Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 208:




Lo lắng đợi hai ngày, rốt cục quản gia báo tin, ngày mai Hoàng Thượng ra lệnh cho hình bộ phán xét!
Lăng Tuyết Mạn kích động, còn có lo lắng, không biết ngày mai như thế nào, không biết Liễu Thiếu Bạch sẽ nhận hay không, không biết Nhị Vương gia bọn họ sẽ có thái độ gì.
Mà bây giờ, nàng không khỏi thắc mắc, Liễu Ngô Đồng rốt cuộc đi nơi nào? Vì sao trong kinh thành điều tra nghiêm mật như thế mà tìm không thấy nàng? Nàng không có khả năng rời đi kinh thành, bởi vì ngày đó thời gian ngắn như vậy, nàng nhiều nhất chỉ có thể chạy ra khỏi phủ Thái Phó.
Như vậy rốt cuộc ở nơi nào? Chẳng lẽ nàng đã mọc cánh bay đi? Hay là cũng xuyên qua như nàng rồi?
Lăng Tuyết khắp nhức đầu vỗ cái trán, nàng càng nghĩ càng rối, ai!
Hôm sau, bầu trời đột nhiên tối tăm, còn rơi tuyết, làm Lăng Tuyết Mạn đã uất ức càng thêm buồn bực.
Trong xe ngựa, ôm lò sưởi trong ngực, trầm tư được một lúc.
"Mẫu thân, đang suy nghĩ gì vậy?" Mạc Ly Hiên ngồi đối diện nàng, khẽ hỏi.
"Rất lo." Lăng Tuyết Mạn nói.
Mạc Ly Hiên không biết nên khuyên như thế nào, trầm mặc, chỉ ngồi tới gần, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, bao thật chặt trong lòng bàn tay nó.
Hình bộ, trong hành lang, ba đại nhân chủ thẩm chức vị cao, Hoàng thượng Mạc Ngự Minh ngồi phía dưới nơi chờ phán xét, xuống chút nữa, còn có Liễu Thái Phó, năm Vương gia.
Bọn nha dịch phân thành hai bên, tiếng hô "uy vũ" vang vang lên ở trên công đường, chủ thẩm Trương đại nhân hô: "Dẫn phạm nhân Liễu Thiếu Bạch lên công đường!"
Lăng Tuyết Mạn vội vàng đi vào, thân thể va vào Liễu Thiếu Bạch đang bị nha dịch áp chế tiến vào, bởi vì lực va quá lớn, ngã ngồi ở bên ngoài công đường, đau nhe răng, lớn tiếng: "Làm gì vậy? Muốn đụng chết ta à?"
"Mẫu thân!"
Mạc Ly Hiên theo tới phía sau, thấy thế vội chạy đi đỡ Lăng Tuyết Mạn, Liễu Thiếu Bạch cũng đồng thời bị kinh sợ, sau đó tránh thoát nha dịch duỗi tay tới, cũng nóng nảy bật thốt lên: "Tuyết mạn, nàng làm sao vậy?"
Lăng Tuyết Mạn vốn là muốn đứng lên, nghe nói như thế, con ngươi giảo hoạt chuyển một cái, ngược lại ngồi dưới đất bất động, vừa đưa tay xoa cái mông nàng, vừa hỏi hai nha dịch giữ Liễu Thiếu Bạch,"Các ngươi cũng nghe được lời phạm nhân này mới vừa nói chứ?"
Hai nha dịch ngẩn người, còn chưa có biết rõ thân phận của Lăng Tuyết Mạn, còn đang nghi hoặc, Mạc Ly Hiên trầm mặt: "Đây là Tứ Vương phi, Tứ Vương phi hỏi, còn không đáp?"
"Dạ dạ, tiểu nhân bái kiến Tứ Vương phi! Thưa Tứ Vương phi, mới vừa rồi lời phạm nhân nói chúng tiểu nhân nghe được!" Hai nha dịch sau khi khiếp sợ, vội quỳ xuống nói.
Thông minh như Mạc Ly Hiên, lại sớm chiều chung đụng cùng Lăng Tuyết Mạn lâu như vậy, cho nên rất dễ dàng hiểu dụng ý nàng không đứng lên!
Mà Liễu Thiếu Bạch mơ hồ cũng có chút sáng tỏ, vội thu tay lại, lạnh lùng trừng Lăng Tuyết Mạn, giọng mang đùa cợt cười lạnh nói: "Tứ Vương phi thật đúng là không chê mạng dài, mới vừa rồi đụng thật là nhẹ!"
Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, ngơ ngác nhìn Liễu Thiếu Bạch đột nhiên thay đổi thái độ, có chút thương tâm, Mạc Ly Hiên khom người, nâng nàng, "Mẫu thân, trên đất lạnh!" Nói xong, nhẹ nhàng kéo nàng, nàng lúc này mới phản ứng được, Liễu Thiếu Bạch hành động lần này là cố ý rồi!
Đứng lên, Lăng Tuyết Mạn ủy khuất nhìn chằm chằm Liễu Thiếu Bạch, nói: "Ngươi làm gì phải như vậy?"
"Hừ! Bản công tử gặp lại ngươi liền hận không giết được ngươi!" Liễu Thiếu Bạch lạnh lùng bỏ lại một câu, bước nhanh qua Lăng Tuyết Mạn đi vào công đường. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tuyết Mạn cắn chặt cánh môi, buồn bã nhìn bóng lưng xốc xếch của Liễu Thiếu Bạch, trong lòng không ngăn được khổ sở.
