Tình huống có vẻ thú vị rồi!
Nhạc Diễm và Phương Đông Dạ đều rất muốn biết tại sao, nhưng cũng đã nhận ra, Vô Ưu không muốn nói nhiều.
Vô Ưu tay chống nạnh, nhìn hai người một lớn, một nhỏ hỏi:
"Có đi hay không đây?"
Không biết có phải là do bị ảnh hưởng, chuyện mọi người nói hai người kia giống nhau hay không, mà bây giờ cô càng nhìn càng thấy giống, làm cô cứ có cảm giác là lạ.
Ánh mắt Vô Ưu vẫn mang theo vẻ hoài nghi, làm lòng Phương Đông Dạ cứ thấy thấp thỏm, bất an.
"Tổng giám đốc, anh có anh trai, hay em trai không?"
Vô Ưu nghĩ đến khả năng này, không nhịn được, hỏi luôn. Phương Đông Dạ nghe cô nói thế, không biết nên khóc hay cười. Anh trả lời đúng sự thật:
"Có một em trai cùng cha khác mẹ."
"Vậy. . ."
Vô Ưu còn chưa nói ra hết, Phương Đông Dạ đã cướp lời, bác bỏ luôn:
"Không thể là cậu ấy được. Khi đó, cậu ấy đang theo học ở Harvard."
Một người ở nước Pháp, một người ở nước Mỹ, xem ra, cha Nhạc Diễm thật sự không phải là bọn họ rồi.
. . .
Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu rút cuộc cũng vứt bỏ phòng bị, liền thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc, xe vừa đến khu vui chơi, anh cho xe dừng lại.
"Giờ vẫn còn sớm, chúng ta vào đây chơi đi."
Phương Đông Dạ nói xong, lập tức được hưởng ứng. Vô Ưu nghe thấy được chơi, tâm trạng rối rắm lúc nãy cũng biến mất, cười nói:
"Được lắm. Tôi vẫn muốn đến đây chơi cùng Bé Diễm, nhưng tên nhóc này không thèm nể mặt."
Xí! Tiền đâu mà vào đây.
Trong lòng Nhạc Diễm không nhịn được phản bác. Được đi chơi thì thật là vui rồi. Nhưng, muốn vào đây chơi? Nói đến điều kiện kinh tế của bọn họ, sợ rằng sau khi chơi xong, thì phải ăn mì ăn liền một tháng đi. Hơn nữa, cho dù có đến, cậu bé cũng không muốn đi cùng mẹ. Với tính cách của mẹ, vừa cười, vừa hét, nghĩ đến đã thấy mất mặt rồi.
"Hôm nay coi như là làm phúc lợi cho nhân viên, tôi mời. Cô thích chơi gì cứ chơi nhé."
Phương Đông Dạ mời khách còn phải tìm lý do, bởi bây giờ anh thật sự có chút chột dạ, chỉ sợ Vô Ưu lại nghi ngờ gì nữa.
Cứ như vậy, ba người chơi vui vẻ đến khi khu vui chơi đóng cửa.
Cuộc đi chơi lần này, mỗi người đều có thu hoạch riêng. Nhạc Diễm nhìn ánh mắt hâm mộ của người khác, rút cuộc đã cảm nhận được, tâm trạng người một nhà ở chung một chỗ. Vô Ưu rút cuộc cũng thấy được mặt trẻ con chưa từng thấy của Nhạc Diễm, Còn Phương Đông Dạ, ở chơi một ngày, Vô Ưu đã thay đổi hẳn cách xưng hô với anh, từ ‘tổng giám đốc’ chuyển thành ‘Phương Đông Dạ’.
Phương Đông Dạ!
Mặc dù cách xưng hô này không phải làm anh rất hài lòng, nhưng ít nhất, so với danh ‘tổng giám đốc’ vẫn tốt hơn nhiều. Anh mong chờ đến một ngày, Vô Ưu sẽ gọi anh là “Dạ”. Nhưng, anh vẫn chưa biết được, vì sao cô lại không muốn kết hôn. Anh quyết định, sẽ từ từ tìm hiểu.
...
