Mị Ảnh

Chương 322: Nghiêm phạt




 
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Kiến Mộc Đáp. Hắn run run đứng tại chỗ, trong mắt lộ ra một kia khủng hoảng. Hiển nhiên, những lời này của Nghệ Phong mang tới cho hắn áp lực cực lớn.
- Nghệ Phong, đây là học viện Trạm Lam, nếu ngươi giết ta, sẽ phải chịu nghiêm phạt đó!
Kiến Mộc Đáp cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, mạnh miệng quát lên với Nghệ Phong.
- Ha ha…
Một câu này nhất thời khiến mọi người xung quanh trào phúng cười phá lên: Hắn quả thực… Con mẹ nó quá ngu ngốc! Cư nhiên lại dùng cái này đe dọa Nghệ Phong! Nghệ Phong ngay cả nhiều người như vậy còn dám giết, không lẽ lại còn sợ nghiêm phạt sao?
Kiến Mộc Đáp cũng biết lời uy hiếp của mình không có chút tác dụng nào với Nghệ Phong. Hắn chung quy là chịu không nổi cỗ áp lực tinh thần này, thanh âm run run nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh, sau đó nói một câu:
- Bản thiếu đã từng nói qua, không ai được dùng tới từ Hoa Hạ, ngươi lại dám vi phạm, vậy chỉ có một kết quả - Chết!
Một câu này khiến Kiến Mộc Đáp thiếu chút nữa sợ tới ngất xỉu tại chỗ. Hắn mạnh mẽ nhào tới trên mặt đất, quỳ gối trước mặt Nghệ Phong, khóc lóc nói:
- Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Van cầu Phong thiếu buông tha ta đi! Ta cũng không dám giữ lại Hoa Hạ bang nữa. Ngươi cứ coi như thả một con chó đi!
Hành vi nhu nhược không có chí khí này của Kiến Mộc Đáp càng khiến mọi người xem thường vạn phần. Cả bọn khinh bỉ nhìn Kiến Mộc Đáp đang ra sức dập đầu trên mặt đất.
Nghệ Phong cười nhạt nhìn Kiến Mộc Đáp, nhìn những động tác này của hắn!
- Đi chết đi!
Ngay khi mọi người cùng chờ đợi câu trả lời của Nghệ Phong, đấu khí toàn thân Kiến Mộc Đáp đột nhiên sôi trào, một quyền hung hăng đánh thẳng về phía Nghệ Phong, hiển nhiên là muốn đánh lén một quyền này hòng đánh chết Nghệ Phong!
Một màn bất thình lình khiến mọi người không kịp phản ứng, đồng thời cũng mắng to Kiến Mộc Đáp đê tiện.
"Ầm…"
Tuy rằng Kiến Mộc Đáp đánh lén, nhưng Nghệ Phong vốn luôn luôn phòng bị, há lại có thể để hắn đắc thủ. Ngay khi nắm tay Kiến Mộc Đáp còn chưa tới ngực Nghệ Phong, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ, một quyền hung hăng đấm ngược lại trước ngực Kiến Mộc Đáp. Trong nháy mắt, Kiến Mộc Đáp kêu "Aaa.." một tiếng, phun máu bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đập xuống mặt đất, khiến mặt đất cũng hơi hơi rung động.
Mọi người thấy một màn như vậy đều lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, đối với thực lực của Nghệ Phong càng hiểu biết sâu hơn một bậc. Kiến Mộc Đáp là cường giả Sư Cấp ngoài ngũ giai, vậy mà dưới tình huống đánh lén không ngờ còn chưa kịp tới gần thân thể Nghệ Phong đã bị đánh ngược trở lại. Từ đó có thể thấy được thực lực của hắn kinh khủng đến mức nào!
Nghệ Phong đi về phía Kiến Mộc Đáp, nhìn hắn nằm trên mặt đất không ngừng thổ huyết, đấu khí hơi vận chuyển lên chân, đá đá lên ngực Kiến Mộc Đáp, trong miệng nhẹ nhàng nói:
- Lần này ngươi thực sự không nên gây dựng lại Hoa Hạ bang!
- A…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hét thảm một tiếng, Kiến Mộc Đáp cố sức giãy giụa dưới chân Nghệ Phong, cuối cùng triệt để mất đi sinh mạng. Đoàn người vậy xem thấy một màn như vậy đều hít sâu một ngụm khí lạnh. Động tác gọn gàng lưu loát của Nghệ Phong khiến trong lòng bọn họ càng hiểu rõ hơn bản chất lãnh khốc của hắn. Đồng thời đối với sự quyết đoán cùng can đảm của Nghệ Phong càng thêm cực kỳ bội phục. Mặc dù bọn họ biết lần trước Nghệ Phong tùy ý giết vài người, nhưng dù sao học viện còn chưa có quyết định nghiêm phạt hắn rõ ràng. Nghệ Phong không chỉ dám đến học viện, hơn nữa vừa xuất hiện lại giết thêm một người. Phần kiêu ngạo và can đảm này, toàn bộ học viện không ai có thể so sánh.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía mấy tên thủ hạ của Kiến Mộc Đáp. Cả đám thấy Nghệ Phong chuyển ánh mắt về phía mình đều sợ hãi không tự chủ lui lại phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Nghệ Phong, rất sợ Nghệ Phong cũng làm thịt mình như vậy.
Nghệ Phong khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ. Đối với loại tép riu như bọn chúng, hắn quả thật là không có tâm tư động thủ. Nghệ Phong nhìn mấy người, lạnh nhạt nói:
- Nhờ kỹ, sau này ta không hy vọng nghe thấy có người dùng danh xưng Hoa Hạ bang này nữa! Bằng không hậu quả thế nào các ngươi tự biết! Bản thiếu sẽ tùy ý giết thêm vài người!
