Mị Ảnh

Chương 439: Giết chóc




 
- Làm sao bây giờ?
Ngu Phi nhìn linh đang không ngừng vọt về phía hai người, giọng nói của nàng có chút run rẩy. Đồng thời trong lòng cũng có một phần tò mò. Vì sao những Linh đều chủ động vây qua đây. Theo lý thuyết, trong những Linh này với nhị giai tam giai chiếm đa số, thậm chí còn có nhất giai, theo lẽ thường mà nói hẳn là không đến mức chủ động bao vây tấn công.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Làm sao bây giờ? Chỉ có thể giết thôi!
Hắn hiểu hồn lực của Nhiếp Hồn Sư rất mị hoặc đối với Linh. Nguyên hồn của Nhiếp Hồn Sư chính là thuốc bổ rất lớn đối với Linh. Nghệ Phong đoán rằng phía sau những Linh này nhất định còn có khống chế của Mị.
- Giết hết?
Ngu Phi cảm giác thân hình nàng run rẩy? Nhiều Linh như vậy, giết hết không nương tay sao?
- Mẹ nó, đây là chỗ quỷ quái nào vậy, sao lại như vậy có nhiều Linh như vậy!
Ngay từ lúc với tới, Nghệ Phong đã phát hiện, linh khí nơi này rất nồng đậm. Nhưng cũng không thể tụ tập nhiều linh như vậy. Nơi đây quả thực giống như một sào huyệt của Linh. Nghệ Phong cũng không biết hắn đã đoán đúng rồi. Đây là một sào huyệt của Linh. Bởi vì một vài nguyên nhân, khe sâu có linh khí dư giả hơn bên ngoài thập bội. Đây cũng chính là điều khiến toàn bộ Linh tụ tập tại đây? Thậm chí ma thú cường hãn, đối mặt đám Linh dày đặc này, cũng chỉ có thể buông tha bảo địa. Bởi vậy này trở thành chỗ vui chơi của Linh.
Nghệ Phong nhìn Linh đã cách hắn không xa, trong mắt cũng hiện lên chút ngoan độc. Hắn khống chế nguyên hồn vận chuyển mạnh mẽ, hồn lực khổng lồ nhập vào cơ thể, ở trong hư không hình thành một cơn lốc xoáy, cuốn sạch bất kỳ linh khí gì có thể tiếp xúc đến, bắt nó nhét vào bên trong lốc xoáy.
Lập tức toàn bộ lốc xoáy liền giống như tinh vân, tươi sáng mà lại duy mỹ.
- Nhiếp Hồn Thuật - Hồn Toái Vô Biên!
Theo tiếng hét lớn của Nghệ Phong, lốc xoáy trên đỉnh đầu Nghệ Phong mạnh mẽ mở ra, lấy trong đó làm trung tâm, lốc xoáy giống như quầng sáng trong nháy mắt khuếch tán ra, cùng lúc đó, toàn bộ không gian cũng có chút chấn động mạnh mẽ. Năng lượng của quầng sáng di chuyển tới. trong nháy mắt hồn thể của một con con Linh bị phá vỡ, chậm rãi mềm nhũn ngã xuống đất. Thi thể tản ra từng đạo năng lượng dung nhập trong không gian. Trong nháy mắt, hư không liền có màu sắc. Mật độ linh khí nồng hậu thêm vài lần.
Nghệ Phong nhìn bị Hồn Toái Vô Biên chấn vỡ hồn thể của hơn mười Linh. Không gian xung quanh cũng lộ ra một mảnh. Nghệ Phong thấy thế kéo Ngu Phi đang đứng ngây ra ở một cạnh nói:
- Đi...
Ngu Phi bị Nghệ Phong kéo chạy trốn, nhưng trong mắt lại dâng lên vẻ hoảng sợ. Ngu Phi vẫn cho rằng Nghệ Phong là một cường hãn võ giả. Nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ được Nghệ Phong cũng là một Nhiếp Hồn Sư. Vừa rồi Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật này, đủ để cho nàng thấy Nhiếp Hồn Thuật của cũng không kém chút nào.