Từ khu vui chơi đi ra, ba người lại đi ăn tối cùng nhau, sau đó, Phương Đông Dạ đưa họ về nhà. Vô Ưu được đi chơi vui vẻ, ăn cũng no rồi, tâm tình trở nên cực kỳ tốt, vẻ mặt vì hưng phấn cũng đỏ hồng. Nhìn dáng vẻ Vô Ưu, Phương Đông Dạ không khỏi xúc động, thật muốn cắn cô một cái.
"Phương Đông Dạ, hôm nay thật sự rất cám ơn anh. Tạm biệt."
Vô Ưu cười nói lời từ biệt với Phương Đông Dạ. Mà Nhạc Diễm như còn đang lâng lâng, không nói gì.
"Tạm biệt."
Phương Đông Dạ cười gật đầu chào lại cô, vẻ mặt không muốn về chút nào. Vô Ưu xoay người đi về phía nhà mình, mà Phương Đông Dạ cũng đi theo phía sau họ. Cô dừng lại, bực mình nhìn Phương Đông Dạ hỏi:
"Còn có việc gì sao?"
Phương Đông Dạ lắc đầu cười, ý nói mình không có chuyện gì.
"Oh."
Vô Ưu không biết làm gì, đành tiếp tục đi, nhưng Phương Đông Dạ vẫn cứ đi sau lưng cô. Cô không thể làm gì khác hơn, lại dừng lại lần nữa. Nghiêm túc hỏi:
"Phương Đông Dạ, có phải anh có chuyện gì không? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, không sao đâu."
Cô cho là Phương Đông Dạ có chuyện gì đó, nếu không cứ đi theo cô làm gì hả?
"Tôi thật sự không có chuyện gì."
Phương Đông Dạ nhìn vẻ nghiêm túc của Vô Ưu, không khỏi buồn cười. Ngay cả khi cô cau mày cũng đang yêu như vậy. Vô Ưu nhìn vẻ nín cười của anh, không khách khí hỏi:
"Vậy anh đi theo chúng tôi làm cái gì hả?"
"Tôi không đi theo cô."
Vẻ mặt Phương Đông Dạ vô tội nói. Vô Ưu liền nheo mắt lại, đây là điềm báo trước cô đang tức giận. Cô bất mãn nói:
"Anh rõ ràng là đi theo, còn nói là không."
Phương Đông Dạ thấy cô thật sự đã tức giận, nên cười nói ra đáp án:
"Đừng tức giận, tôi thật sự không đi theo cô. Tôi về nhà mình. Nhà tôi cũng ở đây."
Sau khi nghe thấy đáp án, Vô Ưu không dám tin hỏi:
"Nhà anh cũng ở đây? Thật thế sao?"
Phương Đông Dạ gật đầu, sau đó đi qua người Vô Ưu, đi trước dẫn đường, không hề chần chờ đi tới ngay phòng cạnh phòng Vô Ưu, sau đó lấy ra cái chìa khóa quơ quơ, nói:
"Đây là nhà tôi."
"Oa, thật trùng hợp nha."
Vô Ưu sau khi nghe thấy tiếng “cạch” của cửa mở, vẻ mặt tỏ rõ kinh hỉ. Nhạc Diễm nhìn Phương Đông Dạ cười, xem ra cha cậu lần này vận dụng tối đa khả năng, quyết tâm bắt được mẹ rồi.
Nhạc Diễm đúng là rất vui mừng. Nhưng, trước hết phải tìm hiểu rõ ràng, vì sao mẹ không muốn kết hôn đã. Đây mới là mấu chốt để thành bại.
"Vào nhà tôi ngồi một chút không?"
Phương Đông Dạ hiếu khách hỏi. Nhạc Diễm giành trả lời trước:
"Con buồn ngủ rồi. Hôm nào chúng ta qua là được." Dù sao cũng không cần vào vội, cậu bé bây giờ phải lập tức gọi điện hỏi bà đã.
"Được rồi. Để hôm khác đi. Chúc ngủ ngon."
Phương Đông Dạ cũng không miễn cưỡng, bởi anh biết, Diễm cự tuyệt, chắc chắn là có lý do.
...
Nhạc Diễm sau khi lừa Vô Ưu đi tắm, vội vàng cầm lấy điện thoại.
