Mị Ảnh

Chương 746: Luận văn kén rể (5)




 
Nghệ Phong và đám người khỉ ốm tiến vào bên trong thuyền lớn. Khu vực giữa thuyền có đủ các thiếu nữ tuổi thanh xuân, dáng người uyển chuyển khuôn mặt thanh tú, khiến mập mạp và khỉ ốm thiếu chút nữa thì chảy ra nước miếng, Nghệ Phong liếc mắt nhìn hai người một cái đầy vẻ xem thường, thoáng cái đã cách hai người một khoảng xa.
- Một đám người xấu xa!
Nghệ Phong thấy vẻ mặt tài tử đi vào đều gần giống nhau, hắn xem thường nói, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Nghệ Phong cao ngạo liếc mắt nhìn những người này một cái, thấy không ai nhìn về phía hắn, lúc này ánh mắt hắn mới chuyển dời đến trên người những nữ tử uyển chuyển.
- Oa! Lông mày đẹp vừa phải. Ai nha, cái kia cũng không tồi! mông kia, bộ ngực kia. Chậc chậc, ta ngất... Cô mặc y phục màu tím hấp dẫn biết mấy, cũng có thể sánh ngang Kim Lâu.
Trong lòng Nghệ Phong xoi mói, tuy nhiên trên mặt vẫn là vẻ mặt quang minh chính đại, trong ánh mắt có chút khinh bỉ bộ dáng đám người khỉ ốm đang chảy miệng cười ha ha.
Cho dù là làm sắc lang, cũng muốn làm một con sắc lang khiêm tốn!
Về điểm này, Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới đồ đệ Lý U của hắn. Tiểu tử này đã hiểu sâu sắc tinh túy của hắn, đã biết giả vờ non nớt quyến rũ nữ nhân!
- Các vị công tử, trận tỷ thí này mọi người tùy ý tìm cảm hứng. Các ngươi nói chuyện với nhau về nội dung. Người thắng sẽ được tấn cấp!
Một lão giả trong đó đứng ở bên bàn chủ tịch nói.
- Đương nhiên, phía bị thua, cũng có thể ở lại thuyền chơi đến cuộc thi đấu kết thúc.
Nghệ Phong nghe quy củ xong, không nhịn được lén nở nụ cười. Ánh mắt nhìn mập mạp và khỉ ốm đầu với vẻ các ngươi chiếm tiện nghi lớn.
Khỉ ốm và mập mạp nghe quy củ này, bọn họ cũng cười ha ha lên. Được tự do chọn nội dung tỷ thí, với hạng người lọc lõi như bọn họ, chẳng lẽ còn có thể thua được hay sao? Xem ra cho dù không cần Nghệ Phong trợ giúp, bọn họ đều có thể bước vào năm mươi người đứng đầu.
Nghệ Phong cũng không chủ động đi tìm người, hắn muốn nhìn một chút xem tên khốn kiếp nào không có mắt tìm được hắn. Nghệ Phong ngồi xuống một chỗ, mỉm cười nhìn thị nữ ở bên trong hoa thuyền không ngừng hầu hạ những tài tử này. Ánh mắt phần lớn tập trung ở phía trên đùi và bộ ngực của người ta.
Có vài thiếu nữ bắt đầu muốn qua tiếp đón Nghệ Phong, nhưng mắt nhìn thấy ánh mắt Nghệ Phong không kiêng nể gì, sắc mặt một đám thiếu nữ lại đỏ bừng, không có một người nào dám đến tiếp đón Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm thấy những nữ nhân rất không có mắt, hắn có ánh mắt thuần khiết và khuôn mặt anh tuấn như vậy, các nàng lại không biết quý trọng. Nghệ Phong có ý tưởng trước khi vào trận chung kết phải tìm cách nói chuyện cả đời với các nàng ý tưởng. Chỉ cần các nàng thoáng dùng sức mạnh, hắn liền ỡm ờ thuận theo.
- Công tử hữu lễ!
Ngay khi Nghệ Phong nhìn đôi chân lớn của nữ tử mặc áo tím, phía trong trắng như tuyết, chợt một giọng nói vang lên.
Nghệ Phong quay đầu xem qua đi, chỉ thấy nam nhân có phần già nua khoảng năm mươi tuổi, đang đứng ở trước mặt hắn. Nghệ Phong vội vàng đứng dậy đứng lên, đáp lễ lại với hắn nói:
- Tiền bối hữu lễ.
Nghệ Phong có vẻ cực kỳ khách khí. Nghệ Phong làm người từng trải, trong lòng hiểu rất rõ làm mất lòng người nào cũng không thể làm mất lòng trọng tài, nếu không, sẽ bị làm khó dễ, vậy thật sự khóc không ra nước mắt. Lúc này trời đất bao la, không có trọng tài nào không lớn.
Người tới trông mặt mày hồng hào hiếm thấy, nhìn Nghệ Phong nói:
- Bản nhân Phòng Đồ, muốn cùng công tử so thử một vài câu đối. Không rõ công tử thấy thế nào?
- Người tỷ thí câu đối với ta?
Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức dùng bắt tay vào làm chỉ phòng sách nói, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái nhìn cái lão nhân này.
- Người không phải trọng tài sao?
Nghệ Phong sững sờ hỏi.
- Ta cũng là tài tử tham gia kén rể!
Phụt...
Cho dù một ngụm nước trà đã được nuốt vào, cũng phun ra khỏi miệng. Hắn chỉ vào lão biến thái trước mặt này, một câu cũng nói không nên lời. Khi Liễu Mộng Nhiên nói không giới hạn tuổi, Nghệ Phong còn tưởng rằng vui đùa, không thể tưởng tượng được thật sự có lão biến thái không biết xấu hổ như vậy.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, nghĩ tới việc nếu Liễu Mộng Nhiên biết trong những người tham gia kén rể của nàng còn có lão biến thái như vậy, nàng sẽ có vẻ mặt như thế nào.
