Phương Đông Dạ đang suy nghĩ xem có nên nói thẳng với Vô Ưu không, lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, anh liền cảnh tỉnh đáp:
"Không có, tôi không có."
"Thật sao? Anh chắc chắn không vào đó? "
Cái đầu nhỏ ngốc nghếch của Vô Ưu, thế nhưng lúc này lại có sự tinh ranh hiếm có. Đối mặt với phủ nhận của Phương Đông Dạ, sự nghi ngờ trong mắt cô chỉ có tăng chứ không giảm. Cô nhìn nhìn Phương Đông Dạ, lại nhìn nhìn Nhạc Diễm. Hai người trông rất giống nhau, hơn nữa đều là thiên tài. Chỉ hai điểm cơ bản này thôi, cũng là điều cực kỳ khó tin rồi. Chính vì vậy, chỉ một câu nói của Phương Đông Dạ, không đủ thuyết phục được cô.
Mẹ sao thoáng cái như đã trở thành một người khác vậy hả?
Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu, trong lòng có dự cảm cực kỳ xấu. Cậu bé ý thức rõ ràng, nếu như cha không xử lý tốt được vấn đề này, mẹ không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tình huống có chiều hướng nghiêm trọng rồi. Phương Đông Dạ nhìn ánh mắt sắc bén chưa từng thấy của Vô Ưu, cũng cảm nhận được. Anh lúc này phải nhanh tạo ra một câu chuyện hợp lý, không chê vào đâu mới được. Nhưng, phải nói như thế nào đây? Nói không đến đó, rõ ràng rất khó làm cô phục. Nói sang chuyện khác? Hiện tại lúc này hoàn toàn không thể áp dụng được.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trong lòng Phương Đông Dạ cũng cuống cuồng lên rồi. Nhưng, khi nhìn Vô Ưu, vẻ mặt anh vẫn không lộ ra chút bối rối nào. Bộ dáng như đang chăm chú, tự hỏi, miệng thì không ngừng lẩm bẩm:
"Năm năm trước, năm năm trước, ở Diễm, ở Diễm. . ."
"Ah. Tôi nhớ ra rồi."
Phương Đông Dạ đột nhiên khoa trương hô lên một tiếng. Nhạc Diễm và Vô Ưu nghe thấy, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Cha điên rồi sao? Định thú nhận ư?
Chẳng lẽ anh ta thật sự là cha của bé Diễm!
Trong mắt Nhạc Diễm và Vô Ưu đều lộ ra những suy đoán riêng. Phương Đông Dạ vừa nhìn đã biết luôn. Anh nghiêm túc nói:
"Thực ra năm năm trước tôi có đến “Diễm”, hơn nữa còn quen được một người, một người rất đặc biệt."
Đúng là anh ta?
Vô Ưu có một loại ý nghĩ thôi thúc muốn bỏ chạy, còn Nhạc Diễm lộ ra ánh mắt ngờ vực. Lời nói của cha cậu rất mập mờ, làm người khác không ngừng suy nghĩ viển vông. Nhưng, ánh mắt cha không thể lừa được người, rõ ràng bên trong đã lóe ra sự tự tin. Xem ra cha cậu đã nghĩ ra đối sách rồi.
"Là ai vậy?"
Vô Ưu cố lấy hết dũng khí, hỏi ra câu này. Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ cảnh cáo, ý nói, đừng có đùa. Mặc dù Nhạc Diễm rất thích trêu chọc Vô Ưu, nhưng, đó là những chuyện nhỏ. Hôm nay Vô Ưu căng thẳng bất thường, điều này nói cho cậu biết, trong lòng mẹ đang tràn đầy khủng hoảng cùng bất an.
Yên tâm đi!
Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm cười nhạt, trấn an một câu không cần lên tiếng. Thật ra, cho dù Nhạc Diễm không cảnh cáo anh, anh cũng không định làm quá mức. Dù sao việc nói dối, không sớm thì muộn cũng có ngày bị vạch trần, cho nên, nếu hôm nay anh vượt quá giới hạn, thì hậu quả khẳng định sẽ càng nghiêm trọng.
