Mị Ảnh

Chương 481: Tao ngộ độc sư




 
Nghệ Phong không cần đi xa, chỉ lát sau đã thấy Thiên Nghịch dẫn theo một đám người bao vây lấy một người, người này ăn mặc mười phần lôi thôi, đôi mắt dài nhỏ hẹp, tản ra quang mang thâm độc, thực đúng là khiến cho người ta vừa mới nhìn thấy đã liên tưởng đến dáng dấp của ác nhân, quả nhiên không uổng phí xưng hô Độc sư của hắn. Nghệ Phong đánh giá đám người Thiên Nghịch mang theo chợt kinh ngạc phát hiện ra, thực lực mỗi người trong số đó đều không thấp. Không ngờ độc sư này có vài phần bổn sư, dưới sự vây công của nhiều cường giả đến như vậy, vẫn có thể bình yên vô sự, khó trách Thi Đại Nhi nói Thiên Nghịch gặp phải đại phiền toái.
- Chuyện gì vậy?
Nghệ Phong đi về phía trước, nhìn về phía Thiên Nghịch hỏi. Thiên Nghịch quay đầu nhận ra người tới là Nghệ Phong lúc này mới phất tay ngăn cản thủ hạ xông lên nói.
- Phong thiếu, sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi đi Tĩnh Vân Tông quyết đấu hay sao?
Thiên Nghịch đối với việc này nhớ rất kỹ, nếu không phải có việc bận, hắn cũng sẽ đi xem Nghệ Phong chiến đấu, để xem rốt cục thực lực Nghệ Phong mạnh đến mức nào. Cho tới tận bây giờ, hắn chưa từng thấy qua Nghệ Phong xuất ra toàn lực, trong mắt Thiên Nghịch, Nghệ Phong vô cùng thần bí.
- Xong rồi!
Nghệ Phong cười cười, không ngờ rằng Thiên Nghịch còn chưa biết tin, xem ra trận đại chiến này cũng không lan truyền ra quá xa.
- Ai thắng ai thua?
Thiên Nghịch hỏi.
- Toàn thắng!
Nghệ Phong cười nói. Khuôn mặt lãnh khốc của Thiên Nghịch chợt có chút biến đổi.
- Thực lực truyền nhân Tĩnh Vân Tông rất mạnh?
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Về chuyện này, có lẽ rất nhiều người Thánh Tông biết rõ, đến lúc đó ngươi hỏi bọn hắn chi tiết là được. Hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại trêu vào tên độc sư này?
Thiên Nghịch nhìn thoáng qua lão nhân lôi thôi trong tràng, thản nhiên nói.
- Lần trước Sát Lâu chấp hành nhiệm vụ đều bị hắn phá hư hết. Tinh anh tham gia vào nhiệm vụ này đều bị hắn giết chết! Hiện tại mục tiêu vẫn còn bình an vô sự! Hiển nhiên tên độc sư này nhận nhiệm vụ bảo vệ mục tiêu, cho nên chúng ta chỉ có thể tiêu diệt hắn trước.
Nghệ Phong cảm thấy rất kinh ngạc, người Sát Lâu am hiểu nhất chính là ám sát, hơn nữa còn rất khó lòng phòng bị. Cho dù là được Vương cấp thủ hộ, nhưng dưới tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Sát Lâu, vẫn có thể tiêu diệt mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ. Không thể tưởng tượng được lão nhân nhìn như lôi thôi này lại có bổn sự lớn đến như vậy, Sát Lâu xuất động nhiều người như vậy, vẫn có thể bảo vệ cho mục tiêu. Xem ra độc thuật của hắn không thấp!
- Đúng rồi! Phong thiếu, ngươi giúp ta coi xem vài tên thủ hạ kia thế nào? Còn có thể cứu được không?
Thiên Nghịch nghĩ tới điều gì, chỉ tay về một phía, tại đó Nghệ Phong thấy được vài người đang nằm la liệt trên mặt đất, người nào người nấy sắc mặt xám ngoét. Đối với Thiên Nghịch, mỗi một người trong Sát Lâu đều đại biểu cho một phần tài phú, hắn không muốn tổn thất bất cứ một ai.
- Để ta xem!
Nghệ Phong nhìn thoáng qua những người thân thể đã biến thành tím tái kia, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Người Sát Lâu mở ra một con đường, bất quá đối với Nghệ Phong cũng không ôm quá nhiều hi vọng. Nhưng mà đối với lão nhân lôi thôi trong tràng kia lại cố kỵ vạn phần, những sát thủ kia còn chưa tiếp xúc với hắn đã biến thành như vậy, quả thực độc thuật của lão cao đến dọa người. Nghệ Phong đi về phía trước, vận chuyển đấu khí dồn lên trên bàn tay hình thành một vòng phòng hộ, lúc này mới thò tay kiểm tra thân thể của những nạn nhân này.
Lão nhân lôi thôi thấy vậy chợt bật cười thành tiếng, thanh âm bén nhọn vô cùng chói tai. Nụ cười này tựa như bóp chặt trái tim người Sát Lâu, người nào người nấy không tự chủ xiết chặt bình khí trong tay, đề phòng hắn.
- Xuy xuy, lão hủ thực muốn nhìn xem tiểu oa nhi ngươi làm cách nào giải được độc của ta? Hừ, lông tơ còn chưa mọc đủ, cũng đòi giải độc lão phu?
