Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 218:




Hoàng cung, trong ngự hoa viên, Lăng Tuyết Mạn vui mừng như chim nhỏ, gương mặt tươi cười, "Phụ hoàng, con đoán con cua ngài nói không sai, vậy ban thưởng cho con đi?"
"Ừ, trẫm có nói không cho sao? Khi con quay về, trẫm sẽ sai người đưa đến Tứ Vương phủ."Mạc Ngự Minh cười nói.
"Nhã Phi nói con mà thấy phần thưởng sẽ cao hứng, nhưng nếu ngài thưởng vàng bạc châu báu, con không cao hứng lắm, hiện tại con có bốn núi vàng, không lo không có tiền." Lăng Tuyết Mạn muốn biết là ban thưởng cái gì có thể khiến cho nàng vui mừng!
"Bốn núi vàng?" Mạc Ngự Minh trợn mắt, "Có ý tứ gì?"
"Bốn người con của ngài đó, bọn họ đều thiếu nợ con tiền cá cược, chỉ cần bọn họ còn ở kinh thành, lúc nào con cũng có thể đòi tiền. Cho nên phụ hoàng, ngài còn phần thưởng khác đúng không?" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, rất là buồn bực.
Mạc Ngự Minh có chút kinh ngạc, lặng người hồi lâu, thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp.
Giữ lại Lăng Tuyết Mạn, mấy đứa con trai của ông sớm muộn sẽ gây ra chuyện, trong mắt từng đứa một tựa hồ ngoài nha đầu này không nhìn thấy các cô gái khác, từ xưa sau khi trượng phu chết, nữ nhân tái giá huynh đệ của trượng phu không phải là không có, nhưng đây là hoàng gia a! Mà nha đầu này là vợ góa của Hàn nhi, ông làm sao có thể không để ý tới nguyện vọng lúc lâm chung của Hàn Nhi đây? Huống chi, nếu nhắc tới chuyện này, mấy đứa con trai cũng tới tranh, ông nên đem nha đầu này gả cho đứa nào? Không phải càng thêm khiến cho huynh đệ bọn chúng gây rắc rối sao? Nếu như tình huống nghiêm trọng hơn, huynh đệ tương tàn……
Mạc Ngự Minh không dám nghĩ tới, xem ra ban đầu ông dự đoán thật là chính xác, giữ lại nha đầu này, chính là gây tai họa! Nhưng nếu giết nàng…….
Ngưng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn trước mặt, hồi lâu, Mạc Ngự Minh thở dài, giết đi, ông lại có chút không nỡ, thôi, xem lại tình hình đi!
"Phụ hoàng, ngài nói đi, có phải còn thứ khác hay không, ngài cố ý gạt con sao?" Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Ngự Minh như đi vào cõi thần tiên, không kịp đợi, lắc lắc cánh tay của ông.
"Hả?" Tâm tư của Mạc Ngự Minh bị kéo về, chậm rãi ghé mắt nhìn bàn tay nhỏ bé dám lay động tay ông, khẽ nâng lông mày, "Cái nha đầu này thật đúng là gan lớn rất, đến trẫm cũng dám đối đãi như vậy?"
"Hắc hắc, phụ hoàng không nên hiểu lầm, Tuyết Mạn là tình thế cấp bách nha, ngài không nên tức giận, ngàn vạn lần không được tức giận, tức giận làm cho người ta già rất nhanh."Lăng Tuyết Mạn cười, dời tay.
Một tiếng thở dài, Mạc Ngự Minh nhìn chung quanh náo nhiệt, tâm tư càng thêm vô cùng phức tạp. Thân thể của ông hình như cũng đã già đi, chuyện trao ngôi vua cũng bắt đầu phải làm, chỉ là, nhìn năm đứa con, nên lập ai đây?
"Phụ hoàng!"
Lăng Tuyết Mạn kêu rên lên, "Ngài nói đi!"
Mạc Ngự Minh bị cắt đứt suy nghĩ, nhìn Lăng Tuyết Mạn, đột nhiên hỏi: "Tuyết Mạn, con đánh giá như thế nào về năm đứa con trai của trẫm? Về việc trị quốc thì sao?"
"Hả? Phụ hoàng, con quan tâm là con có thể có được phần thưởng gì, không phải……" Lăng Tuyết Mạn buồn bực, ấp a ấp úng.
"Trẫm muốn biết, con nói cho trẫm, trẫm sẽ nói cho con biết là phần thưởng gì." Mạc Ngự Minh cười lên, giống như là tán gẫu cười giỡn bình thường.
"Ách, con……" Lăng Tuyết Mạn xoa cằm, suy tư nói: "Phụ hoàng, ngài muốn hỏi con phương diện trị quốc, con thật sự không biết nha, ta cũng không rành bọn họ."
"Không rành?" Mạc Ngự Minh nổi lên ba cọng gân đen trên trán, vô lực khoát khoát tay, "Thôi, trẫm hỏi con thật là đàn gảy tai trâu!"
