Ăn mặc như ma nữ khiến người khác hồn xiêu phách lạc. Ánh mắt thì đơn thuần. Vẻ mặt lại hơi mơ hồ. Nhìn Vô Ưu, Đông Cung Phi không nhịn được liên tưởng đến bốn từ “thiên sứ lạc đường”. Ngay sau đó thở dài nghĩ: người phụ nữ anh Phương Đông Dạ thích, quả nhiên đặc biệt!
"Làm sao bây giờ? Cô ấy có con rồi. Cậu có để ý không?”
Chị Như thần bí ghé sát vào tai Đông Cung Phi, chần chờ hỏi. Đông Cung Phi nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó cúi đầu nhìn chị Như, gật đầu cười nói:
“Em để ý.”
Trên mặt Chị Như liền hiện đầy sự tiếc nuối, mà Đông Cung Phi, chỉ nhìn chị đầy ngọt ngào, yêu thương.
Người phụ nữ anh thích, mỗi ngày đều coi anh như em trai, lại còn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, để tìm đối tượng cho anh. Nếu mà còn tiếp tục như vậy, có lẽ, anh chỉ còn nước khóc thôi. Xem ra, anh phải chủ động xuất kích rồi. Nếu không, cứ chờ cái người phụ nữ bề ngoài thì tinh tường, mà trong lòng lại chậm chạp này, phát hiện ra người yêu mình, thì cũng không biết đến năm tháng nào nữa. Anh cũng không muốn đến lúc gặp lại Vân, chính mình vẫn còn là xử nam, để cho tên kia lại giễu cợt.
"Chú Đông Cung, cái trên tay người có thể nhường lại cho bọn cháu được không?"
Nhạc Diễm liếc nhìn người phụ nữ tinh tường, nhưng lại không nhìn ra chút nào, tình cảm thể hiện trần trụi đầy trong mắt Đông Cung Phi kia. Cậu nhìn thoáng qua Đông Cung Phi, liền khẳng định, cái người đàn ông ưu nhã như vương tử Đông Cung Phi này, nhất định đang sử dụng sai phương pháp rồi.
"Cháu cầm lấy, vừa hay chị Như cũng không thích lắm."
Đông Cung Phi giơ tay đưa cái hộp cho Nhạc Diễm. Lúc Nhạc Diễm tiếp nhận, liền ù ù cạc cạc nói một câu:
"Giả trư ăn cọp."
Giọng nói rất nhỏ, chỉ có Đông Cung Phi nghe được. Hai giây sau anh mới phản ứng kịp, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ:
"Cái này, để chú đến tính tiền."
Đông Cung Phi sau khi nói xong, móc ví tiền ra, định đến thanh toán. Chị Như nhìn anh không hiểu gì cả. Hắn không phải nói để ý chuyện người ta có con rồi sao? Sao bây giờ lại muốn cho người ta đồ đắt tiền như vậy?
“Sao có chuyện dễ dàng như vậy chứ?
Câu nói của Nhạc Diễm lại càng làm cho người khác khó hiểu. Người ta định thay cậu trả tiền, mà cậu lại cứ như người ta được hưởng lợi của mình vậy? Câu nói tiếp sau của Đông Cung Phi lại càng khó tin hơn. Sau khi anh nghe Nhạc Diễm nói thế, liền cất ví đi, nói:
“Được. Coi như ta nợ cháu một chuyện. Chị Như, chúng ta đi thôi.”
Cứ như vậy, kết thúc một đoạn hội thoại ngầm giữa hai người.
...
"Cái kia, hai vị có quyết định lấy món trang sức này không? Cái này giá năm nghìn tám trăm vạn."
Giám đốc bán hàng đầu óc rối mù, nhìn Nhạc Diễm chần chờ hỏi. Nhạc Diễm liền gật đầu, sau đó kéo kéo cánh tay Vô Ưu vẫn đang trầm tĩnh từ nãy giờ nói:
"Mẹ đang nghĩ gì vậy? Đưa thẻ cho con nào."