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua hắn, cũng không nói điều gì, vận chuyển đấu khí tách ra một tia tiến vào bên trong thân thể nạn nhân. Rất lâu sau, Nghệ Phong có chút nhíu mày. Thiên Nghịch thấy vậy chỉ cảm thấy trái tim trùng xuống, nhìn Nghệ Phong hỏi.
- Như thế nào? Không giải được sao?
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói nói.
- Cũng không phải là không giải được, chỉ là có chút phiền phức. Ngươi bảo đám thuộc hạ lùi về phía sau vài thước.
Thiên Nghịch nghe thấy Nghệ Phong có thể giải độc, lập tức thở phào, phất phất tay ý bảo người Sát Lâu lùi về phía sau vài bước. Ngay chính bản thân hắn cũng lùi về phía sau.
Lão nhân lôi thôi nghe thấy Nghệ Phong nói có thể giải độc, có chút ngẩn người, sắc mặt đầy ngạo khí nhìn về phía Nghệ Phong nói.
- Ngữ khí thực lớn, để lão hủ xem, tiểu thí hài ngươi làm cái nào có thể giải độc của lão phu?
Nghệ Phong cũng không có đôi co với lão nhân, chợt nâng tay lên hướng về phía đầu ngón tay của nạn nhân vẽ một cái, một đạo huyết dịch đen kịt bắn thẳng ra bên ngoài, xa đến vài thước. Nơi nào huyết dịch rơi xuống không ngờ lại phát ra thanh âm đất đá bị ăn mòn. Người Sát Lâu hít sâu một hơi khí lạnh, cũng hiểu được tại sao Nghệ Phong lại bảo bọn họ lùi lại phía sau, nếu như thứ này nhiễm lên trên người, tuyệt đối sẽ vô cùng khủng bố. Trên tay Nghệ Phong xuất hiện một đám kim châm, một trảo xé rách y phục của nạn nhân, kim châm hướng lên trên người của hắn đâm tới, phần lớn tập trung ở phía trên yết hầu.
Thiên Nghịch thấy một màn này không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh, yết hầu là địa phương yếu hại, nếu như đâm sai, hoặc là đâu quá sâu, tuyệt đối sẽ khiến cho người ta mất mạng. Ngược lại lão nhân lôi thôi chứng kiến động tác của Nghệ Phong, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nụ cười châm chọc trên mặt dần dần biến mất. Nghệ Phong làm xong hết thảy, một cỗ huyết dịch đen kịt từ trên đầu ngón tay nạn nhân chảy xuống, đống huyết dịch này tản ra mùi tanh tưởi vô cùng. May mà người có mặt ở nơi này đều không phải là thường nhân, cho nên sắc mặt cũng không biến hóa quá lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong nhẹ nhàng vê vê đầu kim, quay đầu nhìn Thiên Nghịch nói.
- Ngươi có thánh dược giải độc không? Thấp nhất cũng phải là dược thủy ngũ giai?
Thiên Nghịch nói ra.
- Không có? Chẳng lẽ Phong thiếu không chuẩn bị chút nào sao?
Thiên Nghịch hiểu rõ thân phận y sư cao cấp của Nghệ Phong, cũng biết được Nghệ Phong còn là một độc sư, vật như vậy đối với hắn mà nói quả thực không có chút gì trân quý. Quả thực Nghệ Phong có một ít, chỉ là số lượng có hạn, nếu sử dụng để cứu chữa những người này căn bản là không đủ. Hơn nữa những thánh dược giải độc này cũng không phải là dược thủy bình thường, hắn cũng không nỡ mang ra sử dụng.
- Không có thì thôi! Chỉ là bọn hắn muốn khôi phục phải mất thời gian lâu hơn một chút.
Nghệ Phong nói xong, đột nhiên vận chuyển đấu khí, hung hăng nện một quyền lên trên ngực nạn nhân.
Mấy người Thiên Nghịch thấy vậy lập tức biến sắc, một quyền này đánh lên thân thể, còn không trọng thương hay sao? Ngươi đang cứu người hay giết người vậy?
Lão nhân lôi thôi thấy được một này, đồng dạng cũng biến sắc, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Phốc phốc.
Người trúng độc phun ra một búng máu đen, Nghệ Phong vội vàng lách mình né tránh. Đồng thời toàn bộ kim châm cắm trên người nạn nhân đã đâm sâu vào trong thân thể. Cảnh tượng này khiến cho đám người Thiên Nghịch hít sâu một hơi khí lạnh, kim châm dài như vậy, đâm sâu vào trong thân thể sẽ không xảy ra việc gì chứ? Tuy rằng Thiên Nghịch cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn không lên tiếng, hắn biết rõ trình độ của Nghệ Phong, tuy rằng cảnh tượng có chút khủng bố, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng.
Nghệ Phong chứng kiến nạn nhân đã chảy ra huyết dịch màu đen không sai biệt lắm, một lần nữa vận chuyển đấu khí dồn lên trên bàn tay. Một tay giữ chặt lấy thân thể nạn nhân, tay còn lại vỗ thẳng lên trên lưng của hắn. Toàn bộ kim châm vốn đã đâm sâu vào trong cơ thể lập tức bị bức ra toàn bộ, bắn ra đâm thẳng xuống mặt đất. Kim châm đã hoàn toàn biến thành màu đen. Chứng kiến cảnh này, mọi người không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.
Nghệ Phong một lần nữa vạch 1 vết trên ngón tay nạn nhân, nhìn thấy máu chảy ra đã biến thành màu hồng, lúc này mới thở phào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.