Mèo Méo Meo Mèo Meo

Chương 6:




6.
Tôi nhẹ nhàng từ chối lời mời đưa tôi về nhà của Tiêu Chí Hoành, tôi lái chiếc Audi nhỏ của mình về nhà.
Thật nực cười, có cái nịt tôi sẽ cho anh ta biết địa chỉ của tôi ấy!
Tất nhiên, đến thứ bảy này, khi anh ta đến đón tôi thì chắc chắn anh ta cũng sẽ biết thôi.
Chà, cũng ngại phết đấy nhỉ.
Tôi lăn lộn trên giường và vùi đầu vào bộ lông của Trứng Đen.
“Em thử nói xem, ông chủ Tiêu có thích chị hay không?”
“Aaaaa.”
"Chị ước có thể nhìn thấy ông chủ Tiêu đó một lần nữa mặc vest, em không biết cái vòng eo kia cực kì mê người đó!”
“Á á á á á á”
Tôi lăn lộn điên cuồng trên giường, Trứng Đen mặc kệ tôi và tiếp tục liếm bộ lông dài khắp người nó.
Sau một hồi lầm bầm lầu bầu như con đ.iên, tôi hít một hơi mèo thật sâu, hôn mèo một cái rồi mới chịu đứng dậy cởi váy ngủ trên người xuống. Bắt đầu cởi đồ đi tắm rửa.
Áo lụa màu hồng nhạt lộ ra da thịt, dây áo mỏng trượt từ vai xuống khuỷu tay, cuối cùng theo váy rơi xuống dưới chân.
Tôi mở cửa tủ, vừa lấy áo ngủ ra thì nghe thấy tiếng “meo meo” sau lưng.
Tôi quay lại nghi ngờ: "sao thế?”
Chỉ thấy lông của Trứng Đen đều dựng lên, giống như một quả cầu bị phóng điện, đôi mắt xanh lam của nó trừng lên, hình như là lần đầu mở to thế này.
Tôi sững người một lúc, sau khi hiểu ra thì không nhịn được cười:
“Chẳng lẽ, Trứng Đen xấu hổ hay sao?”
Lời tôi nói vừa dứt, Trứng Đen trực tiếp nhảy cao ba thước. Nghĩ đến phản ứng căng thẳng của con mèo, tôi vội bước tới, giẫm lên áo choàng tắm và váy ngủ, hai tay ôm lấy nó trong vòng tay, để vào trong lồng ngực ấm áp của mình, nhẹ nhàng lấy tay vuốt lông nó.
"Đây có phải em đang thẹn thùng không vậy? Hay là em bị làm sao thế?”
Giọng tôi gấp gáp, nhưng Trứng Đen lại tỏ ra như kiểu ngẩn ngơ, hồn không còn trong thân xác vậy!
Tôi nhìn kỹ hơn, dưới bộ lông màu trắng dài là làn da màu hồng phấn.
Không... Không phải chứ, chả nhẽ nó thật sự đang xấu hổ sao?
Tôi chết lặng, trong lúc tôi đang mông lung suy nghĩ, thì nó đã vọt chạy ra ngoài cửa, chỉ để lại “ầm” một âm thanh đóng cửa mạnh.
Bởi vì nó có thể tự mở và đóng cửa, căn cứ theo những gì tôi theo dõi gần đây, hóa ra nó toàn tự động mở cửa nhà đi ra ngoài mỗi khi tôi đi làm. Sau khi tôi về nhà, liền gọi cửa để tôi mở ra cho nó vào.
Dù sao nó vốn là một con mèo hoang, nên khao khát thế giới bên ngoài cũng là điều dễ hiểu.
Vì vậy, tôi cũng không lo lắng lắm.
Thường nó sẽ tự quay lại.
Nghĩ đến đây, tôi thoải mái đi tắm, đến lúc tôi tắm rửa xong, quả nhiên liền thấy Trứng Đen đã nằm ở trên giường mà liếm lông.
Tôi lau tóc, cười hì hì tiến lại gần.
Nước từ tóc tôi cũng vô thức mà rơi trên bộ lông trắng của nó, khiến bộ lông trắng của nó như đang có sương phủ, ánh lên long lanh vô cùng.
Nó bất lực nhìn tôi, sau đó vươn chiếc lưỡi nhỏ liếm lên trán tôi, cuốn đi những giọt nước nhỏ trên đó.
"Hả." Tôi vội vàng che chân tóc mình, vẻ mặt kinh hãi: "Em có biết lưỡi em có gai không hả? Tóc chị vốn dĩ đã hay rụng, em còn liếm nữa, chị sẽ hói mất đó.”
Dường như bị lời nói của tôi tác động đến, nó nhìn tôi như một kẻ ngốc vậy.
Giây tiếp theo, nó đứng dậy, do dự một lúc rồi liếm vào miệng tôi.
Mềm mại, ẩm ướt
Đầu lưỡi nhiều gai nhỏ, khiến cho bản thân tôi cảm thấy rùng cả mình.
Kết thúc, nó liếm liếm tay, làm tôi liên tưởng đến một cảnh nào đó.
Nhưng là……
Liếm xong lập tức quay lưng về phía tôi, lỗ tai động đậy, nghe thấy tôi không có phản ứng, liền lén lút quay nửa đầu lại.
Chỉ thấy tôi vẻ mặt đau đớn:
“Trứng Đen, em…có phải em vừa liếm mông xong đúng không?”
"Meo!"
Tiếng meo meo chói tai này rung chuyển cả trời đất, cảm giác như tát vào mặt tôi vậy.
Hay thật, nó lại chạy đi rồi.
À, lại là một ngày của mèo chạy trốn ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.