"Bé Diễm, con làm sao vậy sao?"
Vô Ưu thấy Nhạc Diễm lại cáu kỉnh, liền vội vàng đuổi theo. Nhạc Diễm mặt hầm hầm, không thèm để ý đến mẹ, cũng không liếc mắt nấy một cái. Thật là, mới vừa rồi còn tưởng mẹ rất lợi hại, thì ra vẫn ngốc nghếch như vậy.
Nhạc Diễm nghĩ đến vừa rồi chính mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn bà mẹ ngốc nghếch này, liền cảm thấy ân hận muốn chết, nên càng lúc càng chạy nhanh. Vô Ưu cứ đuổi theo cậu bé như vậy đến trạm xe bus, sau đó cùng lên xe về nhà. Trên đường về, cậu bé không thèm nói với Vô Ưu một câu nào.
Thật là một tên quỷ nhỏ kỳ quặc!
Trên xe Vô Ưu cứ nhấp nha nhấp nhổm, bất mãn nhìn Nhạc Diễm không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của mình. Nếu không phải trên xe nhiều người, cô khẳng định đã tát cho cậu một cái vào đầu rồi. Không biết lễ phép gì cả, cũng không có nghĩ xem, cô là mẹ nó nha.
"Cục cưng, bé như thế này sao một mình trên xe vậy. Đến đây, ngồi chỗ của dì này."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, sau đó quyết đoán đứng lên, ánh mắt tràn trề thân thiện, làm người ta không thể cự tuyệt. Nhạc Diễm ngọt ngào nói:
"Cám ơn dì." Sau đó ngồi xuống.
Thằng nhóc nói chuyện với người khác sao ngọt ngào, đáng yêu như vậy, mà nói với mình lại khó chịu như thế chứ? Vô Ưu không dám tin nhìn thằng nhóc đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của Nhạc Diễm chỉ liếc liếc cô một cái, sau đó quay đầu cười sáng lạn, híp cả mắt với dì vừa nhường chỗ cho mình.
Một đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu như thế, lại cười với mình, có ai mà không thích chứ. Huống chi là tên nhóc Nhạc Diễm này đang cố ý quyến rũ người ta, cho nên cười càng thêm đáng yêu.
"Cục cưng, con thật đáng yêu nha."
Người phụ nữ trạc tuổi Vô Ưu, nhìn bộ dạng đáng yêu của Nhạc Diễm, thật muốn cắn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Nhưng không muốn để người khác nghĩ mình là kẻ háo sắc, cô ta đành kiềm chế chỉ vươn tay xoa nhẹ nhàng, yêu thương lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Cô chết chắc rồi!
Vô Ưu sau khi chứng kiến hành động này, trong lòng thầm kêu một tiếng. Bởi vì Nhạc Diễm ngoài đầu không thích người khác động vào ra, còn có mặt nữa. Nhất là nói cậu đáng yêu, thì cậu bé càng không thích.
Vô Ưu nhớ rất rõ, trước kia lúc cậu bé đang ngủ, thấy khuôn mặt nhỏ đang ngủ thật đáng yêu, cô không nhịn được liền nhéo một cái, sau đó nói:
"Ngủ trông thật dễ thương." Kết quả là thằng bé liền bật dậy, mở mắt ra, cực kì khó chịu nói: "Phụ nữ ngốc, không được dùng từ như thế tả con. Còn nữa, không được đụng vào con."
Cô là mẹ nó, kết quả đã như thế này rồi. Người kia nhất định kết quả sẽ càng thê thảm hơn. Không biết lúc thằng bé bộc phát, mình có nên làm bộ không quen biết nó không nhỉ?
Lúc Vô Ưu đang ở chỗ này suy nghĩ miên man, thì giọng nói ngọt ngào của Nhạc Diễm truyền đến:
"Dì cũng rất đẹp nha."
Sau đó là tiếng cười cao hứng của người phụ nữ.
Vô Ưu nhìn cảnh hai người kia vui vẻ thì tức giận ào ào, trong lòng có chút ê ẩm. Đó là con cô nha. Sao có thể như vậy!
Vô Ưu có cảm giác như bị đoạt mất bảo bối. Cũng không biết là, Nhạc Diễm chính là cố ý chọc giận cô.
...
Người trên xe lần lượt xuống, Vô Ưu ‘bị cướp mất con’ cứ cúi đầu, lặng lẽ đau khổ.
Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt ghen tỵ của mẹ, chút đắc ý qua đi, trong lòng ngược lại có chút không thoải mái. Có phải cậu hơi thái quá không? Cô ngốc nghếch đâu phải hôm nay cậu mới biết. Thôi quên đi, không thèm chấp nhặt với cô nữa.
Lúc trước hay bây giờ cũng vậy, khi hai người không vui, người chịu thua luôn là Nhạc Diễm. Lần này xem ra cũng không ngoại lệ. Trước kia Nhạc Diễm chỉ cần mở miệng là có thể nói được lời xin lỗi. Nhưng lúc này, nhìn bộ dạng Vô Ưu thương tâm như vậy, lại không thể nói lên lời. Vừa lúc tới một điểm dừng, một người mẹ dẫn theo một đứa bé trạc tuổi Nhạc Diễm lên xe.