Trời ạ! Mấy vạn nhân tài có thể sản sinh ra một Nhiếp Hồn Sư! Hơn nữa Nghệ Phong lại là một võ giả Tướng Cấp? Hơn nữa còn một y sư cao giai. Ba cái này sao có thể đồng thời tập trung trên người một thiếu niên còn nhỏ hơn so với nàng?
Ngu Phi cảm giác có phải nàng đang nằm mơ chưa tỉnh hay không? Nhưng cảm giác ấm áp truyền đến trong tay, hơn nữa thi thể Linh nằm đầy trên mặt đất, chứng minh nàng không nằm mơ!
- Thế giới này thật sự điên rồi!
Cho dù tính tính Ngu Phi lãnh đạm, cũng không nhịn được cảm thán một tiếng như vậy.
Một chiêu này của Nghệ Phong cũng không thể thu dọn được một đoạn đường quá xa. Họ chạy cũng chưa được bao lâu, đã bị Linh xông tới.
- Chết tiệt... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong tức giận mắng một tiếng, chỉ có thể lại thi triển "Hồn Toái Vô Biên".
Đây là lần đầu tiên Nghệ Phong thi triển Nhiếp Hồn Thuật quy mô lực sát thương lớn. Với Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh của Nghệ Phong, thi triển một chiêu này, Linh nhị giai tam giai gần như đều giết hết. Một chiêu này tác dụng trên linh hồn. Với sức chống đỡ hồn thể của Linh nhị giai, cũng không thể chống cự được sự chấn động của không gian mà gây ra uy lực cộng hưởng.
Tuy nhiên, điều này cũng tiêu hao hồn lực cực kỳ to lớn. Sau khi thi triển hai lần như vậy, Nghệ Phong cảm giác đầu hắn có chút nặng nề. Tình hình như thế, nhìn vô số Linh này, trong lòng Nghệ Phong đều không tự chủ được cảm thấy khủng hoảng. Phải làm như thế nào mới có thể ngăn cản?
Sau khi thi triển Hồn Toái Vô Biên lần thứ hai, Nghệ Phong dẫn theo Ngu Phi lại chạy trốn về phía trước.
Nghệ Phong lại bỏ vào miệng một viên đan dược để khôi phục hồn lực. Lại không ngừng thi triển Hồn Toái Vô Biên. Vô số Linh bị công kích của hắn giết chết. Nếu người ngoài thấy một đống thi thể Linh đó, chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ. Trong thời gian ngắn ngủn, hẳn là không ít hơn mấy trăm Linh.
Cảnh giết chóc như vậy khiến lòng người lạnh ngắt, nhưng còn hơn cả sợ chính là khâm phục quỷ dị của Nhiếp Hồn Sư. Nhiếp Hồn Sư là khắc tinh của Linh Mị. Hiện tại Ngu Phi đã hoàn toàn lĩnh hội được những lời này.
Nếu Nghệ Phong dùng đấu khí giết mấy trăm Linh, không biết phải giết đến ngày tháng năm nào. Nhưng dưới Nhiếp Hồn Thuật, trong nháy mắt đã khiến hơn mười Linh không còn tồn tại.
- Đi...
Nghệ Phong hét lớn, dọn sạch một đường, lại kéo Ngu Phi vội vàng chạy đi.
So với số Linh Nghệ Phong đã giết, vô số Linh trong vực sâu này càng khiến người sợ hãi. Số lượng như vậy, cho dù một đội quân cũng có thể bị chúng giết chết!
- Hồn Toái Vô Biên...
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lại có hồn thể của hơn mười Linh bị chấn vỡ, không có chút khí tức.