"Bà bà, cháu là Bé Diễm."
Bà nội Vô Ưu sau khi nghe thấy giọng nói của cháu cưng, khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười vui vẻ, nếp nhăn trên mặt càng rõ hơn, bà lão vui vẻ hỏi:
"Bé Diễm, trễ như thế này sao còn gọi cho bà bà? Có phải mẹ cháu lại vừa gây ra họa gì rồi không?"
Không biết Vô Ưu khi nghe được lời này có khóc không, giống như tất cả mọi người đều cho là, cô chỉ biết gây họa vậy.
Vô Ưu vừa tắm, vừa vui vẻ hát hò. Nhạc Diễm quay lại nhìn cánh cửa phòng tắm, sau khi xác định mẹ sẽ không thể nghe thấy mình nói gì, mới cẩn thận mở lời:
"Bà bà, cháu tìm được cha cháu rồi."
Bà bà vốn là một người tinh ý, cũng là một người thông minh, lại hiểu Nhạc Diễm nhất, cho nên nghĩ cậu bé không có nói dối. Hơn nữa, cậu còn hỏi bà lý do vì sao mẹ không muốn kết hôn.
"Mẹ cháu không biết chứ?"
Bà lão vừa nói xong câu này, Nhạc Diễm nghe biết luôn là mình đã tìm đúng người. Chắc chắn bà biết việc này. Vì vậy, Nhạc Diễm kể rõ ngọn ngành đầu đuôi tình hình cho bà nghe. Bà lão sau khi biết mục đích gọi điện của cậu bé, liền đem hết chuyện hồi nhỏ của Vô Ưu kể cho cậu. Nhạc Diễm sau khi nghe xong, trong lòng rất khó chịu.
Từ lúc cúp điện thoại đến giờ, cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.
Cậu cứ tưởng rằng, mẹ cậu ngốc nghếch, vô tâm vô phế, so với người khác chắc chắn vui vẻ hơn, nhưng lại không ngờ, mẹ đã chịu nhiều thương tổn đến vậy. Trong ngày sinh nhật, tận mắt thấy cha bỏ đi theo người phụ nữ khác, rồi lại tận mắt thấy mẹ vì đau buồn mà qua đời.
Chắc là rất đau khổ rồi, khóc rất nhiều đi.
Nhạc Diễm nghe tiếng Vô Ưu đang hát trong phòng tắm, dù không rõ, nhưng vẫn thấy được giọng điệu vui vẻ trong đó, tự nhiên, thấy rất tiếc thương cho tuổi thơ của mẹ.
"Bé Diễm, lấy giúp mẹ quần áo. Mẹ quên không mang vào rồi."
"Oh. Vâng."
Nhạc Diễm sau khi nghe thấy tiếng cầu cứu của mẹ, vội vàng vào phòng Vô Ưu lấy quần áo cho cô. Vì chuyện bà vừa kể, lần này cậu bé không mắng cô ngốc nghếch, cũng không giễu cợt chuyện mẹ vứt đồ bừa bãi. Dáng vẻ cậu bé ngoan ngoãn, ngược lại, làm Vô Ưu có chút không quen.
"Bé Diễm, sao hai mắt con đỏ vậy. Khổng phải là con khóc đấy chứ?"
Vô Ưu mở một nửa cánh cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên của Nhạc Diễm hỏi. Nhạc Diễm ngang ngược nói:
"Mẹ mới khóc ý." Nói xong, nhét quần áo vào người cô.
Vô Ưu nhìn quần áo trong tay, lại nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mất tự nhiên của con, cười xấu xa nói:
"Cục cưng, có phải con muốn tắm cùng với mẹ không?"
Cô thật lâu rồi, chưa tắm chung với tên nhóc này. Mỗi lần cô muốn cùng tắm với cậu bé, cậu sẽ khoa trương mà nói cô là đồ “háo sắc”.
Mẹ đang nói đùa để cậu vui vẻ?
Nhạc Diễm nghĩ vậy, lại dùng cái giọng khinh thường như mọi khi nói:
"Háo sắc. Mẹ từ từ tắm rửa đi. Con qua nhà chú Phương Đông chơi đây.”