"Mẫu thân, vào đi thôi." Mạc Ly Hiên nhẹ giọng nói.
Lăng Tuyết Mạn "Ừ" một tiếng, cúi đầu đi tới.
Người ngồi bên trong công đường nhìn đến Liễu Thiếu Bạch cùng Lăng Tuyết Mạn, còn có Mạc Ly Hiên một trước một sau đi vào, đều mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn tiến lên trước mặt Mạc Ngự Minh thỉnh an, "Hiên nhi tham kiến Hoàng Gia gia!" "Tuyết mạn tham kiến phụ hoàng!"
"Bình thân!"
Ba vị đại nhân vội xuống công đường, cùng bọn nha dịch quỳ xuống, "Ra mắt Tiểu Vương Gia! Ra mắt Tứ Vương phi!"
Mạc Ngự Minh quét mắt hai người một cái, hỏi: "Các con tới đây làm cái gì?"
"Bẩm phụ hoàng, Tuyết Mạn tới nghe thẩm." Lăng Tuyết Mạn trả lời.
Mạc Ngự Minh trầm tư, thản nhiên nói: "Ban ghế ngồi!"
Tra hỏi bắt đầu, Liễu Thiếu Bạch luôn mang thái độ thù hận Lăng Tuyết Mạn, khẳng định hắn là chủ mưu, Liễu Ngô Đồng cũng chỉ là bị hắn đầu độc mà thôi.
"Liễu Thiếu Bạch, động cơ ngươi mưu hại Tứ Vương phi là gì?"
"Bẩm đại nhân, Tứ Vương phi từng mấy lần nhục mạ ta ngoài đường phố, lòng ta oán hận, liền muốn giết ả."
"Vậy ngươi vì sao không tự mình động thủ, mà chỉ điểm muội muội ngươi Liễu Ngô Đồng – một cô gái không hề có võ công?"
"Đại nhân chẳng lẽ không rõ sao? Ta là nam tử, làm sao có cơ hội đến gần Tứ Vương phi? Ngô Đồng lại không giống, Ngô Đồng là nữ tử, lại có giao tình với Tứ Vương phi, ta liền dụ dỗ Ngô Đồng giết ả, nào có thể đoán được Ngô Đồng thất bại, khiến Tứ Vương phi tránh được một kiếp."
"Liễu Thiếu Bạch, bổn quan hỏi nữa ngươi, ngươi có biết Liễu Ngô Đồng hiện tại ở nơi nào không?"
"Không biết."
"Liễu Thiếu Bạch, theo bổn quan biết, trước khi ngươi đầu thú, từng đi phố Nam mua một con diều, sau đó mang diều đi Tứ Vương phủ cầu kiến Tứ Vương phi, đúng không?"
"Đúng!"
"Ngươi nếu thù hận Tứ Vương phi như thế, đi Tứ Vương phủ làm gì? Ngươi muốn hành hung lần nữa hay có mục đích khác? Ngày đó ngươi cùng Tứ Vương phi nói cái gì?"
"Đại nhân, ta đi Tứ Vương phủ tự nhiên có mục đích, Tứ Vương phi lúc đó không biết ta mới là người muốn giết ả, cho nên cũng không đề phòng ta, chuyện này bại lộ, trên dưới Liễu gia ta đều có thể bị dính líu, mặc dù lòng dạ ta nhỏ mọn, nhưng không muốn liên lụy cha mẹ ta, con diều kia Tứ Vương phi thích, cho nên ta mang theo đi cầu Tứ Vương phi bỏ qua cho Ngô Đồng, ai ngờ lòng dạ Tứ Vương phi sắt đá, cũng không đáp ứng."
Trương đại nhân dừng một chút, nghiêng người chắp tay hướng Lăng Tuyết Mạn, "Xin hỏi Tứ Vương phi, lời ấy của phạm nhân có thật hay không?"
"Không đúng, hắn căn bản không có cầu xin ta, cùng ta tán gẫu một chút, sau đó liền đi."Lăng Tuyết Mạn không chút nghĩ ngợi nói.
Tiếng nói vừa dứt, Liễu Thiếu Bạch lại cười lạnh nói: "Tứ Vương phi, ngươi thật đúng là tên lường gạt dùng lời ngon tiếng ngọt a! Ngươi có chứng cớ sao?"
"Vậy ngươi có chứng cớ gì nói ngươi cầu xin ta?" Lăng Tuyết Mạn lập tức hỏi ngược lại.
"Ta cũng không có, bởi vì trong phòng khách chỉ có hai người chúng ta, cho nên không ai đối chứng, liền giao cho đại nhân phán đoán đi!" Liễu Thiếu Bạch cười nhạo.
"Này……" Ba vị đại nhân lập tức rơi vào khó khăn, ba mặt nhìn nhau.
Lăng Tuyết Mạn không nhịn được, đứng lên, nhìn chung quanh một chút, phía nha dịch đứng đầu hàng có đeo một cây đao bên hông, liền đi tới, thình lình rút đao của nha dịch, trong sự kinh ngạc của mọi người, đem chuôi đao nhét vào tay Liễu Thiếu Bạch, nâng mũi đao chỉ vào trái tim của mình, nhìn chằm chằm Liễu Thiếu Bạch, lạnh lùng nói: "Ngươi đã thù hận ta như thế, muốn giết ta, vậy thì động thủ đi! Ta cho ngươi cơ hội!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.