Phương Đông Dạ không thừa nước đục thả câu, nói ra đáp án:
"Phi. Đông Cung Phi. Bạn tốt của tôi."
"Hả?"
Đáp án ngoài dự đoán của mọi người, làm Vô Ưu đang quá mức khẩn trương, có chút không phản ứng được. Nhưng, cũng chỉ là nhất thời mà thôi, một lát sau, cô lại hỏi:
"Trừ lần đó ra, anh cũng không gặp người nào khác, hay cũng không phát sinh chuyện gì đặc biệt sao?"
Cô chưa tin. Điều này chưa làm cô tin. Những điều này đều nằm trong dự liệu của Phương Đông Dạ. Anh vừa cười, vừa nói:
"Vô Ưu, cô làm sao vậy? Rút cuộc cô muốn nói gì hả?"
Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu vẻ đầy ngờ vực. Anh đặt câu hỏi ngược lại cho cô, ra vẻ không hiểu cô hỏi thế là có ý gì.
"Được. Vậy tôi hỏi anh, năm năm trước, anh có gặp tôi ở “Diễm” không? Rồi xảy ra…"
Do rất kích động, Vô Ưu thiếu chút nữa đã nói ra ba chữ “tình một đêm” rồi. Nhưng, sau cùng, đã kịp thời dừng lại. Phương Đông Dạ cười hề hề, nửa đùa nửa thật:
"Sao vậy? Sẽ không phải là cô xảy ra tình một đêm với người ta chứ? Tên nhóc này chính là phần thưởng sao?"
Không thể không bội phục Phương Đông Dạ. Giả bộ chuyện kia đúng như thật. Giống như thực sự không phải là anh vậy.
"Thật sự không phải là anh?"
Mặt Vô Ưu đã đỏ bừng rồi, nhưng vẫn muốn kiên trì có được đáp án. Phương Đông Dạ vô tội hỏi:
"Tại sao cô nghi ngờ là tôi? Dáng vẻ người kia rất giống tôi sao?"
Phương Đông Dạ hỏi như thế, làm Vô Ưu có chút chột dạ. Cô cũng không thể nói, cô không nhớ rõ.
"Anh rất giống con trai tôi."
Vô Ưu đưa ra một ví dụ gián tiếp. Phương Đông Dạ liền gật đầu, sau đó khẳng định nói:
"Đúng là rất giống nha. Nhưng, vì chúng tôi giống nhau, đều rất tuấn tú, nên cô kết luận bừa chúng tôi là cha con sao?"
Đúng vậy?
Như vậy có vẻ rất cẩu thả rồi. Không phải đang ở trong bệnh viện sao? Có thể nhờ người ta làm xét nghiệm ADN. Trên TV đều làm như vậy. Nghĩ vậy, mắt Vô Ưu liền sáng lên.
"Nếu như cô thực sự nghi ngờ lời nói của tôi. Vậy, đi làm xét nghiệm AND đi!"
"Hả?"
Vô Ưu bị Phương Đông Dạ mỉa mai, khiến cho choáng váng. Đồng thời, nhìn thái độ quả quyết của anh, trong lòng bắt đầu giao động. Chẳng lẽ mình thật sự đã hiểu lầm? Nhưng, chuyện như thế này không thể qua loa được. Vậy, cứ làm xét nghiệm AND đi. Tiếc là, khi Vô Ưu trong lòng vừa đồng ý, còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Phương Đông Dạ đã mở miệng giành trước.
"Vô Ưu, nếu như cô thật sự hoài nghi, tôi làm xét nghiệm AND cũng không sao. Dù sao thì, chúng ta sau này vẫn còn làm việc cùng nhau. Nếu như để hiểu lầm như vậy, đối với cả hai đều không phải là điều tốt."
Phương Đông Dạ nói thấu tình đạt lí, Vô Ưu nghe thấy rất thỏa đáng, gật đầu.
