Tiểu Hạ tới chỗ này, mục đích chỉ là muốn biết chỗ ở của Phương Đông Dạ, lại không ngờ, thu hoạch được nhiều thông tin như vậy. Mà những thông tin này, làm cho cảm giác “không nỡ” đối với Vô Ưu, toàn bộ biến mất. Cô ta nhất định sẽ dựa vào sắc đẹp cùng trí tuệ của mình, đánh bại Vô Ưu, chiếm được tình yêu của Phương Đông Dạ.
Sao thế nhỉ? Sao cứ có cảm giác Tiểu Hạ như đã trở thành người khác vậy?
Cảm giác vừa xuất hiện trong lòng, làm Vô Ưu có chút không giải thích được.
"Vô Ưu, tôi giúp cô chọn trang sức đeo tay nhé."
Tiểu Hạ muốn xử lý cho nhanh chuyện nhỏ này của Vô Ưu. Cô ta còn phải để dành thời gian chuẩn bị trang phục cho mình. Tối nay, cô ta nhất định phải trở lên nổi bật, nhất là đối với Phương Đông Dạ. Cô nhất định sẽ cho anh nhìn thấy, Vô Ưu chỉ là người làm nền cho cô ta.
Vô Ưu thấy Tiểu Hạ bận bịu giúp mình, liền vội vàng gạt bỏ luôn suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu ra. Sau đó, lấy chiếc hộp trang sức nhỏ từ trong ngăn tủ đưa cho Tiểu Hạ, ngại ngùng nói:
"Đây là toàn bộ trang sức tôi có. Cô xem, tôi mang cái nào thì hợp."
Mặc dù chưa mở ra, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt đơn thuần của Vô Ưu cũng biết, sẽ chẳng có cái gì phù hợp rồi.
Quả nhiên, hộp vừa được mở ra, bên trong chỉ có bộ khuyên tai hết sức lỗi thời, cùng một chiếc dây chuyền vàng. Ngoài ra, còn có một đôi vòng tay bằng vàng. Nhìn qua đã thấy quê mùa, thực sự là quá quê mùa đi. Tiểu Hạ nhìn những thứ này, trong lòng không nhịn được cười thầm. Xem ra bổi tối nay, nhất định có trò hay xem rồi.
"Đây là cái gì?"
Đối với mấy thứ đồ cổ lỗ sĩ kia, Tiểu Hạ chẳng có hứng thú, nhưng, cái hộp nhẫn này, nhìn rất xa hoa.
"Nhẫn đó."
Câu trả lời của Vô Ưu, làm Tiểu Hạ mắng thầm “đồ ngốc” trong lòng. Cô ta đương nhiên biết đó là nhẫn rồi. Điều cô ta muốn biết, là lai lịch của chiếc nhẫn này nha. Cô ta vừa nghĩ, vừa mở cái hộp ra. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt, không nhịn được, cô ta nhìn ngây người. Thật là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp. Vừa nhìn đã biết xa xỉ.
Không đúng! Vô Ưu sao có thể có được chiếc nhẫn sang trọng, quý giá như thế này?
Phương Đông Dạ!
Gần như không cần nghĩ, Tiểu Hạ đã đoán ra luôn Phương Đông Dạ. Bởi vì, với khả năng này của Vô Ưu, nhiều nhất cũng chỉ có thể biết được một người có tiền là Phương Đông Dạ mà thôi. Nghĩ vậy, sự hâm mộ lúc đầu, ngay lập tức biến thành phẫn nộ.
"Rất đẹp đúng không? Là của học trưởng Hoắc Lãng cho tôi đó."
Vô Ưu cơ bản không nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Hạ, vì từ lúc cái hộp được mở ra, thấy ánh sáng chói mắt của chiếc nhẫn, cô đã cười khúc khích híp hết mắt vào rồi. Nói xong, lại tự lẩm bẩm:
"Học trưởng nghỉ việc rồi, cũng không biết có sao không nữa. Mình phải gọi điện thoại hỏi thăm mới được."
Tiểu Hạ nghe Vô Ưu nói, nụ cười lại phiếm trên khóe miệng. Vỗ vỗ vai cô, nói:
"Là người hôm qua lúc ở phòng ăn, cô hỏi giám đốc phòng ăn hả?"
