Hơi quá đáng nha. Người cảnh sát kia sao có thể như thế. Rõ ràng là xem thường cô. Vô Ưu dùng sức nắm chặt quyển sách tuyên truyền trong tay. Nhưng, chính mình hình như rất ngu. Vô Ưu nhìn nụ cười rất khoa trương của Nhạc Diễm, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tủi thân.
"Bé Diễm, có phải mẹ thật sự rất ngốc không?"
Vô Ưu chưa bao giờ có bộ dáng uất ức như vậy, làm Nhạc Diễm vội vàng ngừng cười. Trong lòng ý thức được, xong rồi. Cậu bé đã đả thương lòng tự tôn của bà mẹ trì trệ này. Việc nhỏ mà, bình thường mẹ có để tâm tự ái những việc nhỏ này đâu chứ.
Nhạc Diễm đi qua, đoạt lại quyển sách trên tay Vô Ưu. Nhìn ánh mắt khó hiểu của cô, nói:
"Chú cảnh sát cho sách con, đương nhiên con cầm nha."
Nói xong đi tới ghế salon ngồi xuống, giống như nghiêm túc xem. Vô Ưu thấy hành động quan tâm của con, thấy con mình lo cho mình, cảm thấy lệ trong mắt sắp trào ra rồi.
Có được đứa con trai tốt như vậy, cô thực sự quá may mắn rồi.
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
Vô Ưu nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì giật mình. Tiếng chuông này có phải quá trẻ con không? Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng nhận điện thoại:
"Alô, Tiểu Hạ. Thật không? Thật tốt quá. Được. Được. Được. Hẹn gặp lại. . ."
"Mẹ vượt qua phỏng vấn rồi sao?"
Nhạc Diễm vừa xem sách tuyên truyền, vừa lơ đãng hỏi.
"Sao con biết được?"
Vô Ưu kinh ngạc hỏi. Nhạc Diễm không e dè nói:
"Tiểu Hạ gọi điện tới, mẹ lại cao hứng như vậy. Khẳng định là việc này rồi. Này, mẹ làm gì vậy?"
Nhạc Diễm vừa mới nói xong, đã thấy Vô Ưu chạy tới trước mặt cậu rồi, sau đó híp mắt nhìn cậu. Thật kỳ quái! Cậu nhóc vội vàng lùi người về phía sau.
Trông bộ dáng Nhạc Diễm, cứ như Vô Ưu là kẻ háo sắc vậy. Nhưng, Vô Ưu cũng không để ý điều đó, cô nghiêm túc nói:
"Bé Diễm, mẹ thấy con phải đi gặp bác sĩ."
Bác sĩ?
Nhạc Diễm nghe thấy từ này, liền nhăn mặt lại. Cậu không có bệnh gì, sao phải đi gặp bác sĩ? Vô Ưu nhìn bộ dạng nhăn nhó của cậu, cũng không hề tức giận, mà đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, sau đó rất nghiêm túc nói:
"Bé Diễm, con biết nói sớm hơn người khác, biết đi sớm hơn người khác, hiểu biết sớm hơn người khác. Trí nhớ cũng tốt hơn người khác… "
"Mẹ không phải là đang khen con đi?"
Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu hình như rất nghiêm túc, chần chờ hỏi. Trực giác cậu bé khẳng định có vấn đề gì đó. Quả nhiên, Vô Ưu chần chờ một lúc, nói:
"Mẹ cảm thấy con hiểu chuyện quá sớm. Mẹ dẫn con đi gặp bác sĩ có được không?"
Ngu ngốc! Đó là chỉ số IQ của cậu cao có được không! Nhưng, Nhạc Diễm cũng không nói ra. Bởi vì, cậu bé thấy được sự lo lắng trong mắt Vô Ưu không phải bình thường, hơn nữa, như còn có chút tự trách. Có phải cô có chuyện gì mà cậu bé không biết không? Nghĩ vậy, Nhạc Diễm nói:
"Vừa hay mẹ hiểu chuyện muộn quá. Sao mẹ không đi gặp bác sĩ đi?"
"Mẹ… Đó là do đầu mẹ ngốc."
Vô Ưu lần đầu tiên thản nhiên thừa nhận như vậy. Nhạc Diễm nói hiển nhiên:
"Đó là đầu con thông minh."
Dù sao mình cũng không đi gặp bác sĩ. Cậu là người hiểu rõ nhất tình trạng của mình. Cậu đã làm qua bài trắc nghiệm kiểm tra IQ online. Chỉ số IQ của cậu cao tới 156. Mà người bình thường, chỉ số IQ cũng chỉ khoảng chừng 100-110. Trong lịch sử, người có chỉ số IQ cao nhất là nhà vật lý Einstein, chỉ số IQ là 160.