"Hắc hắc, phụ hoàng…… vậy ban thưởng……" Lăng Tuyết Mạn cười như tên trộm, vấn đề quan trọng như vậy, nàng không bỏ qua đâu, nàng cũng mặc kệ tương lai bọn họ ai làm hoàng đế, đều không có liên quan với nàng, nàng chỉ muốn ăn chơi thật đã, có một ngày có thể cùng tình nhân rời kinh thành, tiêu diêu tự tại sống qua ngày là tốt rồi.
Mạc Ngự Minh nâng chén trà lên khẽ nhấp một cái, lúc này mới thong thả ung dung nói: "Trong tháng ba, trẫm muốn đi hành cung Bắc Mục Hà ở mấy ngày, con có muốn đi theo hay không?"
"Hành cung Bắc Mục Hà? Ở nơi nào ạ?" Lăng Tuyết Mạn tò mò chép miệng.
"Tứ tẩu!"
Mạc Nhã Phi bỏ lại hai tiểu công chúa đi tới, nói xen vào: "Tẩu không biết hành cung Bắc Mục Hà sao? Đúng rồi, tẩu chưa có đi qua, bốn phía đều là thảo nguyên, tháng ba tháng tư chính là mùa hoa nở chim bay, trên thảo nguyên có rất nhiều dê bò, nuôi thả ngựa, còn có rất nhiều dòng suối nhỏ, chúng ta có thể cởi ngựa trên thảo nguyên, ha ha, dù sao có rất nhiều thứ để giải trí."
"Có thật không? Vậy cũng quá tuyệt vời! Ta muốn đi!" Lăng Tuyết Mạn vừa nghe liền kích động, nhưng trong giây lát nàng liền nghĩ đến một vấn đề, nếu nàng đi, tình nhân làm sao bây giờ?
Tia do dự rơi này vào trong mắt Mạc Ngự Minh, không khỏi nghi ngờ nói: "Tuyết Mạn, con lo cái gì?"
"A, không có, con… con là đang suy nghĩ…… Con đi Hiên nhi làm sao bây giờ?" Lăng Tuyết Mạn dưới tình thế cấp bách vội lôi Mạc Ly Hiên ra từ chối khéo.
"Ha ha, Hiên nhi cũng đi theo!" Mạc Ngự Minh cười khẽ.
"Vậy cũng tốt." Lăng Tuyết Mạn giả bộ vui vẻ, vỗ tay cười nói, "Con đi tìm Hiên nhi."
Trong ngự hoa viên nhìn một lần, không nhìn thấy bóng dáng của Mạc Ly Hiên, Lăng Tuyết Mạn liền chạy tới bên đình, đèn lồng ít đi, tương đối tối, xa xa, nàng tựa hồ nghe có giọng nói, vội đi vài bước, kêu lên: "Hiên nhi!"
Mạc Ly Hiên liếc mắt nhìn ba anh em cùng cha khác mẹ vây ở trước mặt nó, cắn môi, không có trả lời.
Ba đứa bé choai choai, một mười tuổi, một tám tuổi, còn có một mười hai tuổi, giờ phút này đang nhìn chằm chằm Mạc Ly Hiên, đứa lớn nhất nhỏ giọng nói: "Đi theo bọn ta!"
Mạc Ly Hiên im lặng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.
"Hừ, phụ vương coi trọng mẹ nuôi hồ ly tinh của ngươi, ngươi bây giờ cũng đủ lông đủ cánh, khiến cho phụ vương luôn phải đi thăm ngươi, thuận tiện nhìn con hồ ly tinh kia, ngươi đi theo chúng ta!" Đứa mười tuổi ác độc nói xong, kéo lấy cánh tay Mạc Ly Hiên đi tới chỗ vắng vẻ.
Nó vừa lôi kéo, hai đứa kia liền tới giúp một tay, ba đứa lôi Mạc Ly Hiên đi về phía trước, bởi vì đều luyện võ từ năm, sáu tuổi, cho nên ba đứa gộp sức lại, Mạc Ly Hiên đánh không lại, cộng thêm nó nghe đến Lăng Tuyết Mạn đi tới bên này, liền cắn chặt môi, bị động đi theo ba huynh đệ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Hiên nhi!"
Lăng Tuyết Mạn chạy tới khi bọn nó sắp vượt qua cái đình, thấy cảnh đó, vội buột miệng kêu lên.
Mạc Ly Hiên cả kinh, vội vàng quay đầu lại, ba đứa kia cũng quay người, ngay lúc này, Lăng Tuyết Mạn chạy tới, gầm nhẹ: "Các ngươi là ai? Lôi Ly Hiên làm gì?"
"Mẫu thân, không có chuyện gì, ngài trở về trước, Hiên nhi sẽ về lập tức." Mạc Ly Hiên giống như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.