Chính là bây giờ!
Phương Đông Dạ thấy trong mắt Vô Ưu bắt đầu xuất hiện sự tín nhiệm, trong lòng sáng lên, chộp luôn thời cơ nói:
"Vậy chúng ta lại đi làm phiền chú Lý lần nữa vậy."
Vừa nói, vừa xoay người, điệu bộ như đi thật.
Ngay lúc Vô Ưu vừa xoay người định đi theo, Phương Đông Dạ giống như vô tình nói:
"Vô Ưu, nếu như tôi đã gặp cô, tôi nhất định sẽ không thể quên. Dù sao, cơ hội gặp đồng bào Đài Loan trong câu lạc bộ cao cấp như “Diễm” ở Pháp, cũng không có nhiều."
Nước Pháp?!
Vô Ưu sau khi nghe xong, lập tức dừng bước. Sau đó kêu to, hỏi Phương Đông Dạ:
"Anh vừa nói gì? Nước Pháp? Ý anh là nước Pháp sao?"
Phương Đông Dạ đang đi phía trước Vô Ưu, sau khi nghe tiếng kinh hô của cô, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Nhưng, khi anh quay lại, vẻ mặt lập tức biến thành vô tội.
"Đúng vậy, ở Pháp. Có vấn đề gì sao?"
Phương Đông Dạ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vô Ưu. Vô Ưu buồn bực hỏi:
"‘Diễm’ không phải ở tại Đài Loan sao? Sao lại ở nước Pháp?"
"Mẹ, ngay cả con cũng biết “Diễm” là một câu lạc bộ cao cấp mang tính quốc tế. Rất nhiều nơi trên thế giới đều có. Mẹ không phải là không biết chứ?"
Nhạc Diễm lúc này cũng gia nhập vào phe của Phương Đông Dạ, giúp anh một tay. Vô Ưu sau nghi nghe Nhạc Diễm nói xong, mới biết, thì ra “Diễm” “khủng” như vậy, mang tính quốc tế nha, chẳng trách điều kiện làm hội viên lại hà khắc như vậy.
Vô Ưu mặc dù biết, bản thân mình vừa rồi gây chuyện náo loạn, nhưng, vẫn hỏi lại lần nữa:
"Nói cách khác, năm năm trước, tổng giám đốc thực sự đang ở Pháp sao?"
Gật đầu a! Gật đầu một cái, chuyện này liền giải quyết xong. Phương Đông Dạ tự nhủ như vậy. Anh biết, chỉ cần anh gật đầu, câu chuyện bịa đặt này sẽ hoàn toàn thành công. Nếu không phải tình thế bắt buộc, anh thực sự không muốn lừa gạt Vô Ưu. Trong lòng anh sau khi nói thầm câu ‘xin lỗi’ với Vô Ưu, liền gật đầu, nói khẳng định:
"Năm năm trước, chúng tôi ở Pháp."
...
Hiểu lầm rồi. Mắc cỡ chết đi được.
Bọn họ khẳng định cũng đoán ra rồi. Đoán ra chính mình không biết được cha bé Diễm là ai.
Vô Ưu lại xoay người lần nữa, vẻ mặt xấu hổ bước nhanh ra hướng cửa bệnh viện. Phương Đông Dạ nhìn theo bóng lưng Vô Ưu, thở phào một hơi, còn Nhạc Diễm nghiêm túc nói:
"Con có cảm giác, hai ngày nay, mẹ có chút không bình thường."
"Không bình thường như thế nào?"
Phương Đông Dạ vội vàng hỏi. Nhạc Diễm chỉ lắc đầu, sau đó nói:
"Con nghĩ, trong lòng mẹ hẳn có chuyện gì đó. Mẹ khóc, một mực muốn dẫn con đi gặp bác sĩ. Lúc ấy, trong mắt mẹ chứa đầy lo lắng, sợ hãi, con chưa từng thấy qua. Mới vừa lúc nãy, mẹ như đã trở thành người khác vậy."