Nhạc Diễm dùng cái đầu thông minh để bảo vệ quan điểm của mình, bởi cậu không thể đi gặp bác sĩ. Nếu như người khác biết được, nhất định cậu sẽ trở thành người quái dị mất.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy. Mẹ định làm gì vậy?"
Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu. Mới tới Đài Bắc chưa được một tuần, nhưng rõ ràng, cô đã thay đổi rất nhiều, phiền não hơn rất nhiều. Trong lòng có chút không thoải mái. Lúc chuyển tới Đài Bắc, bà nội đã dặn cậu phải để ý chăm sóc mẹ, nhưng, bây giờ xem ra cậu làm không tốt rồi.
Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm, mắt rưng rưng lệ:
"Có phải mẹ rất ngốc, cho nên con mới phải gắng gượng như vậy? Con nhỏ như vậy, có phải rất cực khổ không?"
Kỳ thật trong lòng Vô Ưu có một bí mật. Đó chính là không nói chuyện yêu đương, không định kết hôn. Hồi còn nhỏ cô cũng hạnh phúc lắm. Mọi người đều rất yêu thương cô. Nhưng vào đúng ngày sinh nhật 5 tuổi của cô, cô với mẹ ở nhà chờ cha trở về…
"Mẹ. Khi nào thì cha về hả?"
Vô Ưu nho nhỏ, mặc chiếc váy công chúa màu phấn hồng, cười so với hoa nở còn đáng yêu hơn. Mẹ cô dịu dàng cười nói:
"Nhanh thôi con." Nhưng trong nụ cười lại chứa nhiều chua xót. Vô Ưu lúc đó 5 tuổi chưa hiểu chuyện.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe ôtô, ngay sau đó là những tiếng “cộp cộp cộp” của giày cao gót. Thanh âm rất vang, tiết tấu rất thanh thoát, tràn đầy cao ngạo, cứ như chủ nhân của âm thanh đó là bà hoàng vậy. Vô Ưu bị mẹ ôm chặt vào trong ngực, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, liền quay đầu lại. Nhìn thấy cha dắt theo một người phụ nữ, quần áo trên người cô ta đủ màu sắc, giống như con bướm hoa, cùng nhau đi đến.
"Cha."
Vô Ưu giãy ra khỏi mẹ, chạy về phía cha. Nhưng, vừa tới gần, đã thấy ánh mắt lườm, dọa nạt nhìn mình. Cô ngừng bước, ngẩng đầu nhỏ giọng kêu một tiếng:
"Cha."
Người cha bình thường yêu thương cô bé nhất, lại như không nhận ra cô, quay đầu đi hướng khác.
"Mẹ."
Vô Ưu khóc xoay người, chạy vào lồng ngực ấp áp của mẹ. Mẹ ôm cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve:
"Cục cưng, mẹ với cha có chuyện muốn nói. Mẹ đưa con về phòng ngủ, lát nữa sẽ vào kể chuyện cho con. Con phải ngoan nha."
Nói xong, ôm Vô Ưu vào phòng, sau khi đặt cô bé lên giường, đóng cửa đi ra ngoài.
Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao đột nhiên cha không nhận ra mình? Vô Ưu tò mò rời khỏi giường, sau đó lặng lẽ đứng nhìn qua khe cửa.
Mẹ đang khóc, nhưng cha lại không dỗ mẹ, hơn nữa, ánh mắt rất đáng sợ. Người phụ nữ giống như con gà tây kia, đem tờ giấy ném vào người mẹ, sau đó kéo cha đi ra ngoài. Một dự cảm xấu làm Vô Ưu xông ngay ra ngoài.
"Cha, cha đi đâu vậy. Mẹ đang khóc, cha đi đâu vậy, mẹ con đang khóc."
Vừa kêu, vừa đuổi theo cha. Mẹ cô ở phía sau, đuổi theo cô, gọi:
"Tiểu Ưu trở về, Tiểu Ưu không được đi."
Vô Ưu chạy đuổi tới cửa, nhưng cha cô vẫn thủy chung không quay đầu lại liếc nhìn cô nấy một cái, mà theo người phụ nữ đó lên xe, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Mẹ ôm cô khóc, cứ khóc rồi lại khóc. Sau này, cô sẽ không có cha nữa. Chỉ có mẹ và bà thôi.
Cô từ nhỏ đã không phải rất thông minh, trí nhớ cũng không được tốt. Nhưng, những chuyện ngày đó, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ. Bởi vì khi còn bé, chỉ cần bị bạn học khi dễ, nói cô không có cha, buổi tối về cô sẽ gặp ác mộng.
Cô được 10 tuổi thì mẹ qua đời, thế là chỉ còn có bà nội. Cô cảm thấy cha chính là người xấu nhất trên thế gian này. Bởi cha bỏ rơi mẹ, bỏ rơi cô. Hơn nữa, ngay cả bà nội cũng từ bỏ. Thời điểm cô học cấp hai, có lần tan học sớm về nhà, lại nhìn thấy người cha mười năm chưa gặp mặt. Ông quần áo tây trang, đi giày da, quỳ gối trước mặt bà nội, cầu xin bà đi theo ông. Nói ông sẽ chăm sóc, hiếu thuận với bà.
