Mèo Méo Meo Mèo Meo

Chương 5:




5.
Tuy nhiên, hành động của tên cờ hó kia cũng không chỉ dừng lại ở việc gửi hoa.
Vào buổi trưa, nhà hàng Cường Thịnh Niên giao đến một hộp đồ ăn cổ ba tầng.
Phải biết rằng Cường Thịnh Niên không có dịch vụ ship hàng, cũng không hiểu sao tên Tiêu Chí Hành này lại có mặt mũi lớn như vậy, chỉ thấy anh ta xắn tay áo lên, lịch sự nhận lấy, xoay người biến mất vào phòng của người phụ trách.
Sau đó, chưa tới một phút, anh ta bước đến chỗ tôi với vẻ mặt bất lực, buông tay:
"Nhiều quá, em ăn không hết. Chị vào ăn cùng em đi.”
Tôi vội xua tay: “Không, không, không, gần đây tôi đang khống chế lượng đường, ăn gì cũng toàn là loại không đường.”
Anh ta khẽ nhướng mày, như đang cố gắng kiềm chế sự tự mãn nào đó, nói: "Không có đường đâu."
Nói xong, anh ta không cho tôi cơ hội từ chối, đi thẳng vào phòng phụ trách.
Còn để cửa mở, chờ tôi vào.
Mọi người quanh tôi đều choáng váng luôn.
Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy các đồng nghiệp giơ tay ý nói tôi cố lên.
“Cố lên chị Thẩm, bắt lấy anh ấy đi.”
Bọn họ nhìn tôi mà làm khẩu hình.
Tôi đau khổ đến mức không thể nói nên lời.
Bắt lấy cái gì cơ chứ?
Bắt lấy cái quần anh ta rồi mang ra cho mọi người xem à?
Sau khi vào văn phòng, tôi liền giống như chim cút mà ngồi xuống, nghĩ ăn nhanh rồi mau lượn.
Trên bàn, đầy ắp đồ ăn đã để sẵn.
May là có mấy món tôi thích ăn.
Anh ta xắn tay áo lên, dùng đũa gắp vài món ăn, đặt vào một chiếc bát nhỏ, rồi nhẹ nhàng đưa đến trước mặt tôi.
Anh ta ngẩng đầu lên, mỉm cười với tôi, đuôi mắt anh ta nhướng lên như một cái móc nhỏ vậy.
Anh ta mở miệng: “Không ăn nhanh thì nguội mất đó”.
Giọng nói trong trẻo dịu dàng, có chút dụ dỗ đối với tôi.
Tôi nhịn không được mà che lại con tim mình.
Cái sở thích kia của hắn… cũng không phải là không được mà.
Không thể không nói, đồ ăn của Cường Thịnh Hiên thực sự quá ngon rồi.
Lúc đầu, tôi còn chú ý hình tượng một thục nữ, lúc sau lại giống như quỷ đói đầu thai vậy.
Không giống như tôi, Tiêu Chí Hoành lại cứ gắp mãi, gắp mãi đồ ăn cho tôi, như thể anh ta có tâm sự.
Ăn cơm xong, anh ta do dự nói: "Em nghĩ chúng ta cần tìm hiểu nhau kỹ hơn trước đã."
Tôi hơi ngượng ngùng, nhận lấy tách trà, khẽ "ừm" một tiếng.
Anh ta: “Hay là, chị chuyển đến nhà em ở, chúng ta…”
"Khụ khụ khụ" Tôi kịch liệt ho khan.
Sau khi ho, cả mặt tôi đỏ bừng.
Anh ta! Ở! Nói! Cái! Quái! Gì! Vậy!
"Ông chủ Tiêu à..."
“Còn gọi em là ông chủ?” Anh ta nhướng mày, lộ ra một tia khó chịu.
Trong nháy mắt, tim tôi liền trở lên đập nhanh hơn.
Tên cờ hó này sao lại làm như tôi là người bội bạc tình nghĩa vậy???
“Cái này…” Tôi ngập ngừng.
Không chờ tôi nói xong, anh ta liền đưa tay ra.
Những ngón tay mảnh mai, gầy guộc tiến đến miệng tôi và vuốt nhẹ như lấy đi một thứ gì đó.
Đó là nước mận chua chấm vịt quay.
Một chút màu đỏ lưu lại trên ngón tay anh ta, sau đó chui vào miệng của anh ta.
Động tác rất kỳ lạ, anh ta không đưa ngón tay vào trong miệng, mà vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm đi cái đó.
Có chút giống……
Tôi không kịp nghĩ nhiều, bởi tâm trí tôi lúc này toàn là hình ảnh anh ta lè lưỡi ra liếm.
Làm sao một tên đàn ông cờ hó có thể tán tỉnh phụ nữ như vậy!
Kịch bản có vẻ cũ.
Nhưng hữu dụng phết đó!
Bởi vì tôi đỏ mặt không nói được nên chỉ giả vờ ngồi uống trà.
Bên cửa sổ, một con vẹt tung cánh bay vào, ông chủ Tiêu lạnh lùng liếc nó một cái, nó lập tức xoay người, lảo đảo hai bước, thức thời mà bay đi.
Anh ta rót đầy chén trà cho tôi, cổ tay áo sơ mi lộ ra một chiếc đồng hồ.
Nó không phải là chiếc Patek Philippe hôm trước.
Dường như cảm nhận được tôi không muốn, Tiêu Chí Hoành không nhắc đến chuyện chuyển nhà nữa, mà ho khan một tiếng, trong giọng nói có chút uỷ khuất:
"Chị không đồng ý à, vậy em ở đây có hai vé xem hý kịch, chúng ta cùng đi xem có được không?”
Tôi cầm lấy vé. Trên vé ghi tên vở chính kịch "Truyền thuyết về mèo yêu".
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Bởi vì ngày hôm qua Trứng Đen biểu hiện quá thần kỳ, tôi cảm thấy hai từ “mèo yêu” này tương đối nhạy cảm nha.
Anh ta hơi cúi đầu xuống, để lộ một phần cổ trắng dưới cổ áo.
Vừa giống như một con mèo ngoan ngoãn, lại cảm thấy rất xảo quyệt.
"Chiều thứ bảy em đón chị nhé?"
Anh ta không hỏi tôi có muốn đi hay không mà trực tiếp ấn định thời gian và cách thức di chuyển.
Tôi nghĩ ngay đến hiệu ứng phá dỡ nhà.
Người đàn ông cờ hó này tự nhiên tỏ ra tốt thế.
Tôi mới không muốn yếu thế đâu.
Vì thế tôi buông chén trà, đỏ mặt nói:
"……Cũng được nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.