Nói xong, không thèm quay đầu, đi luôn. Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm đã khôi phục lại vẻ bình thường, cười nói:
"Trở về sớm nha." Sau đó lại bắt đầu vừa tắm, vừa phát ra tiếng hát tru tréo dọa người, như quỷ khóc, sói gầm.
...
"Con nói, bởi vì chuyện của cha mình, nên Vô Ưu không muốn kết hôn?"
Phương Đông Dạ sau khi nghe Nhạc Diễm thuật lại, mặt liền trở nên rất khó coi. Giống như anh hận không thể quay ngược thời gian, đến bảo vệ cô, không để cô bị thương tổn vậy.
Phương Đông Dạ và Nhạc Diễm đều có suy nghĩ giống nhau. Đều nghĩ rằng, một người ngốc nghếch như Vô Ưu, so với người khác chắc chắn sẽ vui vẻ hơn. Nhưng bây giờ xem ra, không phải là như thế rồi. Một người rõ ràng không vui vẻ gì, nhưng lại cố làm cho mình sống vui vẻ, hơn nữa, phải thật là vui vẻ. Hẳn cũng không dễ dàng gì?
Đại học ư? Người có chỉ số IQ như Vô Ưu, thế nhưng có thể thi vào đại học. Cô đã nỗ lực cố gắng như thế nào đây? Không quen bạn trai, không định kết hôn, nhưng để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà nội, lại chạy đi tìm một người xa lạ để lên giường. Tâm trạng cô như thế nào đây?
Nghĩ đến năm năm trước, cùng Vô Ưu triền miên một đêm, Phương Đông Dạ không nhịn được thót tim lại. Nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc, anh thật sự không thể tưởng tượng ra, chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra với cô nữa.
Phương Đông Dạ lúc nhỏ cũng có bất hạnh, cha anh cũng có người phụ nữ khác. Cũng vì vậy, mẹ anh bị bệnh nằm liệt giường. Anh hiểu rõ cái cảm giác này, nhưng, người nhạy bén như anh, thông minh như anh, cũng không thể chịu được. Tuy không đến mức hận đời, nhưng chí ít tính anh lạnh lùng. Còn Vô Ưu? Đối mặt với thống khổ cô vẫn cười, chẳng lẽ không có lúc nào cô khóc sao? Nếu như thực sự đã quên, vậy tại sao cô vẫn còn khăng khăng, không muốn kết hôn?
Cô không có quên, chỉ là đem nỗi khổ kia chôn chặt. Vui sướng chia sẻ với người, còn đau đớn thì giữ lại cho riêng mình.
Phương Đông Dạ cảm giác được tim mình đau ê ẩm. Đau quá. Nếu như nói là bởi vì thói quen, là bởi vì đã suy nghĩ về cô quá lâu, mà muốn chung sống cùng cô. Thì đến bây giờ, lại đang thay đổi rồi. Anh bây giờ chỉ muốn ôm cô vào lòng, bảo vệ thật tốt cho cô, giúp cô che gió che mưa, không để cô lại chịu tổn thương thêm nữa.
"Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nhạc Diễm bất lực nhìn Phương Đông Dạ. Sau khi cậu bé nghe xong chuyện của mẹ, cậu thực sự không biết làm thế nào nữa. Phương Đông Dạ lúc này thể hiện khí phách của một người cha:
"Mọi chuyện cứ để như trước kia đi. Việc kết hôn tạm thời không được nhắc tới. Cha sẽ làm cho mẹ dần dần yêu cha, thật lòng tiếp nhận cha."
Sau đó nhìn Nhạc Diễm, nghiêm túc nói:
"Chúng ta cùng nhau cố gắng, làm cho cô ấy dũng cảm đối diện với quá khứ."
Chỉ có cách can đảm đối mặt với đau đớn, mới có thể giũ bỏ được nó. Sợ thầy thuốc giấu bệnh, đem đau đơn giấu đi, thì hậu quả sau này sẽ càng khó tưởng tượng hơn.
Đạo lý này Nhạc Diễm hiểu, cho nên cậu ra sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều toát ra sự kiên định.