"Cút, tao không có người con trai như mày. Tao sẽ không bỏ mặc Tiểu Ưu. Cũng không để Tiểu Ưu theo mày để cho người ta khi dễ. Cút!"
Cứ như vậy, bà nội đuổi ông ra khỏi nhà. Từ đó trở đi, sức khỏe bà nội cũng yếu dần. Bà nội mặc dù không bao giờ nói với cô, nhưng cô biết, bà nội làm hết thảy đều là vì cô. Cho nên, cô bất chấp để mình sống thật vui vẻ. Đối với bà nội mà nói, cái đầu thông minh hay không không quan trọng, cô sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Cô đã làm được. Phải nói là rất tốt. Cuộc sống đơn giản cứ thế trôi qua.
Người khác muốn vào đại học, bình thường chỉ cần cố gắng là có thể rồi. Cô cũng muốn vào đại học, nhưng lại phải nỗ lực so với người khác gấp nhiều lần, cả về thời gian, lẫn tinh lực. Bởi vì cô vừa học thuộc cái gì đó, nhưng rất nhanh sẽ lại bị quên mất. Nhưng, cô luôn cười và nỗ lực. Sau khi cô thi lên được đại học, bà nội luôn cười vui vẻ.
"Tiểu Ưu, có phải học trưởng Hoắc Lãng thích cháu không?"
Lúc học đại học, chỉ có học trưởng Hoắc Lãng hay tìm cô. Dạy cô học, cười dịu dàng với cô. Cho nên cô xem anh như là người bạn tốt nhất, và cũng là người bạn duy nhất . Nhưng, cô cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chuyện yêu đương, bởi vì chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, là buổi tối cô sẽ gặp cơn ác mộng kia.
"Học trưởng, anh thích em sao?"
Vô Ưu tự đi chứng thực, chạy đến trước mặt Hoắc Lãng hỏi. Lúc đó, học trưởng sau một hồi sửng sốt, cười nói:
"Thích, giống như thích em gái vậy."
Sau khi xác định học trưởng không thích cô theo cái loại kia, cô mới thả lòng mà đối với anh như bạn tốt. Nếu như học trưởng thực sự thích cô, cô sẽ tránh xa anh thật xa. Bởi vì đàn ông là người không thể dựa vào được.
Cô không yêu đương, khiến bà nội lo lắng, cô biết. Nhưng, cô thực sự không có cách nào để kết hôn với một ai đó, vì quá khứ trước đây, cô thật sự không làm được. Cho nên, cho dù cô có yêu bà nội đến đâu, cũng chỉ có thể làm cho bà thất vọng mà thôi. Đây cũng chính là lí do tại sao bà nội giả bộ bệnh để ép cô, mà cô cũng vì hiểu sai ý bà, nên mới sinh ra một tên nhóc kỳ quái.
Bé Diễm thông minh, cô biết. Lúc ở quê, cậu bé hầu như ở nhiều với bà nội, nên cô cũng không quá để ý. Nhưng, sau khi tới đây, chỉ vài ngày ngắn ngủi, khiến cô có cảm giác cực kỳ kinh hãi.
Bởi vì chuyện của cha, trong lòng cô luôn có bóng ma, cho nên cự tuyệt chuyện lấy chồng, rồi ở chung. Cô nhìn bộ dáng như vậy của Nhạc Diễm, không nhịn được sợ hãi, có phải chính mình rất ngốc, cho nên con mới không thể không chăm sóc cô. Nếu mà đúng như vậy, cô sẽ rất khổ sở. Cô không thể để trong lòng con mình có chuyện được.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, mẹ đừng khóc mà. Mẹ."
Nhạc Diễm luống cuống, nhìn nước mắt mẹ không ngừng chảy, cậu bé thật sự luống cuống. Cậu chưa bao giờ chứng kiến qua cái dạng này của mẹ, trong lúc nhất thời cậu thật sự không biết làm thế nào.
"Bé Diễm, mẹ thật sự sợ con bị làm sao đó."
Vô Ưu ôm Nhạc Diễm khóc. Khóc làm lòng Nhạc Diễm cảm thấy chưa bao giờ khó chịu như thế này. Đầu hắn thông minh như thế, lần đầu tiên chịu thua rồi. Cậu bé không biết, bà mẹ ngốc này đang suy nghĩ gì nữa? Hay là đang lo lắng điều gì? Nhưng, cậu lại có biện pháp làm cho mẹ thôi không khóc nữa. Cậu bé bất đắc dĩ nói:
"Con đi với mẹ đến gặp bác sĩ, mẹ đừng khóc nữa được không?"
Vô Ưu dùng sức gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra ngoài.