- Hiểu rồi! Hiểu rồi!
Bọn chúng mau chóng gật đầu.
- Mang Kiến Mộc Đáp cút đi!
Nghệ Phong thản nhiên nói.
Tất cả bọn thủ hạ như trút được gánh nặng, ôm thi thể Kiến Mộc Đáp rời đi nhanh như chớp. Bọn họ không muốn ở cùng một chỗ với ma quỷ trong mắt mình thêm một khắc nào nữa!
Đoàn người vây xem thấy một màn này, trong lòng không nhịn được cảm thán: Danh xưng Hoa Hạ này e là số người dám dùng trong học viện đã ít càng ít hơn. Hoa Hạ sẽ trở thành một từ cầm kỵ trong học viện!
Nghĩ vậy, cả bọn đối với Nghệ Phong càng kính nể vạn phần. Một người có thể khiến một từ trở thành cấm kỵ, không hề nghi ngờ là vô cùng chấn động. Phần bá đạo và dũng cảm này khiến bọn họ ao ước không ngớt, nhưng lại có ai có thể làm được?
Nghệ Phong thấy ánh mắt mọi người đang mình, lạnh nhạt nói:
- Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa, vậy mau tản đi!
Mọi người đang vây xem nghe Nghệ Phong nói như vậy cũng không dám tiếp tục ở lại. Đoàn người mau chóng phân tán, rất nhanh đã đi gần hết.
Nghệ Phong chuyển ánh mắt về phía Nguyên Trực vẫn đang chăm chú nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi còn có việc?
Nguyên Trực lắc đầu nói:
- Cảm ơn!
- Ách… Ta cũng không phải cứu ngươi. Chỉ là đám người kia vũ nhục Hoa Hạ, tiện tay làm thịt mà thôi!
Nghệ Phong nói.
- Bất kể thế nào, đều cảm ơn ngươi!
Nguyên Trực nói.
- Tùy ngươi vậy!
Nghệ Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Trực, đột nhiên nói:
- Hồn lực không đủ mạnh, lại muốn đột phá bình cảnh đấu khí, đấu khí không bạo loạn mới là lạ!
Nguyên Trực sửng sốt, không ngờ Nghệ Phong có thể liếc mắt liền nhìn ra nguyên nhân thụ thương của hắn. Hắn cười khổ nói:
- Công pháp ta tu luyện có chút khác biệt, cho dù đẳng cấp hồn lực kém hơn đẳng cấp đấu khí một chút, nếu đột phá thành công, cũng có thể trong nháy mắt khiến đấu khí và hồn lực ngang bằng nhau.
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Nguyên Trực, không ngờ còn có công pháp trái với lẽ thường như vậy. Chỉ là ngẫm lại, thế giới này không ít nhân tài, có công pháp như vậy cũng chẳng có gì lạ!
- Ha ha! Công pháp quả thực có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, vi phạm lẽ thường chung quy sẽ phải chịu nghiêm phạt. E là ngươi tu luyện công pháp như vậy phiêu lưu cũng không nhỏ. Chuyện đấu khí bạo loạn vẫn còn có thể xảy ra.
Nghệ Phong cười nói.
Nguyên Trực nở nụ cười khổ. Đúng như Nghệ Phong nói, hiệu quả càng cao, phiêu lưu càng lớn. Tuy rằng đã sớm biết bộ công pháp này kỳ lạ, nhưng một giai tầng không tấn cấp so với thường nhân càng thêm hung hiểm không chỉ vạn phần. Bộ công pháp này nếu mình không phải người mạo hiểm, căn bản không có can đảm tu luyện.
- Ta rất bội phục ánh mắt của Phong thiếu!
- Ha ha! Chút ánh mắt ấy có tính là gì. Ánh mắt mà bản thiếu am hiểu nhất chính là nhìn mỹ nữ!
Nghệ Phong cười nói.
- Ách…
Nguyên Trực kinh ngạc.
- Được rồi! Thấy ngươi có chút vừa mắt, bản thiếu giúp ngươi một lần!
Nói xong, Nghệ Phong lấy từ trong lòng ra một viên đan dược, vứt cho Nguyên Trực nói:
- Đan dược này hẳn là có thể khiến thương thế của ngươi bình phục hoàn toàn.
Nguyên Trực đón lấy viên đan dược Nghệ Phong ném qua. Nhìn đan dược lấp lóe quang mang xanh biếc trong tay, hắn nhìn chằm chằm Nghệ Phong. Một viên đan dược ngũ giai, không ngờ Nghệ Phong có thể tùy ý ném cho mình. Hắn thật sự hào phóng như vậy? Hay là thứ này người ta căn bản không quan tâm?
Nguyên Trực nhớ tới chuyện lần trước sau khi Nghệ Phong đánh nhau cùng phó viện trưởng, hắn ăn đan dược như ăn đậu, càng tin tưởng Nghệ Phong không thèm quan tâm tới đan dược ngũ giai này!
Nghĩ vậy, Nguyên Trực cũng không cự tuyệt, cẩn thận từng ly từng tí cất đan dược vào trong lòng, lúc này mới thi lễ với Nghệ Phong:
- Cảm ơn!
Nghệ Phong ra vẻ không có gì, cười cười nói với Nguyên Trực:
- Nếu như không có việc gì, ta đi đây. Ha ha! Còn không biết học viện sẽ xử phạt ta thế nào nữa?
Nguyên Trực hơi suy nghĩ một chút, nhìn Nghệ Phong nói:
- Thật ra ta nghe được một chút tin tức, nếu như Phong thiếu muốn biết, ta lập tức nói cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.