Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 360:




Ở hồ Thúy Trà cách đó không xa, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục bước gấp tới đột nhiên ngừng lại!
"Ca, Tam ca thật là nhanh! Hoàng huynh cũng đi!"
"Đều ở đây theo dõi, nhận được tin tức liền chạy tới bên đó, có thể nào không nhanh."
"Mạn Mạn hình như suýt bị đánh chết. Ca có thấy không?"
"…… Ừ, thấy."
Gân xanh có chút bốc lên trên trán, bàn tay rủ xuống ở hai bên thân thể không ngừng siết chặt, đôi mắt phát ra lạnh lẽo thấu xương!
Mà bên Bích Hồ, bị Mạc Kỳ Minh cản, Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, không kiên trì đi gặp hoàng thượng nữa, thành khẩn nói: "Tam Vương gia, cám ơn ngài!"
"Không có gì." Mạc Kỳ Minh cười nhẹ, nhìn đến vết máu quanh khóe miệng Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt ngay sau đó trở nên ác liệt, nhìn về phía cỗ kiệu màu vàng, hồi lâu đột nhiên có xung động trong nháy mắt, nhưng lập tức phủ quyết suy nghĩ trong lòng, hắn không dám lấy tính mạng Lăng Tuyết Mạn ra đùa giỡn, dù sao đánh Quý Phi bất luận vì cái lý do gì, tuyệt đối là tội chết!
Hạ Lệ Nhân lại tức giận chống lại vẻ mặt bình tĩnh của Từ An, ngoài miệng tuy nói chuyện, lại không dám bước lên trước một bước, chỉ nhìn về phía cỗ kiệu, bộ dáng lã chã chực khóc, điềm đạm đáng yêu.
Từ An đi về phía thái giám cung nữ, lần lượt hỏi vài câu, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng đỏ của Trần Lâm Nhi, lại trở về nhìn hai gò má còn dấu tay của Hạ Lệ Nhân cùng vết máu ở khóe miệng Lăng Tuyết Mạn, cau mày, sau đó xoay người cất bước đi tới hướng cỗ kiệu.
Màn kiệu chưa từng nhấc lên, Từ An khom người nhỏ giọng bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, nguồn gốc sự tình nô tài đã hỏi, chính là giống như ám ảnh bẩm báo. Nhưng Lăng cung nữ bị lệ Quý Phi đánh một bạt tai, khóe miệng ra máu, gương mặt cũng sưng, cung nữ đi cùng với nàng bị đánh thảm hại hơn. Mặt khác, sau khi Tam Vương gia đến, Lệ Quý Phi bị Lăng cung nữ tát hai bàn tay, hiện tại hai người đều muốn xin hoàng thượng làm chủ!"
Trong kiệu, gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn như dính phải băng lạnh ngàn năm, môi mím chặt, hồi lâu mới chậm rãi mở ra nói nhỏ: "Từ An truyền khẩu dụ của trẫm!"
Từ An quay về phía mọi người.
"Hoàng thượng có chỉ: Lăng Tuyết Mạn không tuân thủ cung quy, trèo lên cây, làm cành cây văng về phía Quý Phi, đúng là tội ác tày trời, theo lý phải đánh chết răn đe. Trẫm nể tình trưởng thân Vương mất mẹ từ tấm bé, không chỗ nương tựa, tha cho các ngươi. Lần sau không thể như vậy nữa! Lệ Quý Phi lập tức về cung Đế Hoa kiến giá!"
Từ An lanh lảnh nói xong, Hạ Lệ Nhân tối tăm sắc mặt, khăn trong tay xoắn chặt hơn. Mạc Kỳ Minh hơi giật mình, nhưng nghĩ tới buổi sáng lúc Mạc Ly Hiên khóc cầu xin Mạc Kỳ Hàn, nói mẹ đẻ mất sớm, nên rất yêu quí Lăng Tuyết Mạn, liền muốn nhân lúc Mạc Kỳ Hàn chưa thay đổi ý định mà kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn đang ngây ngốc, "Mạn Mạn, mau tạ ơn!"
"Nha…" Lăng Tuyết Mạn đần độn đáp một tiếng, quỳ xuống, "Nô tỳ tạ hoàng thượng ân điển!"
Hạ Lệ Nhân vô cùng mất hứng trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, quỳ theo, "Thần thiếp tuân chỉ!"
"Được, giải tán đi!"
Từ An bỏ lại một câu, quay người đi tới hướng cỗ kiệu.