Thấy Vô Ưu gật đầu, Tiểu Hạ lại cổ động nói:
"Người ta cho cô món quà quý như vậy, chắc chắn là bạn rất thân của cô. Bây giờ người ta gặp cảnh không may. Cô sao có thể không gọi điện hỏi thăm bạn mình được chứ."
"Đúng vậy nha. Tôi ngày mai phải xin nghỉ, hẹn hắn đi ăn mới được."
Vô Ưu cảm thấy Tiểu Hạ nói rất có lý, nhưng, lại lập tức hỏi:
"Chiếc nhẫn này rất đắt tiền sao?"
"Hả?"
Tiểu Hạ không biết Vô Ưu hỏi thế là có ý gì, cho nên không biết trả lời thế nào cho phải. Vô Ưu liền giải thích:
"Nếu nó đắt như vậy, tốt hơn là tôi nên trả lại cho học trưởng, để hắn tặng cho người khác. Tôi bình thường cũng không đeo, cứ để đây cũng thấy tiếc."
Đần độn! Nhẫn có thể tùy tiện tặng cho bất kỳ ai được sao?
Tiểu Hạ trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại nói:
"Người ta cho cô, dù quý hay không cũng đều là tấm lòng của họ. Sao cô có thể trả lại được. Huống hồ, ai nói cô không dùng đến hả? Tối nay không phải là dịp nên dùng sao?"
Vô Ưu nghe Tiểu Hạ nói xong, hai mắt sáng lên. Sau đó, bỗng nhiên bừng tỉnh, nói:
"Đúng vậy, tối nay tôi có thể đeo cái này."
Tiểu Hạ gật đầu, nói hùa theo:
"Đúng vậy, chiếc nhẫn xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ làm cô càng thêm xinh đẹp hơn."
Vừa nói, vừa muốn đeo luôn cho Vô Ưu, nhưng, cô ta đã nghĩ lại, nửa đùa nửa thật nói:
"Thôi để tôi cầm cho, tối sẽ đưa lại cho cô. Chẳng may cô quên, hoặc lại làm mất."
"Sẽ không đâu."
Vô Ưu mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không ngăn cản hành động Tiểu Hạ cầm chiếc nhẫn bỏ vào trong túi xách của cô ta. Vô Ưu nghĩ nghĩ, ai cầm cũng như nhau cả, mà không hề biết, kế hoạch của Tiểu Hạ nham hiểm đến cỡ nào.
"Tôi về đây. Gặp lại ở buổi tiệc tối nay."
Tiểu Hạ nói xong đứng dậy, cầm bộ lễ phục màu trắng đi ra khỏi phòng Vô Ưu, tâm trạng tốt, cũng không quên gõ cửa phòng Nhạc Diễm. Sau khi thấy Nhạc Diễm mở cửa, liền nở nụ cười sáng lạn chào tạm biệt cậu bé. Chờ cô ta đi khỏi, Nhạc Diễm mới mang theo vẻ mặt có chút bất thường vào phòng mẹ.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Trực giác Nhạc Diễm mách bảo, người tên Tiểu Hạ kia có vấn đề. Lúc vừa mới đến cười rất chân thành, nhưng lúc trở ra, tuy nói là cười, nhưng nụ cười vô cùng sáng lạn, thậm chí bên trong còn có chút hưng phấn. Kiểu hưng phấn giống như con sói lớn gian ác, muốn nuốt tươi con thỏ non vậy. Ý nghĩ này, làm Nhạc Diễm rất rất không thích, bởi vì, cậu bé cảm thấy, nếu suy nghĩ của cậu là đúng, thì mẹ mình, rất có thể chính là con thỏ non kia.
Vô Ưu thấy Nhạc Diễm hỏi, liền từ trên giường lười biếng ngồi dậy. Sau đó ánh mắt như cầu cứu, nhìn Nhạc Diễm hỏi:
"Bé Diễm, có phải mẹ đã biến thành người xấu rồi không?"
Mẹ cậu thành người xấu? Thật nực cười. Phải là có người biến thành người xấu nhá!