Vô Ưu vừa lấy thẻ từ trong túi xách ra, vừa nhìn theo hướng Đông Cung Phi rời đi, ngập ngừng nói:
"Anh ta thật đẹp trai a. Hình như mẹ đã nghe qua cái tên này rồi. Con nói, anh ta có phải là ngôi sao không hả?
Nhạc Diễm thừa dịp Vô Ưu đang chăm chú suy nghĩ, hỏi mẹ mật mã. Sau đó, thừa lúc mẹ không cảnh giác, mua luôn bộ trang sức kia. Cũng là để tránh cho lỗ tai cậu bé, gặp phải vận mạng bị rên rỉ đến tê liệt.
Dĩ nhiên là nghe quen tai rồi. Lúc ở bệnh viện, Phương Đông Dạ có nhắc qua cái tên Đông Cung Phi này. Chỉ là, Nhạc Diễm không nói cho mẹ biết, mà xấu xa nói:
"Nếu lần sau gặp lại, mẹ tự hỏi chú ấy đi."
Ha ha, nếu như ngay trước mặt cha, mẹ lại hỏi Đông Cung Phi: "Anh đẹp trai như vậy, có phải là ngôi sao không?" Không biết đầu cha có bốc khỏi không nữa. Vừa nghĩ đến cảnh này, Nhạc Diễm có chút vội vã, thật muốn xem náo nhiệt.
Bản chất ác ma của tên tiểu tử này, thật không biết được thừa hưởng từ người nào a. Không giống Phương Đông Dạ, đương nhiên lại càng không Vô Ưu rồi. Chắc là đột biến gien a. Thật đúng là một chuyện kinh khủng!
...
"Oa! Bé Diễm. Thật là xinh đẹp a. Bộ này rất đắt đi!"
Về đến nhà, Nhạc Diễm lười biếng nằm trên giường Vô Ưu. Còn Vô Ưu thì theo mệnh lệnh của cậu, lấy đồ trang sức đeo lên tay. Còn chưa mang vào, mới vừa mở ra, thấy được ánh sáng phát ra của kim cương, Vô Ưu đã không mở mắt ra được nữa rồi.
Nhạc Diễm nằm thư thái trên giường. Nhắm mắt lại nói dối:
"Có một ngàn đồng thôi. Thủy tinh. Đồ giả đó!"
"Oh. Đồ giả hả? Nhưng, thật sự rất đẹp nha. Mẹ thích."
Vô Ưu dễ dàng tin luôn lời Nhạc Diễm nói, sau đó cũng thản nhiên đeo vào. Thật ra, cũng không thể trách việc Nhạc Diễm nói xạo được, nếu như nói thật cho Vô Ưu biết, món trang sức này trị giá hơn năm ngàn vạn, có mà đánh chết cô, cô cũng không dám mang ra khỏi cửa.
Quả táo, quả táo, quả quả quả quả quả quả. . .
Vịt lê, vịt lê, lê lê lê lê lê lê. . .
Hương chuối tiêu, Hương chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . .
"Alô, chào tổng giám đốc. . . Oh, ha ha, Phương Đông Dạ. . . Được. Tôi lập tức đi ra ngoài!"
Vô Ưu nhận điện thoại của Phương Đông Dạ, nói được mấy câu liền cúp máy. Sau đó, nhìn Nhạc Diễm nằm trên giường dặn dò:
"Tổng giám đốc đang chờ mẹ ngoài cửa. Mẹ đi đây. Con không được quên ăn cơm tối nha."
Tên nhóc nằm trên giường chỉ giơ bàn tay nhỏ bé lên quơ quơ. Xem ra, đi qua đi lại một ngày, thật sự mệt mỏi a.
"Mẹ đi đây."
Vô Ưu sau khi nói xong, hít sâu một hơi, cố ý bỏ qua tình trạng sau lưng của mình, lấy dũng khí đi ra cửa. Có lẽ, do đã mặc như vậy đi ra ngoài qua một lần rồi, cho nên lần này cũng không quá khó khăn.
Nhạc Diễm theo điều kiện phản xạ liếc mắt nhìn Vô Ưu một cái. Đây là thói quen đã hình thành của cậu. Mỗi lần Vô Ưu ra khỏi cửa, cậu đều phải nhìn xem, mẹ có quên mang gì không. Chỉ có điều, sự phát hiện hôm nay, không giống mọi khi. Cậu bé vội vàng lên tiếng ngăn cản mẹ:
"Mẹ. Đằng sau."
