Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 22:




Mạc Kỳ Hàn ra vẻ không nghe, vẫn như cũ nghiêng mặt không quan tâm.
Lăng Tuyết chậc lưỡi, cánh tay ngọc bò lên sau gáy Mạc Kỳ Hàn, kéo thân thể của hắn xuống, phủ môi lên, nhưng mà trong lồng ngực khó chịu khiến cho nàng nhịn không được ho lên. "Khụ" một cái, liền buông Mạc Kỳ Hàn ra, nghiêng qua một bên, "Tự ta đi lấy."
Trong mắt Mạc Kỳ Hàn tăng thêm hờn giận, đứng dậy xuống giường đi rót một chén nước đưa tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, "Uống nước."
"Cám ơn. Khụ khụ" Lăng Tuyết Mạn tiếp nhận, "ực" một cái ngửa đầu uống xong, nói: "Ta còn muốn uống."
"Phiền chết!"
Mạc Kỳ Hàn trừng mắt một cái, lại đi rót một chén nước. Lăng Tuyết Mạn không nói gì, uống xong tuy rằng khát cũng không dám lại muốn. Ai ngờ Mạc Kỳ Hàn không nói một lời đem chén thứ ba đưa tới tay nàng. Lăng Tuyết Mạn có chút cảm động ngước mắt vừa tính nói cám ơn, Mạc Kỳ Hàn lại âm trầm nói: "Chén nước thứ nhất, ngươi theo ta một năm, chén thứ hai, ngươi theo ta mười năm, chén thứ ba này chính là cả đời!"
Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, lúng ta lúng túng nói: "Ta không uống, ngươi đưa ta trở về đi. Ta trở về từ từ uống."
"Hừ! Không phải do ngươi! Ngươi không uống, ta liền nhốt ngươi ở chỗ này cả đời." Mạc Kỳ Hàn rét lạnh nhếch môi, đem cốc nước lại gần hơn.
Lăng Tuyết Mạn hết chỗ nói rồi, cân nhắc một chút, tình thế nghiêm trọng, địch mạnh ta yếu, không đầu hàng thì có thể làm gì? Huống chi hiện tại tâm tình nam nhân này có vẻ không tốt. Nàng tuy rằng thấy không rõ mặt hắn nhưng cũng có thể cảm giác được một cổ lãnh ý khiến người phát run.
Khẽ thở dài, nhận lấy uống xong, sau đó lắc đầu, "Hết khát rồi."
Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, một lần nữa nằm xuống, âm thầm tự hỏi là đưa Lăng Tuyết Mạn trở về trước hay là cùng nàng tâm tình một chút trước?
Không hiểu sao từ đêm tân hôn của bọn họ, hắn liền để ý nàng. mỗi buổi tối trước khi ngủ đều nghe Xuân Đường đến bẩm báo xem mỗi canh giờ nàng làm cái gì, biết hỉ nộ ái ố của nàng, cũng biết nàng mấy ngày trước đây cùng hai trắc phi của hắn có xung đột, cũng biết Ly Hiên yêu mến và bảo hộ nàng. Điều này làm cho hắn thấy may mắn, đồng thời đáy lòng lại có một tia ghen tị!
Ly Hiên có thể quang minh chính đại bảo hộ nàng, đối xử tốt với nàng, hắn lại không thể, chỉ có thể ở chỗ tối nhìn nàng. Loại cảm giác này làm hắn rất không thoải mái!
Vươn cánh tay kéo bả vai Lăng Tuyết Mạn qua, Mạc Kỳ Hàn ăn dấm chua hỏi: "Tuyết Mạn ngươi cùng Mạc Ly Hiên rất thân thiết phải không?"
Lăng Tuyết Mạn lắp bắp kinh hãi, "Ngươi sao biết Ly Hiên?"
"Ngươi hỏi không phải là vô nghĩa sao? Ta có thể có bản lĩnh ra vào Tứ Vương phủ này, có thể không biết nhất cử nhất động của ngươi sao? Tuyết Mạn, ta cảnh cáo ngươi, không cho phép ngươi quá mức thân cận Mạc Ly Hiên!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nói.
"Cái gì? Ngươi bệnh thần kinh. Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Lại nói Ly Hiên là con ta, ta thân cận nó thì như thế nào?" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy liền kích động phản bác.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là nam nhân của ngươi!" Mạc Kỳ Hàn cũng nổi giận gầm nhẹ.
Lăng Tuyết Mạn hừ lạnh, " Nam nhân của ta? Nam nhân của ta đã chết!"
"Đối với ngươi, nam nhân đã chết là trượng phu trên danh nghĩa của ngươi, mà ta mới là nam nhân thật sự của ngươi. Tóm lại ngươi tốt nhất ghi nhớ kỹ lời của ta. Nếu không ngươi là đang ép ta hủy đi Mạc Ly Hiên!" Mạc Kỳ Hàn gần như cắn răng nghiến lợi nói.
