên!"
Đúng lúc này Bùi Linh đi vào, xem như đã dẹp luôn ngọn lửa chiến tranh suýt khơi mào.
"Được."
Cô gái được Bùi Linh chỉ, chính là người đầu tiên lên giọng “chính nghĩa”. Cô ta lúc này liền tỏ vẻ thật quyến rũ, tươi cười nhìn Bùi linh, nụ cười trông đến mắc ói, làm người ta không khỏi nổi da gà. Điều này có chỗ nào hiển thị là coi thường công việc này hả! Chứ không phải là rất rất muốn có đi.
Nghĩ cũng đúng thôi. Những người tốt nghiệp đại học năm năm, lại chưa có kinh nghiệm làm việc, biết đi đâu tìm được công việc với mức lương mười vạn chứ? Cho dù thật sự có phải làm nhân tình đi nữa, thì các cô này cũng toàn 30 tuổi rồi, dáng người cũng chỉ cao khoảng 1m6. Dù không tính là già, nhưng làm sao có thể sao sánh được với những cô nàng 20 tuổi chứ?
Nhân tình!
Mặc dù những người này đều tỏ vẻ khinh thường, nhưng các cô muốn làm nhân tình cũng chưa đủ tư cách đi. Đối với Vô Ưu, người phụ nữ có thể làm được nhân tình, thì đều là những người rất rất giỏi nha. Ít nhất, cô không có làm được.
Chờ đợi, chờ đợi rồi chờ đợi. Ngoại trừ Vô Ưu ra, tất cả mọi người ai cũng cực kỳ khẩn trương. Cứ như là các cô đang phỏng vấn vậy. Cả đám người nhìn chằm chằm cánh cửa, nhìn như muốn mòn cả con mắt vậy. Nhưng, cũng không để cho các cô đợi lâu, khoảng ba phút sau, cô gái được mọi người trông mong đã trở ra.
"Thế nào? Thế nào hả?"
"Nói mau đi. Có phải một người vừa già, vừa xấu không?"
"Có phải là một ông lão tám mươi, rất già không?"
. . .
Người vừa mới ra, đã bị đám người kia xúm lại hỏi toán loạn. Chờ đợi nghe vấn đề mấu chốt, nhìn không có chỗ nào chỗ nào là tỏ vẻ khinh thường công việc “tình nhân” này cả. Tâm lý ai cũng như đang chuẩn bị sẵn sàng đi vào.
Reng…. Reng…. Reng….
Điện thoại trong phòng hội nghị chợt vang lên. Tất cả mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhưng không ai đứng dậy nghe cả.
"Alo, xin chào. Cần tìm ai ạ?"
Vô Ưu đi đến nghe điện thoại. Nếu như không có ai chịu nghe, thì cô nghe vậy. Vô Ưu mô hồ này chính là, cô thích ai thì sẽ thấy cái gì cũng tốt. Nhưng một khi đã thấy không vừa mắt ai, thì coi như xong rồi. Nhất định như thế nào cũng sẽ không vừa mắt.
"Người thứ hai phỏng vấn sao còn chưa vào?" Bùi Linh thuật ra đã sớm đoán được tình huống này, song vẫn giả vờ nghiêm túc hỏi. Cô gái đầu tiên phỏng vấn xong, bộ dạng đã ngơ ngác như mất hồn rồi. Lúc cô ta vừa vào đến, một câu cũng không nói được, e là đã sớm đem hết chuyện kể cho người tiếp theo rồi.
Vô Ưu nghĩ một lúc, mới thành thật nói:
"Là thư ký trưởng sao? Chị chưa có thông báo người tiếp theo mà."
Bùi Linh nghe Vô Ưu thành thật nói, trên mặt lộ ra nụ cười. Không biết sao Dạ lại quen được cô gái này đây. Tâm tình vui vẻ làm giọng nói của cô cũng trở nên thoải mái hơn:
"Được, vậy cô vào phỏng vấn đi."
"Oh."
Vô Ưu sau khi thốt lên, liền cúp điện thoại. Sau đó mở cửa đi ra ngoài, cũng không quên liếc mắt nhìn người vừa phỏng vấn một cái. Cô hơi run rồi. Đối phương sẽ không phải là một người ba đầu sáu tay, dọa cho cô ngu đi đấy chứ! Hay lại là một ông chút thật biến thái đi. Nghĩ đến khả năng này, Vô Ưu liền đưa tay sờ vào cái bình nhỏ trong túi xách.
Ha ha, vẫn còn. Cô lấy ra nhìn một chút, sau đó nắm thật chặt trong tay. Hỏi thăm vài ba người, rốt cục cũng đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cốc… cốc… cốc…
"Mời vào!"
Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng gõ cửa, cả người không khỏi khẩn trương lên, bộ dạng làm cho người khác không nhịn được liên tưởng đến dáng vẻ của cô dâu xấu xí, lần đầu tiên diện kiến bố mẹ chồng vậy. Vô Ưu hít thở thật sâu, nắm chặt cái chai nhỏ trên tay, sau đó đẩy cửa đi vào.
"Hả!"