- Lão gia này, ngươi xác định đầu ngươi không bị đánh hỏng chứ?
Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Phòng Đồ. Biết hắn không phải trọng tài, tất nhiên Nghệ Phong không có thái độ hoà nhã nữa.
Phòng Đồ hừ một câu, sắc mặt thâm trầm khiến người ta sợ hãi:
- Xin công tử chỉ giáo!
Hiển nhiên Phòng Đồ đã từng trải qua rất nhiều cảnh tượng như vậy, tuy rằng hắn mất hứng, nhưng vẫn chắp tay nói.
- Ta ngất, lão biến thái đáng chết, ta khuyên ngươi nên nhảy sông tự sát đi. Trước kia ta còn cho rằng da mặt ta dầy. Hiện tại ta mới phát hiện ta thậm chí còn chẳng bằng ngươi. Thật khiến người ta không thể chấp nhận được.
Nghệ Phong chửi ầm lên, bắt đầu suy nghĩ Liễu Mộng Nhiên là nữ nhân như hoa như ngọc như vậy, nếu bị một lão gia đáng khinh như vậy nhớ thương, Nghệ Phong liền hận không thể một cước đạp xuống sông.
Nghệ Phong mắng lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của hơn nửa đám người trong thuyền. Trong lúc nhất thời mọi người đều phát hiện Phòng Đồ này. Một đám vốn giả vờ tài tử nhã nhặn, cũng chửi ầm lên, tiếng mắng quá thô tục, khiến Nghệ Phong cũng không nhịn được phải bái phục.
- Có phải lão gia hỏa này do giao phối với gia súc tạp nham tạo thành hay không vậy?
- Không phải đâu, đừng sỉ nhục gia súc chứ? Hẳn là gian phu dâm phụ ở trong nhà xí làm chuyện, mới nảy nòi ra đấy.
- Có đạo lý, thảo nào đáng khinh và không biết xấu hổ như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ngươi nha, đừng nói những lời vô nghĩa được không, điều kiện tiên quyết của không biết xấu hổ là có mặt. Ngươi xem hắn có mặt sao?
- ...
Từng câu, từng câu nói này, khiến Nghệ Phong không nhịn được cảm thán: không thẹn đều là tài tử đọc nhiều sách vở, nói ra những lời mắng chửi cũng có trình độ cao siêu hơn người thường, hơn nữa còn có khả năng tưởng tượng rất lớn. Nghệ Phong cảm thấy trước kia hắn đã quá xem thường tài tử của thế giới này.
- Phan An, quẳng lão gia hỏa này xuống sông đi, đừng làm bẩn ánh mắt của chúng ta.
- Đúng! Phan An, giết chết lão gia hỏa này!
Nghệ Phong thấy mọi người đều hăng hái như vậy, nghĩ thầm có phải nên quẳng lão gia hỏa này xuống lòng sông hay không. Hắn cười ha ha, có chút không thiện ý nhìn lão gia hỏa này.
- Hừ!
Phòng Đồ hừ một tiếng, đấu khí áo giáp toàn thân xuất hiện trên người hắn. Điều này khiến phần lớn tài tử ngậm miệng lại. Đấu khí áo giáp là dấu hiệu chỉ có cường giả Tướng cấp trở lên mới có thể có làm được. Thật không ngờ lão gia hỏa này đáng đánh này còn có thực lực như vậy.
Tuy nhiên Nghệ Phong nhìn đầy vẻ xem thường hừ một tiếng. Hắn vừa định một cước đạp qua, chợt một câu nói vang lên bên tai!
- Đều tản ra cho ta. Các ngươi đang làm gì vậy? Phòng công tử cũng không vi phạm quy tắc. Nếu ngươi không muốn chấp nhận, vậy thì nhận thua đi!
Rốt cục lúc này trọng tài mới đứng ra, một câu nói cuối cùng là nhìn về phía Nghệ Phong nói. Trong lời nói thực sự có ý cảnh cáo.
Nghệ Phong thiếu chút nữa thì bật cười. Vậy lão gia này còn có thể khiến hắn nhận thua sao?
- Thôi đi, nhìn ở ngươi trong nhà xí lớn lên có phần bi thảm, ta sẽ nể tình ngươi một chút, đồng ý tỷ thí câu đối với ngươi!
Nghệ Phong không chút để ý nói. Tuy nhiên sau khi Nghệ Phong nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía trọng tài nói.
- Sau khi so tài xong, ta đã quăng một người xuống nước sẽ không vi phạm quy tắc chứ?
Trọng tài liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có thực lực này!
- Ha ha! Vậy là tốt rồi!
Nghệ Phong thấy trọng tài nói như vậy, đã biết trọng tài cực kỳ phản cảm đối người có da mặt cực dày này. Tuy nhiên nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, sợ là không có một người nào sẽ không cảm thấy phản cảm. Đặc biệt là một người như vậy, dám có đánh chủ ý vào tiểu thư của bọn họ. Nếu không phải còn có quy tắc, sợ là cũng sẽ không ngăn cản Nghệ Phong và mọi người nhục mạ hắn.
- Xin ra đề mục đi!
Nghệ Phong nhìn Phòng Đồ nói.
- Hừ! Hôm nay là ngày sinh của bản nhân, nhất định phải ôm được mỹ nhân về. Ta có gia tài bạc vạn, nhất định có thể khiến Liễu tiểu thư hạnh phúc cả đời.
Phòng Đồ hừ một tiếng, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn đám người Nghệ Phong một cái, hung hăng càn quấy nói, khiến những tài tử đều không nhịn được muốn vọt tới đánh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.