Mèo Méo Meo Mèo Meo

Chương 12:




12.
Sáng hôm sau, cô lễ tân mang quần áo đến cho Tiêu Chí Hoành như thường lệ, tôi đang định mở cửa thì nghe thấy cô ấy hỏi: “Sao lại không nói cho chị ấy biết?”
Tiêu Chí Hoành nói: “Còn chưa đến lúc.”
Tôi đứng ở bên trong cánh cửa rất lâu mà không dám ra ngoài.
Tôi không đem thắc mắc này hỏi ​​anh ta, sau đó công việc lại rất bận bịu.
Cũng khiến Tiêu Chí Hoành không còn thường xuyên tìm đến tôi nữa.
Hôm nay, Tôi vừa hoàn thành xong một công việc, nên lười nhác vươn vai định về nhà nghỉ ngơi, bên tai tự nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo hỏi:
"Đây là phương án sẽ thuyết trình sao?”
Tôi quay đầu lại, thấy anh ta liền sửng sốt.
So với chiếc sơ mi công sở màu trắng thường mặc trước kia, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean ôm vừa vặn, mái tóc cũng hơi bù xù, cả người sạch sẽ như một sinh viên đại học trẻ tuổi.
Anh khẽ cúi người, chống cánh tay bên cạnh tôi, nhàn nhạt ôm tôi vào lòng, ngón giữa mà tôi đã xem kỹ, xoay con lăn màu bạc của con chuột, thế nhưng lại sinh ra một phong thái khó mà miêu tả được.
Gần như vậy, tôi cũng ngửi thấy mùi hương tùng lạnh tỏa ra từ người anh ta.
Giống như vừa bước ra khỏi rừng tùng lạnh lẽo vậy.
Tôi bị bao phủ trong mùi hương tùng lạnh lẽo, không dám mở mồm mà hít vào, cũng không dám phát ra âm thanh gì, giống như con chuột bị con mèo liếm ở cổ, run rẩy lại mang theo sự thoải mái kỳ lạ.
Trước khi tôi kịp phản ứng lại, anh ta đã đứng thẳng người lên.
“Vừa rồi” anh cúi đầu, lông mi nhỏ dài, đuôi mắt mang theo điểm phiến hồng, trong mắt hình như có gợn nước: “Chị thấy thơm sao?”
Mặt tôi chợt đỏ bừng.
Anh ta, anh ta, anh ta nghe được tiếng tôi hít một hơi sâu thì phải.
Tôi chưa kịp nói thì anh ấy đã đột ngột rút lui, đúng lúc tôi đang bối rối thì một lọ nước hoa được đặt trên bàn.
“Vì Giám đốc Thẩm thích nên tôi sẽ tặng chị một lọ của nữ.”
"Phương án rất tốt, cố gắng lên."
Giám đốc Thẩm…
Hãy nhìn xem, đây là kiểu tiếp cận của anh ta đó.
Vừa ái muội lại vừa xa cách, mỗi lần bước đến ranh giới của tôi, chỉ nán lại một lúc liền rút lui.
Chẳng lẽ đây là kịch bản của Hải Vương hay sao?
Tôi định gọi cho người bạn thân của mình, lại nhịn xuống thoát màn hình ra.
Tôi tựa vào lưng ghế ngồi, ngoài cửa sổ, đã bắt đầu có lá cây chuyển vàng.
Sự ra đi của Trứng Đen giống như một cái chốt, khiến lần đầu tiên tôi dừng lại bước chân, đi quan sát những thứ mà trước đây tôi vô tình bỏ qua.
Tôi trước giờ không có mù quáng lao đầu vào tình yêu, cũng không có cố chấp theo đuổi mãi một người, bởi sau khi tôi ngừng đem cảm giác an toàn kỳ thác vào người khác, tôi đột nhiên phát hiện ra, sống một mình thực ra rất tốt.
Bạn thân tôi thì nhiệt tình, Uyển Uyển thì đáng yêu, còn có Tiêu Chí Hoành, tên này vừa xấu xa vừa quyến rũ.
Có lẽ là trong trạng thái tốt, tôi liên tục nêu được những ý chính trong cuộc triển lãm, một trong số đó cũng có bức tranh bảo vật quốc gia nổi tiếng <Người đẹp đi chơi mùa xuân>, tôi đã đặc biệt vì nó mà lên phương án thuyết trình này.
Hôm nay chính là thời điểm để quảng bá nó đến nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.