Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 50: Thùng dấm chua sai lầm (2)




Mỗi một người phụ nữ, đều có giấc mơ làm công chúa, dù ở bất kì độ tuổi nào, họ cũng đều có quyền ước mơ. Vô Ưu ngồi trong chiếc xe rộng lớn, trên mặt chỉ còn duy nhất vẻ say mê.
Trên người là bộ lễ phục ưu nhã. Mái tóc được búi sang trọng. Dưới chân là đôi giầy xinh đẹp, hơn nữa còn đeo đồ trang sức lóa mắt. Bộ dáng cô như vậy, lại ngồi trong một chiếc xe mới, bên cạnh là một chàng bạch mã hoàng tử. Ha ha, loại cảm giác này, giống như công chúa a.
"Vô Ưu, cô không cởi áo khoác ra sao?"
Phương Đông Dạ có năng lực thích ứng rất nhanh. Dù sao, đối với vẻ bên ngoài của mình, hay là bên trong, anh đều tự tin tuyệt đối. Cho nên, dù cho hôm nay anh có mặc quần jean, anh vẫn có thể như trước, đạt được mục đích dẫn Vô Ưu làm khuynh đảo toàn trường.
Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ nói, quay lại nhìn anh. Không biết có phải do cô đang rất nhập tâm vào giấc mơ của mình hay không, mà giờ phút này, cô nhìn vào mắt Phương Đông Dạ, lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ. Hơn nữa, Phương Đông Dạ nói cởi áo khoác, làm cô càng thấy mập mờ hơn. Bởi cô vẫn không quên, bên trong áo khoác, là bộ y phục hở hang đến cỡ nào.
"Tôi hơi lạnh, không muốn cởi."
Vô Ưu sau khi nói xong, xấu hổ liền quay đầu đi chỗ khác.
Cô đang thẹn thùng sao? Cô đối với mình có cảm giác rồi sao?
Nghĩ vậy, trái tim Phương Đông Dạ không nhịn được nhảy tâng tâng, làm tan hoàn toàn cái cảm giác khó chịu vừa có vì sai lầm trong y phục.
...
Oa? !
Sau khi xe dừng lại, Vô Ưu nhìn cảnh ngoài cửa sổ mà trợn tròn hai mắt. Sao lại nhiều phóng viên như vậy hả? Không phải chỉ là một buổi tiệc thôi sao? Sao lại thấy còn tưng bừng hơn cả cảnh ngôi sao bước trên thảm đỏ vậy?
Vô Ưu bị cảnh phóng viên bên ngoài bao quanh làm cho kinh hãi. Bộ dáng điên cuồng của bọn họ, giống như không phải là phỏng vấn, mà cứ như muốn ăn sống nuốt tươi người trong xe vậy.
Trời ạ, làm sao bây giờ? Có nên báo cảnh sát không?
Vô Ưu như vậy không phải vì cô nhát gan nha, mà là lần trước trên TV có đưa tin. Một ca sĩ trong buổi ký tặng fan hâm mộ, bởi vì người hâm mộ quá cuồng nhiệt, kết quả, ca sĩ kia bị đè chết luôn. Cô mặc dù có sống cũng chẳng cống hiến được gì cho xã hội, nhưng, cô cũng không muốn chết dưới tình huống này đi.
"Đừng sợ. Không sao đâu."
Phương Đông Dạ ưu nhã, cất giọng nói êm đềm. Vô Ưu nhìn vào ánh mắt khích lệ của anh, gật đầu cười.
Không lâu sau, một nhóm nhân viên an ninh chạy đến, nhưng, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó để khống chế được cục diện. Bởi vì ai cũng muốn là người đầu tiên chụp được hình ảnh, tổng giám đốc thần bí của tập đoàn “Trụ”. Nếu như có thể chụp được, thì chẳng khác nào trúng thầu lớn rồi.
"Đội chó săn thật đúng là kinh khủng ha! Không biết đội an ninh có thể khống chế được cục diện không."
Vô Ưu nhìn hình ảnh bên ngoài, giống như đang trấn áp biểu tình, không nhịn được phát biểu suy nghĩ của mình.