"Có chuyện gì hả? Túi xách, điện thoại di động, ví tiền, đều mang theo rồi. Ha ha, còn có hộp phấn trang điểm Luky cho mẹ, mẹ cũng mang theo cả."
Bộ dạng Vô Ưu giống như khoe khoang thành tích của mình, mở cái túi xách ra giơ lên. Nhạc Diễm không để ý đến mẹ, đi tới mở tủ quần áo của Vô Ưu, nhìn một lúc, sau một chút do dự, lấy ra một chiếc áo khoác. Sau đó đưa tới trước mặt Vô Ưu nói:
"Trời đã tối rồi, hơi lạnh. Mẹ mặc cái này vào. Coi chừng bị lạnh."
"Nhưng?"
Mặc cái này, rất không hợp với bộ trang phục trên người nha. Đến lúc đó có thể sẽ bị người ta chê cười rồi? Nhạc Diễm đương nhiên hiểu cái đầu đơn thuần của Vô Ưu đang nghĩ gì, nên vội vàng giải thích:
"Để mẹ mặc bây giờ, đến chỗ buổi tiệc, mẹ cởi ra là được rồi."
Đúng vậy!
Đối với sự chu đáo của con mình, Vô Ưu lộ ra nụ cười vui vẻ. Nhạc Diễm giúp mẹ cầm túi xách, còn mẹ ngoan ngoãn mặc áo khoác vào. Cậu bé đứng một bên cúi đầu cười trộm.
Hắc hắc, cậu làm như vậy tuyệt đối không có ác ý nha. Nếu như bây giờ để cha cậu thấy được mẹ ăn mặc hở hang như vậy, không cần nghĩ cũng biết. Cha cậu thích ăn dấm chua như vậy, có đánh chết cũng không để cho người khác nhìn mẹ. Hắc hắc, cho nên, cậu bé làm như vậy thật sự không có ác ý. Thật sự không phải muốn làm cho cha tức giận bốc khói, cũng không phải muốn cho cha cậu ăn bậy dấm chua. Hắc hắc, thật sự, thật sự không phải!
"Bé Diễm, con cười rất buồn nôn."
Vô Ưu sau khi mặc áo xong, thấy nụ cười mờ ám của Nhạc Diễm, không chút khách khí nói. Nếu như là trước đây, hai người nhất định sẽ có một phen đấu khẩu kịch liệt. Nhưng, lần này Nhạc Diễm rất ‘hào phóng’, cười nói:
"Mẹ mau đi đi. Đừng để chú Phương Đông chờ lâu."
Hả! Suýt nữa quên mất!
Hai mắt Vô Ưu mở to, giống như biết nói vậy. Sau khi nói xong một tiếng: "Bái bái!" Liền chạy ra khỏi cửa.
...
"Vô Ưu trang điểm lên, chắc chắn còn xinh hơn cả công chúa!"
Phương Đông Dạ ngồi ở hàng ghế dài trong xe, ánh mắt chờ mong nhìn về phía ngoài cửa xe.
Anh mặc âu phục màu trắng, nhìn so với bình thường, trông càng khoan thai, mê người hơn. Có thể thấy được, hôm nay anh đến là có chuẩn bị. Hôm nay, anh không chỉ là lần đầu tiên chính thức lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ tham dự tiệc, mà còn là lần đầu tiên cùng Vô Ưu sánh vai lộ diện. Mặc dù, bây giờ anh chưa thể công khai thân phận của cô, nhưng, anh rất sẵn lòng, thậm chí có chút chờ mong, mọi người thấy sẽ suy đoán lung tung.
Anh không tự lái xe, mà để tài xế lái. Bởi, anh muốn được ngồi cạnh Vô Ưu trên đường đi. Hơn nữa, cũng là để, lúc xe đến nơi, anh sẽ ưu nhã mà mở cửa xe cho cô. Sau đó nắm tay, dắt cô ra khỏi xe. Nghĩ đến ánh đèn chớp nháy của máy ảnh, điên cuồng đem hình ảnh vương tử xứng đôi với công chúa thu vào ống kính, ngày thứ hai, trên trang đầu các tạp chí, đều có hình ảnh tuyệt vời do trời đất tạo lên của bọn họ, anh không nhịn được muốn cười.