Có một cô gái nhường chỗ cho bọn họ. Người mẹ ngồi xuống, đứa bé ngồi lên đùi mẹ. Đứa bé hình như rất mệt, dựa vào lòng mẹ ngủ thiếp đi.
Nhạc Diễm và Vô Ưu đều nhìn thấy cảnh này.
Mình thực sự không phải là người mẹ tốt. Vô Ưu nhìn họ: Người mẹ ánh mặt dịu dàng, cẩn thận, xem con mình như bảo bối. Còn nghĩ mình là bình thường nữa. Thật xấu hổ muốn chết đi được.
Nhạc Diễm nhạy bén thấy được điều này, làm bộ ngáp một cái, sau đó ra vẻ tội nghiệp nói:
"Mẹ ơi, con buồn ngủ." Vừa nói vừa ngáp thêm một cái.
Nếu là bình thường, chắc chắn Vô Ưu sẽ nói: Nói chuyện với mẹ sẽ không buồn ngủ. Sắp về đến nhà rồi, về nhà rồi ngủ. Nhưng lần này, Vô Ưu liếc mắt nhìn hai mẹ con kia một cái, rồi nói:
"Đến đây, mẹ ôm con ngủ."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, mặt Vô Ưu tự nhiên đỏ lên. Mẹ. Lần đầu tiên nghe Nhạc Diễm gọi cô thành thật như vậy, mà cô cũng là lần đầu tiên nói chuyện với Nhạc Diễm dịu dàng như thế.
Vô Ưu bắt chước dáng vẻ ôm con của người kia, ôm Nhạc Diễm. Nhạc Diễm rất nhanh nhắm hai mắt lại. Đây là hành động rất bình thường của mẹ con, nhưng, hai người này lại rất không tự nhiên. Xem ra, cuộc sống dị thường của bọn họ đã diễn ra quá lâu rồi.
...
"Sau này mẹ giặt quần áo."
"Vâng. Nhớ tách đồ có màu ra, sau đó mới giặt nha."
"Sau này mẹ quét dọn vệ sinh."
"Vâng. Lúc quét dọn, không được vứt đồ lung tung."
"Sau này mẹ nấu cơm."
"Cái này, mẹ chắc chắn chứ?"
Sau khi xuống xe, Vô Ưu ôm Nhạc Diễm đi trên đường. Đây chính là nội dung cuộc nói chuyện vừa buồn cười, vừa kỳ dị của hai mẹ con. Nhưng, câu trả lời của Nhạc Diễm cũng không phải là ác ý mà trêu cô, bởi những điều này đều là thực. Cho nên, người khác nghe có thể cảm thấy kỳ quái, nhưng hai người bọn họ lại nói rất thản nhiên.
Giặt quần áo, quét dọn.
Hai cái này thì không sao, nếu không được, Nhạc Diễm có thể làm lại. Nhưng còn nấu cơm? Cậu bé vừa nghĩ đến Vô Ưu làm món gì đó, bụng vừa mới được ăn đồ ngon, giờ liền cảm thấy một trận khó chịu. Tiêu hóa không tốt thì là chuyện nhỏ, nếu như bị trúng độc thì bi thảm rồi.
Vô Ưu hít sâu một hơi, nói khẳng định:
"Mẹ chắc chắn."
Cô đã nghĩ kỹ, cô nhất định phải làm một người mẹ tốt. Như vậy, Bé Diễm mới có thể trở nên đáng yêu như những đứa trẻ khác, sẽ không thông minh quá như vậy. Lúc đó cậu bé cũng sẽ làm nũng với cô, ngọt ngào gọi cô là mẹ, sẽ không gây gổ với cô, gọi cô ngốc nghếch nữa.
Càng nghĩ, Vô Ưu càng thấy tương rạng ngời, không nhịn được cười ngây ngô, cứ như là cô đã thành công rồi vậy. Cô đã trở thành người mẹ dịu dàng, tuyệt vời, còn Nhạc Diễm trở thành một đứa trẻ bình thường.
"Hay là cơm để con nấu đi." Nhạc Diễm cũng không muốn đem thân thể mình ra đùa giỡn.
Vô Ưu dĩ nhiên cũng biết Nhạc Diễm đang sợ điều gì. Thật ra, cô cũng rất lo lắng. Nhưng, để cho con mình nấu cơm, những người mẹ khác hẳn là không đành đi. Ai da, nếu như mình có thể nấu ăn được như học trưởng thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây, hai mắt Vô Ưu đột nhiên sáng lên.
Học trưởng! Đúng rồi. Nhờ học trưởng giúp.
"Xuống đi. Mẹ có cách rồi."
Vô Ưu là người dễ xúc động, nói xong thì phải làm ngay. Vừa nghĩ đến Hoắc Lãng liền vội vàng buông Nhạc Diễm xuống, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Nhạc Diễm nhìn bộ dáng mừng rỡ của mẹ, lo lắng hỏi:
"Mẹ định làm gì?" Cậu bé sợ mẹ lại làm sai.