"Khởi giá ——"
"Cung tiễn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Cỗ kiệu càng lúc càng xa, Hạ Lệ Nhân cũng mang theo cung nữ thái giám vội vàng đi đến cung Đế Hoa. Ở lại Bích Hồ cũng chỉ có Lăng Tuyết Mạn và Mạc Kỳ Minh, còn có Trần Lâm Nhi.
Không nhìn thấy thị vệ nào có vóc người giống như Tình nhân, Lăng Tuyết Mạn có chút ủ rũ cúi đầu, cộng thêm thất vọng cực độ.
"Mạn Mạn, trên mặt nàng bị thương, phải bôi thuốc, ta dẫn nàng đi ngự dược phòng." Mạc Kỳ Minh nhẹ nói. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Tuyết Mạn phiền não khoát khoát tay, "Không cần, ta không có tâm tình đi. Ai, chồng trước hoàng thượng đều không chào đón ta, vợ chồng không làm, đến bạn beg cũng không làm được, buồn bực!"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Minh cau mày, từ trong tay áo lấy ra khăn gấm, nhẹ nâng cằm Lăng Tuyết Mạn lên, động tác dịu dàng lau vết máu trên khóe miệng cho nàng, sau đó lau sạch sẽ bụi bặm trên mặt nàng, mới dịu dàng nói: "Chớ tùy hứng, lúc này không giống ngày xưa, hoàng thượng mới sắc phong Quý Phi vào hậu cung, bất luận nguyên do gì, nàng bây giờ là cung nữ đánh Quý Phi, phải là tội chết. Hoàng thượng có thể tha cho nàng, phần nhiều là nể tình Ly Hiên, hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, làm sao làm bạn bè với nàng đây?"
"Huống chi……" Tiếng nói ngừng lại, Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn, thu hồi khăn, lắc đầu một cái nói tiếp, "Huống chi hoàng thượng để ý nhất chính là nàng làm mất mặt mũi của hắn, cho nên hắn không muốn gặp nàng là rất bình thường."
"Ta làm mất mặt của hắn…" Lăng Tuyết Mạn chép chép mồm, nàng nghĩ đến chuyện của mình cùng tình nhân, liền nói: "Cho dù như vậy, ta biết ta cũng không có việc gì."
"A, làm sao nàng biết?" Mạc Kỳ Minh lập tức hỏi.
"Bởi vì có……" Lăng Tuyết Mạn ép xuống hai chữ "Tình nhân", thản nhiên cười, "Bởi vì có ngài nha! Còn có Ly Hiên, có Nhã Phi, các ngài cũng còn nguyện ý làm bạn với cung nữ đê tiện là ta, các ngài nhất định sẽ giúp ta!"
"Ha ha, nói phải." Mặt Mạc Kỳ Minh giản ra mà cười, ngẫm lại, nhìn Trần Lâm Nhi, từ trong lòng móc ra miếng lệnh bài nói: "Ngươi cầm lệnh bài Bổn Vương đến Thái Y Viện, bảo thái y xem vết thương cho ngươi, sau đó lấy bạch ngọc cao hoạt huyết ngừng đau đưa đến cho Bổn Vương, nhanh chút!"
Trần Lâm Nhi vội tiếp lệnh bài, "Dạ, Tam Vương gia nô tỳ lập tức đi!"
Nhìn Trần Lâm Nhi chạy đi có chút xiêu vẹo, Lăng Tuyết Mạn lo lắng hô: "Lâm Nhi, nàng đi từ từ đừng để ngã!"
"Lăng tỉ tỉ, ta biết rồi." Trần Lâm Nhi rất nhanh liền đi hướng Thái Y Viện.
Còn lại hai người, Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Kỳ Minh, buồn bực bĩu môi, "Tam Vương gia, lại để cho ngài nhìn chuyện cười của ta! Ngài nói xem, hoàng thượng là không phải là bị hư mắt đi, làm sao lại thích nữ nhân lớn lối ương ngạnh như vậy đây? Ta đang ở trên cây phủi tuyết, kết quả mấy nữ nhân kia la lớn làm ta sợ, rớt từ trên cây xuống, còn nói ta hành thích nàng, còn tát ta!"
"Mạn Mạn, ta làm sao coi đó là chuyện cười? Ta chính là nghe nói nàng gặp chuyện không may mới vội vã chạy tới. Rất lâu không có gặp nàng, không ngờ nàng lại bị như vậy." Mạc Kỳ Minh nhíu mày thật, ở khoảng cách gần như vậy nhìn Lăng Tuyết Mạn, đau lòng không thôi, "Còn đau không?"
"À…" Lăng Tuyết Mạn giật mình, sau đó lập tức lắc đầu toét miệng nói: "Không đau, ngài cũng đừng nghĩ tới ta, hiện tại người nào dính vào ta cũng đều xui xẻo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.