Mèo Méo Meo Mèo Meo

Chương 10:




10.
Khi tôi vừa về đến nhà, ban quản lý tài sản đã đứng đợi tôi trước cửa nhà. Thợ khóa mà ông ta mời đến rất chuyên nghiệp, chỉ vài ba động tác liền thay cho tôi một bộ khóa mới.
Người quản lý tài sản biết có trộm đột nhập vào nhà tôi liền toát mồ hôi lạnh, anh ta liên tục an ủi tôi, và bảo rằng giám đốc tòa nhà sẽ đến cửa xin lỗi vào ngày mai.
Tôi xua xua tay, mệt mỏi bước vào nhà.
Trứng Đen còn chưa có trở về.
Hiện tại, trong nhà chỉ có duy nhất hai người là tôi và Tiêu Chí Hành.
Anh ta mặc một chiếc áo phông chữ T màu trắng đơn giản, chiếc quần jean ống đứng tôn lên đôi chân thẳng và thon dài.
Chúng tôi cùng ngồi trên sô pha, chiếc sô pha này có vẻ hơi chật.
Kim đồng hồ chuyển hướng 1 giờ.
"Anh... đi đường cẩn thận nhé."
Tôi đúng là kẻ khẩu thị tâm phi mà.
Thành thật mà nói, tôi không biết đêm nay Trứng Đen có về nhà này hay không, ở một mình trong ngôi nhà vừa bị trộm cạy cửa thì thực sự quá đáng sợ mà.
Nhưng thật khó để nói chuyện này ra.
Tôi liếc nhìn Tiêu Chí Hành một cách cẩn thận, nhịn không được mà mím môi.
Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Tiêu Chí Hoành mỉm cười, nhướng mày dịu dàng nhìn tôi, giọng áy náy nói: “Giám đốc Thẩm thật độc ác, đã muộn như vậy, chị còn muốn đuổi em đi.”
“Được, vậy anh ở lại đây một đêm đi.” Tôi dè dặt gật đầu, sau đó quay người đẩy cửa phòng khách ra.
"Kỹ năng pha trà của tôi không bằng anh, cho nên anh uống chút rượu vang đỏ nhé. Độ cồn rất thấp, thích hợp dễ vào giấc ngủ. Để tôi đi tìm chăn cho anh."
Tôi bình tĩnh rót một ly rượu vang đỏ cho anh ta rồi thong thả bước vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa lại, tôi che đi lồng ngực đang đập thình thịch của mình.
“A, a, a, Tiêu Chí Hoành ở lại nhà mình!!!!!”
Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên…tấn công anh ta không!
Theo bản năng, tôi định ấn máy gọi cho bạn thân mình, nhưng lại nghĩ đến kỹ năng triệu hồi khó mà giải thích được của nó, tôi không khỏi run rẩy cả người, tôi sợ hãi quá đành đóng lại màn hình WeChat.
Ngoài cửa, Tiêu Chí Hoành đã tắm xong.
Nghĩ đến khung cảnh tôi từng nhìn thấy từ cổ áo sơ mi xuống, tôi nuốt nước bọt không kiểm soát được.
Sau khi tự hỏi bản thân hai lần, tôi quyết định nắm lấy cơ hội này. Chọn một chiếc váy lụa màu đen có ren lớn phía sau, tôi giả vờ lơ đãng mà bước ra ngoài.
Hành động gian, lay động sinh tư.
"Tôi quên mất lấy cho anh..."
Nhưng mà tôi vừa mới đi đến cửa phòng cho khách, tôi liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Tiêu Chí Hoành đang đứng trong phòng dành cho khách, tay cầm chiếc quần mà cả hai chúng tôi đều quen thuộc, nghe thấy tiếng động đằng sau, anh ta quay lại nhìn tôi, ý tứ sâu xa.
Logo tùy chỉnh lấp lánh ở gấu quần.
Tôi dường như nhìn thấy từ "biến thái" trong mắt anh ta.
"Không ngờ giám đốc Thẩm lại có đam mê như vậy."
Giọng nói trầm thấp giễu cợt nói.
Hết cứu rồi!
"Tôi, tôi, tôi, tôi có thể giải thích!"
"Ừm?"
Giọng nói của anh dễ chịu như một cái móc, nhấc bổng cả trái tim tôi lên.
"Giải thích cái gì? Giải thích buổi tối chị sẽ làm chuyện khó tả với quần của em hay sao?"
Anh từ từ tiến lại gần, bước từ bóng tối đi vào ánh trăng màu bạc.
Sau đó, anh ta cúi xuống, thở ra nhiệt độ lành lạnh ở bên cổ tôi như những giọt nước vô hình bốc hơi.
Từ từ liếm lên làn da run rẩy của tôi.
“Không sao, em cũng không ngại.”
Giống như một con mèo liếm lưỡi vào cổ tôi, cuối cùng tôi vẫn đầu hàng nó.
Tôi không thể không lại nghĩ đến chiếc lưỡi hồng hồng của anh ta.
Ẩm ướt, mềm mại
“Bụp” một tiếng, trong đầu tôi như có ngàn tiếng pháo hoa nổ tung.
Tôi như đang bay bổng trên không trung.
Ngoài anh ta, chưa một ai cho tôi cái cảm giác như này.
Không biết sau bao lâu, tôi mới từ trong cảm giác pháo hoa kia quay trở về, kích động mà che mặt lại.
Trứng Đen, em quả là muốn gi.ết chị mà, chiếc quần này chị đã cất đi rồi, sao có thể xuất hiện ở phòng khách chứ?
Tôi không chú ý tới, chiếc túi mà Tiêu Chí Hoành mang đến lúc này lại không có gì.
Sau khi trêu đùa tôi, Tiêu Chí Hoành trông rất vui vẻ, anh ta nhét chiếc quần vào tay tôi, nhìn tôi mà nháy mắt.
"Mơ giấc mơ đẹp nhé chị."
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy anh ta lúc này có biểu cảm thoải mái như vừa báo được thù vậy.
“Còn có..”
Tôi thấp thỏm quay đầu lại,
Chỉ nghe thấy anh ta khàn giọng nói: "Bộ váy ngủ rất đẹp."
Cánh cửa phòng dành cho khách đóng lại trước mắt tôi.
Tôi thẫn thờ nhìn một lúc, rồi trở lại phòng ngủ, ôm chiếc quần dựa vào cánh cửa từ từ ngồi xuống.
Trong đầu tôi chỉ còn một câu “Mẹ, con không phải là đối thủ của anh ta”.
Sau đó, ‘huhu’ một tiếng mà khóc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.