Mèo Méo Meo Mèo Meo

Chương 4:




4.
Dù thế nào đi nữa, thỏa thuận cũng đã đạt được, thành công giải quyết được một vấn đề mà tôi lo lắng, tôi vui vẻ vô cùng. Lúc trở lại văn phòng mình, tôi cảm thấy thật hưng phấn, tiện tay cũng đặt một đống đơn hàng.
Cát vệ sinh cho mèo, cat tree cho mèo, đồ chơi cho mèo, đồ ăn nhẹ cho mèo, bạc hà mèo.
Trên màn hình điện thoại, số lượng tin nhắn mà tên bạn trai cũ gửi đến càng ngày càng nhiều, tôi không phân vân liền cho anh ta vào danh sách đen luôn.
Không phải tôi không tha thứ cho hắn, mà là do tôi đã tha thứ rất nhiều lần rồi.
Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ tôi đã qua đời, tôi như quả bóng bị họ hàng đá qua đá lại mới có thể lớn lên, vì vậy tôi luôn mong muốn có một gia đình riêng.
Sau khi chứng kiến ​​quá nhiều trường hợp chia tay, tôi không dám đòi hỏi tình yêu gì cả, chỉ cần một người đồng hành bên cạnh mình.
Nhưng ngay cả điều này, bọn họ đều không làm được.
Tôi thở dài.
Nếu không thể có tình yêu, vậy thì sống cùng mèo cả đời đi.
Mở di động lên, xem ảnh của Trứng Đen đang ngủ, tôi không nhịn được lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Tuy nhiên, vui mừng chưa được bao lâu, thì tôi nhận được một cái tin dữ.
Không thấy Trứng Đen đâu nữa rồi.
Khi phát hiện ra sự thật này, tôi lạnh hết cả người, sau khi chắc chắn rằng mình đã đóng kín các cửa sổ, tôi vội vàng gọi cho ban quản lý khu nhà.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai xâm nhập từ hệ thống giám sát, tôi bắt đầu tìm kiếm dọc theo con đường.
Cuối cùng, hai tiếng đồng hồ sau, tôi nhìn thấy một con mèo trắng đang lười biếng dụi dụi sau phiến đá nhỏ bên bờ sông, vô cùng hạnh phúc.
Đúng là Trứng Đen.
Tôi tức giận chạy đến, túm lấy gáy nó:
"Em chạy lung tung làm gì! Em có biết chị đã lo lắng như thế nào không!"
Tôi ôm lấy nó, trong nháy mắt, tất cả những ủy khuất mà tôi phải chịu đựng trong mấy ngày nay lập tức phun trào.
Cha mẹ tôi qua đời, tôi lớn lên một mình, tôi bị bạn trai lừa dối hết người này đến người khác, những người xung quanh tôi lần lượt kết hôn, chỉ có tôi lẻ loi một mình.
Sau đó, còn đắc tội vị kim chủ đáng ghét kia nữa
"Hu huhu, chị không có cha mẹ, cũng không có người thân, lại càng không có bạn trai, đừng để chị lại mất đi em, Trứng Đen à."
“Chính em đã tự mình chạy vào vòng tay của chị mà.”
“Em không thể bỏ rơi chị như thế được.”
Giống như bị tiếng khóc của tôi dọa sợ, Trứng Đen không hề giãy giụa, mà ngoan ngoãn để tôi ôm về nhà.
Tiểu công chúa tóc dài trắng trẻo tôi đây, vậy mà khóc như người vô gia cư vậy.
Nhưng tựa như nó đều hiểu, đôi mắt màu xanh lam kia - vậy mà nhìn tôi một cách trầm tĩnh, cũng không giãy giụa.
Móng chân nhỏ đưa lên lau nước mắt cho tôi.
Chị đừng khóc.
Tôi đoán đó là những gì nó muốn nói với tôi.
Mùa hè đến, sôi động lạ thường.
Nhưng lòng tôi tràn đầy bất an.