Phương Đông Dạ còn đang suy nghĩ, không biết Vô Ưu khi thấy anh, có giật mình không. Kết quả, cửa vừa mới mở ra, cô tự nhiên đã té lăn quay trên đất.
Mặt đất bằng phẳng cũng có thể té ngã sao!
Phương Đông Dạ vẻ mặt khó tin nhìn Vô Ưu ngã trên mặt đất. Ngay cả việc lịch sự qua đỡ cô dậy, anh cũng quên béng mất. Cứ như vậy đứng nhìn, đến khi Vô Ưu mở miệng nói:
"Quỷ tha ma bắt. Vừa vào đã ngã!"
Lúc này, Phương Đông Dạ mới phản ứng lại. Liền đi tới.
"Cô có sao không? Có cần tôi đỡ cô dậy không?"
"Không cần, tôi không có chuyện gì."
Vô Ưu nói xong, rất không ưu nhã mà bò lên. Sau đó lại càng không lịch sự mà ra sức phủi bụi trên người mình.
Uhm, nhìn cũng tàm tạm rồi, nếu không quần áo mà bẩn, trưa nay làm sao mà đi ăn với học trưởng được. Vô Ưu sau khi phủi sạch quần áo, gật đầu hài lòng. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Phương Đông Dạ nấy một cái. Lúc này, Phương Đông Dạ đang bị một vật vừa rơi trên mặt đất, làm cho chú ý.
Anh cúi xuống nhặt lên, sau đó đưa tới trước mặt Vô Ưu hỏi:
"Đây là cái gì?"
"Oh, cám ơn nha."
Vô Ưu nhận vật trên tay Phương Đông Dạ, liền nhìn tới nhìn lui, kiểm tra xem nó có bị hư không. Cô vừa kiểm tra, vừa trả lời câu hỏi của Phương Đông Dạ:
"Đây là bình xịt để đề phòng kẻ xấu. Con tôi cho tôi để phòng thân."
Bình xịt đề phòng kẻ xấu! Nghe được đáp án không ngờ, Phương Đông Dạ không nhịn được bật cười. Sau đó giọng trêu đùa hỏi:
"Cô dùng nó để đề phòng tôi sao?"
Vô Ưu luôn phản ứng chậm nửa nhịp của chúng ta, sau khi nghe được giọng trêu đùa của người ta, mới ý thức được mình tới đây để làm gì. Cô vội vàng cất đồ vật vào trong túi. Sau đó cười ngượng nói:
"Không có, không có." Vừa nói vừa ngẩng đầu. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, đang tươi cười của Phương Đông Dạ, cô liền giơ tay chỉ vào anh, hai tròng mắt mở thật to, vẻ mặt cực kì khoa trương.
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu nhận ra mình, liền vươn tay tới, cười nói:
"Xin chào. Lại gặp rồi."
Vô Ưu cao hứng nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh, sau khi lắc hai cái, ánh mắt giảo hoạt ngó nhìn bốn phía, xác định không có người khác, mới nhỏ giọng nói:
"Anh cũng giống tôi, đến đây phỏng vấn sao?"
"Gần như thế."
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu vui vẻ đáp. Vô Ưu khó hiểu hỏi:
"Là đúng như thế, hoặc không phải là như thế. Gần như thế là có ý gì?" Phương Đông Dạ nhìn vẻ khó hiểu của cô, mới chậm rãi nói:
"Tôi đúng là vì phỏng vấn mà ở đây không sai, nhưng, đối với cô thì hơi khác." Sau đó vẻ mặt trêu đùa nói:
"Cô là người được phỏng vấn, còn tôi là người phỏng vấn."
Được phỏng vấn. Phỏng vấn. Là sao ta?.
Vô Ưu nghĩ nghiêm túc lâu, sau khi hiểu ra, liền mở to hai mắt, khó tin nói:
"Anh chính là tổng giám đốc?"
Phương Đông Dạ gật đầu cười. Vô Ưu cúi đầu, tự hỏi thật kỹ, một lúc sau cố lấy dũng khí nói:
"Hắc hắc, tôi và anh biết nhau thế này rồi, đi cửa sau được không?"
"Được."
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu nói thẳng, liền cho cô luôn đáp án.
Ha ha, Vô Ưu nghe được câu trả lời của Phương Đông Dạ, lập như mở cờ trong bụng. Bé Diễm nói đúng, xã hội bây giờ, muốn có công việc tốt, thì phải đi cửa sau nha. Hôm nay thử một lần, quả nhiên là đúng!
Vô Ưu cười khúc khích một hồi, sau đó nói:
"Thật cám ơn anh nha. Anh đúng là một người tốt. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé. Tôi giờ có hẹn với học trưởng rồi. Tôi đi trước đây. Bái bai. . ."
Nói xong, khoát khoát tay bước thật nhanh ra ngoài. Phương Đông Dạ vì một câu “người tốt” của Vô Ưu dành cho mình, mà trong lòng mãi hoan hỉ. Đến khi giác ngộ ra câu nói sau của cô, nụ cười lập tức biến mất.
Cô nói cái gì? Có hẹn với học trưởng!
Bầu trời đang quang đãng trước mặt Phương Đông Dạ, lập tức kéo đến đầy mây đen dầy đặc, bộ dáng như mây to, gió lớn đang đến rồi.