Vô Ưu vừa tìm số điện thoại của Hoắc Lãng, vừa đắc ý nói:
"Mẹ nhờ học trưởng dạy mẹ nấu ăn. Mẹ sẽ đi tìm chú ấy ngay. Buổi tối mẹ nhất định sẽ nấu cho con ăn, nấu những món ngon khiến con phải kinh ngạc luôn."
Tìm được số, Vô Ưu đang định gọi điện thoại, Nhạc Diễm vội vàng ngăn cản:
"Việc đó, không phải là người ta rất bận sao? Làm phiền như thế không tốt đâu?"
Nếu như cậu dám để cho mẹ tiếp xúc ngọt ngào với học trưởng, nhất định cha cậu sẽ tức giận mà làm thịt người ta mất.
Vô Ưu đâu có biết được điều này chứ, đơn thuần nói:
"Không sao đâu, mẹ chỉ hỏi chú ấy một chút xem có bận không thôi. Nói không chừng chú ý rảnh rồi đấy."
Cô vô tâm, máy móc nói, làm cho cái đầu nhỏ của Nhạc Diễm chuyển động quay cuồng. Làm sao bây giờ hả? Làm thế nào để ngăn cản lại bây giờ?
"Alo, học trưởng hả, em là Vô Ưu, anh hết bận chưa?"
Nhạc Diễm còn chưa kịp nghĩ ra cách gì, Vô Ưu đã gọi điện thoại rồi. Cậu bé chắc chắn, Hoắc Lãng nhất định là thích mẹ, cho nên còn ước được dạy mẹ ý chứ. Nếu mình không ngăn cản lại, sẽ không kịp nữa rồi.
"Lát nữa em mua nguyên liệu đến nhà anh, được không?"
Nghe được câu này, Nhạc Diễm thật muốn hô to lên: Không được. Cô thân quả nữ! Tuyệt đối không được. Cậu vội vàng kéo kéo tay Vô Ưu, sau đó nói nhỏ vào tai cô. Mà ở bên kia điện thoại, Hoắc Lãng đang kinh ngạc, mặt đỏ bừng bừng không nói lên lời. Vô Ưu vội vàng nói:
"Hay như vậy đi, anh hết bận thì đến nhà em. Em mua nguyên liệu ngon về chờ anh a."
Vô Ưu lúc này mới tắt máy, sau đó, cúi đầu nhìn Nhạc Diễm khó hiểu:
"Con ở nhà một mình thấy sợ thật sao?"
"Uhm uhm "
Nhạc Diễm ra sức gật đầu. Cậu thật sự sợ hãi. Sợ nhỡ xảy ra chuyện gì, cha sẽ tức chết. Nhưng, như thế này thì sự việc sẽ đơn giản hơn rồi. Chỉ cần Hoắc Lãng tới nhà cậu, biết sự tồn tại của cậu, chắc chắn sẽ từ bỏ ý định. Thế là mục đích của cậu hôm nay đã đạt được rồi..
Quá tốt!
Nghĩ vậy, Nhạc Diễm đắc ý cười. Vô Ưu quái lạ nhìn Nhạc Diễm, trong lòng nổi lên nghi vấn thật to: thái độ của cậu bé hôm nay, còn có tính nết nữa, sao thấy cứ thay đổi thất thường thế nhỉ?
...
"Anh cười cái gì hả? Lúc này mà anh vẫn còn cười được sao?"
Tề Rạng Đông không dám tin mà nhìn Hoắc Lãng đang cầm điện thoại cười khúc khích. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn còn có thể cười được.
Hôm nay ở phòng ăn của công ty, có tất cả hơn 81 nhân viên bị ngộ độc. Chuyện này chưa từng xảy ra ở phòng ăn, nhưng đã là như thế, thì chắc chắn là phòng ăn của hắn có vấn đề rồi. Mà người chịu trách nhiệm đứng mũi chịu sào đương nhiên là giám đốc hắn rồi. Bây giờ hắn khóc thì còn có vẻ bình thường, thế nhưng lại đang cười. Trời ạ. Hắn nghĩ gì vậy?
Hoắc Lãng không để ý đến thái đội của Tề Rạng Đông, cười hỏi:
"Lát nữa tôi có thể về sớm được không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Rạng Đông thật sự là muốn đụng đầu vào tường. Đúng là thái giám chết bầm, vua vẫn không vội vàng mà. Hắn không nhanh tìm nguyên nhân để giải thích với tổng giám đốc, nói không chừng, sẽ bị đuổi việc mất. Lại còn ở đây cười ngây ngô. Có cái gì hay mà cười hả? Ngay sau đó liền tỉnh ngộ: "Có liên quan tới Tiểu Ưu?"
Hoắc Lãng lại lộ ra nụ cười sáng lạn, mặt tràn ngập hạnh phúc, khiến người khác nhìn vào thấy chướng mắt. Nhất là trong mắt Phương Đông Dạ. Anh tới đây là muốn xem hắn khóc, lại không ngờ, hắn lại có thể đang cười.
Phương Đông Dạ lạnh lùng nói:
"Hai vị giống như là rất vui vẻ hả!"