Cùng lúc đó, Nghệ Phong cũng nắm một viên đan dược bỏ vào miệng. Với sự tiêu hao như vậy, đan dược căn bản không kịp bổ sung. Nghệ Phong cảm giác đầu càng nặng khủng khiếp. Nhưng lúc này hắn không thể đánh mất tinh thần.
- Nghệ Phong, ngươi không sao chứ?
Ngu Phi thấy mặt Nghệ Phong lộ vẻ mỏi mệt, không khỏi lo lắng dò hỏi.
- Không có việc gì! Đi...
Nghệ Phong nắm chặt lấy Ngu Phi, chạy về phía bên ngoài.
- Buông!
Đột nhiên Ngu Phi giãy dụa nói.
Nghệ Phong sửng sốt, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tức giận. Vừa rồi ngươi cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hiện tại đang là thời khắc nguy hiểm như vậy, lại tỏ ngượng ngùng.
- Câm miệng, đi mau!
Nghệ Phong nổi giận quát Ngu Phi một tiếng, sau đó kéo nàng chạy gấp.
- Buông! Ta có thể giúp ngươi!
Nghệ Phong quát nàng, nàng không hề có chút tức giận, ngược lại có sự ngọt ngào nhàn nhạt. Ngu Phi nhanh chóng cảm giác đầu muốn nổ tung.
Nghệ Phong sửng sốt, hắn cũng biết mình đã hiểu lầm. Hắn nhìn Ngu Phi nghi ngờ nói:
- Nàng có thể giúp ta sao?
Ngu Phi gật đầu nói:
- Ừ! Ngươi buông tay!
Lúc này Nghệ Phong mới buông tay Ngu Phi ra. Ngu Phi cầm huyền cầm của nàng ra, bắt đầu gảy đàn.
Tiếng đàn thanh thúy vang vọng khắp nơi. Dường như bên trong tiếng đàn du dương có sức mị hoặc, khiến Nghệ Phong cũng cảm giác có chút hoảng hốt. Hắn cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo.
Mỗi khi Ngu Phi gảy một tiếng, một gợn sóng từ huyền cầm lan ra, giống như từng gợn sóng trên mặt nước, không ngừng lan tràn về bốn phía. Bên trong tiếng đàn mang theo sức mị hoặc lực, lay động thật xa.
Nghệ Phong nhìn về phía đám Linh. Dường như đám Linh này cũng hoảng hốt, có chút lung lay lúc lắc, có phần quên đi sự e sợ đối với năng lượng của Nghệ Phong. Trong nháy mắt, chúng giống như đã trở nên chậm chạp.
Nghệ Phong ngạc nhiên, thầm nghĩ nữ nhân này quả thật lợi hại.
- Đi mau!
Ngay lúc Nghệ Phong kinh ngạc, một tiếng nói có chút mỏi mệt vang lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía Ngu Phi, chỉ thấy mặt nàng lộ vẻ mỏi mệt, tay gảy đàn cũng trở nên rất gian nan.
Trong nháy mắt Nghệ Phong liền hiểu được, sợ là công kích âm luật này cũng giống với Hồn Toái Vô Biên của hắn, cực kỳ tiêu hao hồn lực. Nghĩ vậy, Nghệ Phong vội vàng lấy đan dược từ trong người ra, đưa về phía đôi môi đỏ thắm của Ngu Phi, đẩy đan được vào trong miệng nhỏ của nàng.
Nghệ Phong và Ngu Phi không dám dừng lại. Một mặt ngăn cản hết năng lượng do Linh phun tới, một mặt chạy nhanh ra ngoài. Bình thường Nghệ Phong cũng không biết lộ trình đi ra ngoài. Hắn không biết, chỉ có thể không ngừng cùng Ngu Phi kiên trì đi ra khe sâu. Nghĩ vậy, tốc độ của bọn họ lại nhanh thêm vài phần. Lúc này thời gian chính là sinh mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.