Lăng Tuyết Mạn cả kinh, kích động nắm chặt tay Mạc Kỳ Hàn hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Ta không cho phép ngươi hại Ly Hiên! Ta vì sao không thể thân cận nó? Ngươi cho ta một lý do thuyết phục đi!"
"Không cho phép là không cho phép! Ta không cho phép ngươi cùng bất kỳ nam nhân nào thân mật khăng khít!" Mạc Kỳ Hàn tức giận, giữ hai vai Lăng Tuyết Mạn, trong con ngươi lóe ra khí thế bá đạo.
Mà Lăng Tuyết Mạn giận quá, dùng sức tháo tay Mạc Kỳ Hàn, hét lên: "Ngươi bá đạo! Ly Hiên mới chín tuổi, vẫn là một đứa nhỏ, nó sao lại là nam nhân? Nó chỉ là một bé trai! Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, chúng ta là hai mẹ con. Nó gọi ta là mẫu thân. Nó tốt với ta là bởi vì mẫu thân nó mất sớm. Ta cô đơn trong Tứ Vương phủ, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau! Hơn nữa nếu không có nó che chở ta, các trắc phi của Vương gia đều muốn khi dễ ta!"
Mạc Kỳ Hàn vẫn chưa vì Lăng Tuyết Mạn giải thích mà thay đổi, ngược lại càng thêm phẫn nộ, cường ngạnh siết chặt nàng, ánh mắt lạnh như mũi tên nhọn bắn về phía Lăng Tuyết Mạn, lạnh lùng nhếch môi, "Hừ! Thì ra ngươi tốt với Mạc Ly Hiên là muốn lợi dụng nó làm chỗ dựa vững chắc cho ngươi? Lăng Tuyết Mạn, tâm cơ ngươi không nhỏ, muốn lợi dụng Mạc Ly Hiên? Ta cho ngươi biết, ngươi sớm bỏ ý niệm này đi, bằng không ta sẽ làm cho ngươi chạy trở về nhà Lăng Bắc Nguyên!"
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao biết nhiều như vậy? Ngươi dựa vào cái gì làm cho ta về Lăng gia?" Lăng Tuyết Mạn nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn.
"Ngươi không cần biết! Ngươi chỉ cần biết rằng ta không phải dâm tặc thông thường. Ta có bản lĩnh cao!" Mạc Kỳ Hàn nghiêm nghị nói.
Lăng Tuyết Mạn chán nản gật đầu, "Được, ngươi cứ xem ta như con khỉ mà đùa giỡn đi! Ta ngu ngốc được chưa? Nhưng ta cho ngươi biết, tình cảm ta dành cho Ly Hiên là tình cảm thân nhân, ngươi muốn nghĩ xấu thì chỉ có thể nói đầu óc ngươi có vấn đề. Ta tuyệt không có muốn lợi dụng hắn, ngươi tin hay không thì tùy!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Bốp!"
Một tiếng tát tay thanh thúy vang lên, Lăng Tuyết Mạn bị tát, không thể tin mở to hai mắt nhìn. Nhưng mà không đợi nàng phản ứng, liền bị Mạc Kỳ Hàn lôi tay, thân mình bị kéo vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, mà đôi bàn tay to bóp cổ nàng. Thanh âm lạnh băng mang theo tức giận "Lăng Tuyết Mạn, khắp thiên hạ này, ngươi là người đầu tiên dám khiêu khích ta như thế. Một tát này của ta giáo huấn ngươi, đừng làm cho ta lại nghe đến những lời như vậy từ trong miệng ngươi!"
Trên má truyền đến đau rát, hồi lâu nước mắt rốt cục không nhịn được mà rơi xuống. Lúc chân bị thương, nàng mặc dù đau nhưng không có khóc, lúc gần như sắp chết cháy trong biển lửa nàng cũng không có khóc. Nhưng một tát của hắn lại làm cho nàng cảm nhận được đau! Là cái loại đau ở trong lòng!
"Ngươi giết ta đi!" Lăng Tuyết Mạn cười nhạo nói: "Ta không muốn sống. Ta không muốn sống như thế. Ngươi dùng sức! Bóp chết ta!"
Mạc Kỳ Hàn chấn động, phút chốc buông lỏng tay ra, tim đập mạnh, nhìn mặt đầy nước mắt kia, tâm lần đầu tiên vì một nữ nhân cảm thấy đau!
Suy nghĩ hỗn độn, mặt đang không ngừng biến sắc, Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn buông Lăng Tuyết Mạn, cấp tốc xuống giường, chỉ đứng ở bên giường nhìn nàng.
Hắn đang làm gì thế này? Một Ly Hiên lại khiến hắn mất đi lý trí sao? Hắn lại ăn dấm chua Ly Hiên sao? Ly Hiên là cháu hắn, hắn lại…
Nắm tay không ngừng siết chặt. Hắn nhắm nghiền mắt. Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn, có bao nhiêu đại sự đang chờ ngươi, đi làm âm mưu của ngươi đi, lo bố cục đi, sao có thể vì một nữ nhân mà tâm rối loạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.