Phương Đông Dạ nghe xong, suýt nữa đã bật cười ra tiếng. Phải biết rằng những phóng viên ngoài kia, không giống như đám chó săn ở những tạp chí lá cải. Toàn bộ bọn họ, đều ở những tạp chí nổi danh thế giới, là những phóng viên có thực lực mới được cử đi. Thật không biết, nếu như những người này nghe thấy có người đem bọn họ ví như “chó săn”, thì vẻ mặt sẽ như thế nào a.
Phương Đông Dạ giơ tay lên nhìn đồng hồ. Không thể kéo dài nữa, đã đến lúc anh phải xuất hiện rồi. Phương Đông Dạ đang chuẩn bị xuống xe, không nhịn được lại nhìn Vô Ưu hỏi lại một lần nữa:
"Cô nhất định sẽ mặc áo khoác xuống xe sao?"
"Hả, đương nhiên là không rồi!"
Trước mặt nhiều người như vậy, cô mới không cần bêu xấu mình. Vô Ưu sau khi nói xong, nhìn Phương Đông Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lên hỏi:
"Ở bên ngoài có thể nhìn thấy trong này không?"
Phương Đông Dạ cười nhạt, lắc đầu nói:
"Không nhìn thấy được đâu. Cô cứ yên tâm mà cởi." Lúc nói chuyện, bộ dáng rất chờ mong.
Vô Ưu mặt đỏ lên, sau đó không chút khách khí đưa một tay ra đặt trên mặt anh, lúc tài xế đang không dám tin nhìn soi mói, cô liền đem mặt Phương Đông Dạ xoay một góc 75 độ. Đồng thời nói:
"Anh quay đầu đi chỗ khác. Không được nhìn lén."
Phương Đông Dạ đối với hành động “vô lễ” này của Vô Ưu, lộ ra tiếng cười sang sảng.
"Còn cười, còn cười tôi liền đi về."
Vô Ưu vốn đang cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, cả người rất không bình thường rồi, giờ lại bị Phương Đông Dạ cười như vậy, càng thấy xấu hổ vô cùng. Cho nên, trong giọng nói có chút tức giận.
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không cười nữa, tôi quay đầu đi, cô thay đi."
Thái độ nhún nhường hoàn toàn của Phương Đông Dạ, làm cho tài xế càng há to miệng hơn. Hắn ta nghi ngờ trong lòng, có khi nào tổng giám đốc bị ma nhập rồi không. Lúc Vô Ưu cởi áo khoác, toàn lực chú ý đều tập trung hết trên người Phương Đông Dạ, để phòng bị anh, cho nên, sau khi cô cởi áo khoác ra, phía sau lưng chiếu qua gương, toàn bộ đều đập vào mắt của người tài xế.
"Khụ khụ…!"
Người tài xế không chịu nổi kích thích bất thình lình này, liền bị sặc nước miếng, ho khan kịch liệt.
Hả!
Vô Ưu lúc này mới biết trên xe còn có người, không hề nghĩ ngợi, vội vàng xoay người, sau đó dùng sức dựa sát lưng vào ghế, cố dựa dán chặt lưng vào. Phương Đông Dạ nghe thấy tiếng ho khan, cũng quay đầu lại, thật đáng tiếc anh không thấy được cảnh đẹp, chỉ nhìn thấy bộ dáng Vô Ưu đang dựa lưng vào ghế, giống như hận không thể chen vào được vậy.
Dù sao cũng còn cả tối nay, từ từ thưởng thức vậy.
Ôm theo tư tưởng này, thấy Vô Ưu đang căng thẳng, anh rất lịch thiệp di dời tầm mắt đi, không nhìn cô nữa. Cũng bởi vì như thế, nên anh không nhìn ra “vấn đề” trên trang phục của cô.
...
Đám phóng viên ai cũng như bạo dân, làm cho nhân viên an ninh mặc dù đã trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp, cũng cảm thấy chịu thua. Ngay lúc bọn họ đang không biết làm gì để chấm dứt trận đối kháng này, thì “cạch” một tiếng, cửa xe chuyển động.
"Oa, đang đi ra rồi."
Một phóng viên tinh mắt phát hiện ra điều này, không nhịn được hét toáng lên. Một tiếng này đã đủ làm cho mọi người lại lâm vào trận điên cuồng. Nhân viên an ninh vừa mới tranh thủ dẹp được một ít không gian, giờ lại bị đánh chiếm mất rồi.