"Tổng giám đốc, vị tiểu thư kia là người ngài chờ sao?"
Tài xế nhìn bộ dáng hình như rất vui vẻ, rất say mê của tổng giám đốc, lễ phép nói. Phương Đông Dạ liền vội vàng thu hồi ảo tưởng, sau khi nhìn thoáng qua bộ trang phục ngoài dự liệu của mình trên người Vô Ưu, vội vàng mở cửa xuống xe đón cô.
Lễ phục dạ hội màu trắng kiểu công chúa, mái tóc uốn quăn đáng yêu như búp bê. Đó là tạo hình mà Phương Đông Dạ nghĩ Vô Ưu sẽ chọn. Hơn nữa, sau khi tra xét lại chi tiết tiêu dùng, thấy có mua một bộ lễ phục màu trắng. Cho nên, anh mới phối hợp cùng cô, mà chọn cho mình bộ âu phục màu trắng. Nhưng, sao kết quả lại thành thế này hả?
Lễ phục màu lam đậm. Trang sức quý giá. Kiểu tóc búi sang trọng.
Hết thảy đều ngoài dự liệu của anh. Tuy nói, Vô Ưu thế này, nhìn qua rất ưu nhã, rất quý phái, cũng rất đẹp. Nhưng, nhìn thế nào cũng thấy khác với phong cách của cô thường ngày!
"Oa, tổng giám đốc. Anh mặc thế này giống như bạch mã hoàng tử nha."
Vô Ưu sau khi nhìn thấy Phương Đông Dạ, không chút nào giấu diếm, liền khen ngợi thẳng. Phương Đông Dạ nghe được gọi như vậy, có chút dở khóc dở cười. Vốn là, anh tạo hình thành ‘bạch mã hoàng tử’ như thế này, là vì anh tưởng cô sẽ mặc thành ‘công chúa Bạch Tuyết ’. Bây giờ thì ngược lại rồi, Vô Ưu mặc thành một cô nàng thành thục, còn anh mặc như thế lại có chút ngây thơ.
Không tương xứng!
Nghĩ đến ba chữ này, tâm trạng Phương Đông Dạ rất khó chịu, nên không nhịn được hỏi:
"Không phải cô đã chọn một bộ lễ phục màu trắng sao?"
Vô Ưu nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu, sau đó mới bừng tỉnh nói:
"Oh, cái kia à, cái đó là Tiểu Hạ mua."
Tiểu Hạ!
Phương Đông Dạ không nhịn được bắt đầu toát mồ hôi. Trang phục của anh với Vô Ưu không tương xứng anh còn có thể chịu được. Nhưng, nếu để anh cùng bộ với người phụ nữ khác, anh tuyệt đối không thể chịu được. Không được! Anh nhất định phải đi đổi lại quần áo. Nhưng, lúc này điện thoại di động vang lên. Thì ra là thư ký trưởng Bùi Linh, giục anh nhanh lên.
Giọng nói Bùi Linh có chút mất hứng, bởi vì các hãng truyền thông lớn đều biết tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’, hôm nay lần đầu tiên công khai lộ diện. Cho nên, toàn bộ đều đang chờ ở buổi tiệc. Thậm chí, còn có cả phóng viên của tạp chí nước ngoài, tạp chí doanh nghiệp, tạp chí danh nhân, tuần san thương mại Đài Loan. Những người khác đều đã có mặt rồi, mà nhân vật chính là anh vẫn chưa đến.
Biệt danh lớn! Tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ – cao ngạo!
Nếu loại tin tức này mà truyền ra ngoài, đối với hình tượng của tập đoàn, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt. Cho nên Bùi Linh cũng không thể làm gì khác hơn, là gọi điện thoại thúc giục người, mà Phương Đông Dạ cũng đau xót ý thức được, anh chỉ có thể mặc như vậy đi.