Nhạc Diễm nghe Vô Ưu nói, biết là có chuyện hơi nghiêm trọng rồi. Cho nên, nhảy vọt lên giường, nằm xuống, gối đầu lên đùi Vô Ưu, sau khi tìm được tư thế thoải mái nhất, ngẩng đầu nhìn mẹ nghiêm túc hỏi:
"Mẹ, tại sao đột nhiên lại có suy nghĩ này hả?"
Vô Ưu vừa lấy tay vuốt vuốt tóc trên trán Nhạc Diễm, vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của con, nói:
"Mẹ cũng không biết nữa. Tiểu Hạ rõ ràng là bạn tốt nhất của mẹ. Nếu như không phải cô ấy giúp mẹ gài hồ sơ vào, mẹ cũng không có khả năng tìm được công việc tốt như vậy. Đúng ra mà nói, mẹ phải cảm thấy cô ấy thật tốt. Nhưng, hôm nay mẹ đột nhiên cảm thấy có một chút không thích cô ấy nữa rồi."
Nói đến đây, Vô Ưu khổ sở dừng lại một lúc, sau đó nhìn vào mắt Nhạc Diễm hỏi:
"Bé Diễm, con nói xem, có phải mẹ đã biến thành người xấu rồi không?"
Nhạc Diễm không mù quáng an ủi, cũng không phát biểu ý kiến vội. Mà hỏi lại:
"Tại sao hôm nay mẹ đột nhiên không thấy thích cô ấy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Vô Ưu do dự một lát, sau đó đem chuyện mua quần áo hôm nay kể cho con nghe.
Sau khi kể xong, còn nói thêm:
"Còn nữa, hôm nay vẻ mặt của cô ấy cứ là lạ, có lúc giống như tức giận, nhưng lập tức lại giống như thật cao hứng. Nhưng, dù cô ấy tức giận, hay cười, cũng làm cho mẹ thấy hơi sợ."
Xem ra người phụ nữ này đúng là có chuyện rồi.
Nhạc Diễm sau khi nghe Vô Ưu nói xong, trong lòng đưa ra kết luận.
Vô Ưu lại hỏi:
"Bé Diễm, mẹ bởi vì chút chuyện nhỏ này, lại không thích cô ấy nữa. Con nói, có phải mẹ thực sự đã trở thành người xấu không?"
Câu hỏi này đã được Vô Ưu hỏi đến lần thứ ba rồi, có thể thấy, vấn đề này, thực sự đã làm cho cô bận tâm rất lớn.
Nhìn ánh mắt tiều tụy, giống như con chiên ngoan đạo đứng trước mặt cha xứ xưng tội của mẹ, làm lòng Nhạc Diễm trở lên căng thẳng. Hừ! Bất kể là người nào, chỉ cần làm tổn thương đến người mẹ đơn thuần của cậu, cũng sẽ phải trả giá thật lớn. Nghĩ vậy, Nhạc Diễm lộ ra một nụ cười đáng yêu, nói:
"Sao có thể như thế được. Nếu đã trở thành người xấu, sẽ không tự nhận mình xấu được."
Nói đến đây, Nhạc Diễm ngồi dậy khỏi đùi Vô Ưu. Sau đó lấy cái hộp đựng lễ phục ra khỏi túi, vui vẻ nói:
"Mẹ, mẹ mặc vào để con ngắm thử."
"Mẹ, mẹ không thích."
Vô Ưu nhìn cái hộp, vẻ mặt chối bỏ. Nhạc Diễm liền vội vàng đưa thân thể dán sát vào mẹ, cọ cọ vào cánh tay cô làm nũng:
"Mẹ, mẹ mặc vào cho con ngắm một chút. Con muốn xem a."
Nhạc Diễm hiếm có khi làm nũng, làm Vô Ưu có chút mềm lòng. Cô nhìn Nhạc Diễm hỏi:
"Con thật sự muốn xem?"
Nhạc Diễm mở to hai mắt, dùng sức mà gật đầu.
"Được rồi."
Vô Ưu không đành lòng để cho Nhạc Diễm thất vọng, liền mở cái hộp ra, chuẩn bị mặc thử lễ phục để con ngắm.