Phương Đông Dạ không mở cửa ra được, không thể làm gì khác hơn là hạ kính cửa sổ xe xuống một nửa.
Đám người đang điên cuồng, lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn có âm thanh xuýt xoa kinh ngạc. Phương Đông Dạ mỉn cười, nói:
"Các vị phóng viên, xin lui về phía sau một chút được không? Nếu không, tôi cũng không có cách nào xuống xe, cho các bạn chụp ảnh được."
Sau câu nói dí dỏm, hài hước của anh, các phóng viên bắt đầu tự động lui về phía sau, đương nhiên, những ánh đèn chớp lóe cũng bắt đầu phát ra không ngừng.
Nhân viên an ninh giúp Phương Đông Dạ mở cửa xe. Phương Đông Dạ đầu tiên đưa một nửa chiếc chân dài ra khỏi xe, sau đó mới từ từ bước xuống, hiện ra hình tượng hoàn mỹ trước mặt mọi người.
Ah!... Oa!... Oh!... Tách!....
Bốn phía đều là những tiếng la vui sướng, tiếng chụp ảnh. Phương Đông Dạ bị những ánh đèn chớp lóe liên tục, làm đầu có chút choáng váng. Nhưng, anh vẫn như cũ, ưu nhã cười. Mặc dù anh không muốn, nhưng, đây là phong độ và lễ nghi một người thành đạt phải có.
"Mọi người có thể cùng tôi nghênh đón cô bạn gái xinh đẹp của tôi xuống xe được không?"
Phương Đông Dạ nhìn đám người điên cuồng, sau khi sức nóng dịu xuống một chút, vội vàng nói ra câu giật gân này. Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Phương Đông Dạ nửa đùa nửa thật nói:
"Lát nữa mọi người từng người chụp là được rồi. Tôi cũng không muốn, cô ấy bị các bạn hù dọa chạy mất."
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người lại cười một trận vui vẻ.
Bên trong xe, Vô Ưu không biết Phương Đông Dạ đã làm gì, lại có thể làm cho đám phóng viên như bạo dân kia, dễ dàng cười vui vẻ như vậy. Thật là giỏi nha! Còn một vị khác trong xe, chính là anh tài xế. Anh ta đang lấy tay che mũi, không dám liếc mắt nhìn lại Vô Ưu một cái, sợ, sẽ chảy máu mũi.
‘Cạch’ một tiếng, cửa xe bên cạnh Vô Ưu mở ra.
Phương Đông Dạ mang theo vẻ mặt ôn nhu, tươi cười nhìn Vô Ưu nói:
"Tiểu thư xinh đẹp, xin mời."
Vừa nói, vừa ưu nhã vươn cánh tay trái ra. Vô Ưu sau khi hít sâu một hơi, đưa bàn tay phải, đặt lên bàn tay trái Phương Đông Dạ. Sau đó, mang theo nụ cười ưu nhã bước xuống xe.
Tách! Tách! Tách! Tách! Tách!
Ước chừng một trận điên cuồng quay chụp. Vô Ưu chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, trên mặt mặc dù đang tươi cười, nhưng thân thể lại có chút run rẩy. Phương Đông Dạ đang nắm tay cô cũng cảm giác được, nên cúi đầu mập mờ vào gần cô. Ở bên tai cô, thân mật nói:
"Đừng sợ, khoác vào tay tôi. Mỉm cười, ưu nhã bước từng bước về phía trước là được."
Sau khi nói xong, ngẩng đầu lên, nhưng thoáng cái đã cứng đờ người. Bởi vì, theo đường viền cái tai trắng nõn đáng yêu, lúc anh lơ đãng đảo qua xuống phía dưới, lại thấy được mảnh da trắng nõn kia.
Chết tiệt! Cô lại dám mặc một bộ y phục hở hang như thế!
Nụ cười hoàn mỹ trên mặt Phương Đông Dạ, ngay lập tức biến mất hầu như không còn gì. Nào là phong độ, nào là lễ nghi. Hết thảy đều biến mất. Anh chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường, mới có thể khống chế được bản thân, không đem Vô Ưu nhét vào trong xe, sau đó kích động mà lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.