Nhìn Nhạc Diễm nhíu chặt mày phân tích, Phương Đông Dạ cũng cảm thấy được sự tình không bình thường.
"Tìm một cơ hội, con thử hỏi một chút?"
Phương Đông Dạ nói như không. Bây giờ anh mới phát hiện, thì ra, anh hiểu quá ít về Vô Ưu. Ngoại trừ biết cô là người rất đơn thuần, ngốc nghếch ra, thì anh chẳng biết gì nữa. Ngay cả nguyên nhân trước đây, vì sao cô chủ động đến gần mình cũng không biết.
"Có cơ hội, con sẽ thử."
Nhạc Diễm nói, nhưng có vẻ rất không tự tin. Bởi vì người như Vô Ưu, trong lòng đã muốn giấu giếm, nhiều năm như vậy cũng không nói, giờ muốn cô nói ra, quả là rất khó.
Trong khi hai cha con đang nghiêm túc thương thảo ở một chỗ, thì Vô Ưu sau khi đi ra khỏi cửa mới phát hiện, hai người kia chưa đi ra. Cô liền quay trở lại, sắc mặt vẫn như cũ, có chút mất tự nhiên nói:
"Sao hai người còn chưa đi hả? Còn có việc gì sao? "
"Không . . ."
Phương Đông Dạ vừa mới nói được một từ, Nhạc Diễm liền cười cắt ngang:
"Cái gì mà không. Có. Đương nhiên là có a. Không phải là mẹ muốn làm xét nghiệm AND sao? Không làm nữa hả??"
Vô Ưu nhìn bộ giáng giễu cợt, ghê tởm của Nhạc Diễm, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng cô không nhịn được khóc thét lên, cô rút cuộc trộm được “hạt giống” của ai vậy hả? Vừa sinh ra đã là một tên nhóc ác ma. Ngay trước mặt người ngoài, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho cô. Phương Đông Dạ còn lại cũng hùa theo, nửa thật nửa đùa nói:
"Khỏi cần làm xét nghiệm AND. Tôi trực tiếp thừa nhận. Dù sao, tôi cũng rất thích tên nhóc này."
Anh mặc dù đang nói đùa, nhưng là gián tiếp biểu đạt tâm ý với Vô Ưu, cũng là muốn xem phản ứng của cô như thế nào. Nhạc Diễm hiểu rõ dụng ý của cha, nên nói:
"Được nha, chỉ cần chú lấy mẹ cháu, cháu liền trở thành con chú rồi."
"Mẹ sẽ không kết hôn!"
Vô Ưu nhìn hai người đang phối hợp đùa giỡn rất rôm rả, chốt luôn một câu. Giọng nói mặc dù nhỏ, nhưng sự kiên định không thể nghi ngờ.
Sẽ không kết hôn? Có ý gì đây?
Phương Đông Dạ nhìn Nhạc Diễm. Nhạc Diễm ra điều như đang suy nghĩ gì đó. Đúng vậy. Vấn đề là ở chỗ này. Trước kia, cậu bé mặc dù biết mẹ không muốn kết hôn, nhưng lại chưa bao giờ nói kiên định: sẽ không kết hôn! Chẳng lẽ, vấn đề là ở đây? Mẹ đã từng bị ai vứt bỏ sao? Đã từng chịu thương tổn?
Cái đầu nhỏ của Nhạc Diễm nhanh chóng vận hành, sau đó ngẩng đầu hỏi:
"Vậy, nếu cha con trở về tìm chúng ta, mẹ cũng không gả cho cha hả?"
"Không lấy chồng! Nếu như hắn thật sự xuất hiện, mẹ sẽ dẫn con bỏ đi thật xa, cho hắn ta cả đời cũng không tìm được."
Vô Ưu nghiêm túc trả lời, vẻ mặt cùng giọng nói rất kiên định. Phương Đông Dạ sau khi nghe xong đáp án này, nhìn Nhạc Diễm cảm kích, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, vì vừa rồi mình đã lựa chọn nói dối.