Tôi sợ Trứng Đen lại bỏ đi, tôi đem nó đặt lên giường, chính mình lại ngồi ở mép giường, bắt lấy móng vuốt nhỏ của nó, cẩn thận hỏi:
"Trứng Đen, em có thích chị không nè!”
Nó nghiêng nghiêng đầu, tôi biết nó nghe không hiểu, tôi cười hôn lên chiếc mũi nhỏ hồng hồng của nó: “Chính là, chị rất thích em đó nha.”
Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ mà soi đến.
Chiếc chuông gió màu xanh treo bên cửa sổ kêu leng keng trong gió đêm.
Trứng Đen ngây ngẩn cả người.
Tôi vùi mặt vào bụng nó tự nói thầm:
"Chị rất thích em đó, Trứng Đen à.”
"Vì vậy, đừng rời xa chị nhé."
"Chị chỉ có mình em đó."
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt nó.
"Chúng ta cùng ở bên nhau cả đời được không?”
Chữ thích khi tôi nói.
Tựa như có ma lực vậy.
Tôi có thể cảm nhận được, bộ lông trong tay tôi đang dần nóng lên.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn nó:
"Trứng Đen, em thẹn thùng hả?"
"Meo meo!"
Nó có vẻ như thẹn quá thành giận, muốn giơ móng vuốt giả vờ cào vào tôi, sau đó né tránh tôi, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi phòng.
Cho đến khi nó trở lại, đã là một giờ sau.
Bàn chân nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên giường, thứ mèo sư tử này giống như một con sư tử nhỏ, kiêu ngạo mà ngẩng đầu bước đi đến trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống.
Tôi cười: "Sao, em nghĩ kỹ chưa? Có muốn cùng chị mãi mãi ở bên nhau không?”
Tôi không nghĩ nó sẽ trả lời, nhưng lại không ngờ rằng, giây tiếp theo, nó liền gật đầu.
"Meo"
Lần này đến lượt tôi ngây người.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhỏ giọng hỏi một cách khó tin: “Em có thật sự muốn ở bên chị cả đời, cũng không rời đi không?”
Lần này tôi giống như một tên trộm gà, không cần thích, không cần ở bên nhau, mà là buột miệng hỏi.
Trứng Đen lại gật đầu.
Ánh trăng ở trong lòng tôi, tựa như có âm thanh.
Có chút nhẹ, có chút dịu dàng.
Tôi nhìn nó với vẻ mặt phức tạp.
Một lúc sau, tôi cười: “Chốt đơn”.
Mặc kệ nó có phải yêu quái mèo hay là mèo thành tinh, từ nay về sau, nó sẽ sống cùng với tôi cả đời.
Sau khi xác nhận, tôi đã vô cùng phấn khích.
Mọi người ơi, mọi người ơi, tôi đã có người nhà rồi nè!!!
Chín bỏ làm mười, tức là tôi có gia đình riêng của mình rồi.
Tôi hưng phấn lăn lộn trên giường, lăn đi, lăn lại, mỗi lần lăn lại, tôi lại hôn nó một cái, lúc thì là cái mũi nhỏ, lúc thì là cái đầu nhỏ.
Hôn xong tôi liền cười hì hì lăn lăn.
Tôi không nhìn thấy, trong đôi mắt của Trứng Đen, dưới ánh trăng, thật dịu dàng như có thể nhỏ thành giọt.
Vượt qua một buổi tối tốt đẹp.
Vào ngày hôm sau, khi tôi vô cùng cao hứng đi làm, tôi liền chết lặng.
Bởi vì trên bàn tôi, có một bó hoa hồng lớn đang nằm. Đồng nghiệp bên cạnh liền nháy mắt với tôi, đến cô gái ở quầy lễ tân cũng ân cần rót cà phê cho tôi.
Tôi ngây thơ mà cầm tấm thiệp giấu trong bó bông hồng lên, đập vào mắt chữ ký của người tặng hoa:
Tiêu Chí Hoành.
Tôi bất ngờ ngước lên thì thấy người phụ trách này đang nằm bò một chỗ, anh ta thấy tôi liền vội đóng cửa lại.
Tôi bối rối.
Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.