Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 376:




Sắc mặt Bạch Tử Di cũng không tự nhiên, đỏ ửng theo, kéo kéo khăn trong tay, nói: "Nàng cùng các Vương gia tình cảm đều sâu đậm, bọn họ đều coi nàng là bảo bối trong tay, vây quanh nàng, nàng nói gì họ nghe nấy, cho nên kinh nghiệm làm nam nhân vui vẻ nàng đương nhiên biết nhiều, còn có, Hoàng thượng hạ thánh chỉ nói nàng không sạch, lời đồn đãi chuyện của nàng cùng Nhị Vương gia nhiều như vậy, nói vậy nàng sớm không hoàn bích thôi? Có thể làm cho mấy Vương gia lo lắng cho nàng như thế, nàng đương nhiên có thủ đoạn cao, việc chăn gối cũng nhất định biết nhiều, bản cung mới muốn lĩnh giáo nàng, nàng sẽ không keo kiệt không nói cho bản cung đi?"
Nghe vậy, gương mặt Lăng Tuyết Mạn nhăn lại, dài thở dài một hơi, ưỡn ngực nói: "Nương nương, ta nghĩ ngài tìm lộn người, ta cái gì cũng không biết, ta cho tới bây giờ không nghĩ tới phải làm niềm vui cho nam nhân, nương nương vẫn là mới người cao minh khác đi!"
"Lăng cung nữ, bản cung bất quá muốn học tập một chút để tận tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, nàng sẽ không nhỏ mọn như vậy đi? Hay là…" Bạch Tử Di không vui đứng lên, nhìn Lăng Tuyết Mạn, mới chậm rì rì nói tiếp: "Hay là nàng muốn cho Lệ quý phi được độc sủng, sinh hạ hoàng tử, sau đó lên thẳng mây xanh, đánh nàng báo thù?"
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra vài giây, rất nhanh liền hiểu ý Bạch Tử Di, trong lòng cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu khẽ cười: "Di Quí Phi nương nương thật đúng là suy nghĩ chu đáo cho Tuyết Mạn! Lệ quý phi đích xác kết thù với ta, bất quá, ta cũng không sợ nàng ta báo thù, ha ha, Hoàng thượng vẫn là chồng trước của ta đó, hơn nữa ta cũng vẫn là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng đó! Cho dù ta cùng Hoàng thượng không có tình cảm nam nữ, nhưng tình bạn vẫn còn mà…"
"Lăng cung nữ, nàng không thể giúp bản cung sao? Nếu là bản cung được sủng, nhất định sẽ không cùng quên nàng. Huống hồ, nàng đừng quá lạc quan, Lệ quý phi cũng không ngại nói láo ở trước mặt Hoàng thượng, hiện tại Hoàng thượng là nể mặt mũi các vị Vương gia trên mới không đụng nàng, nhưng nếu như Lệ quý phi mang thai long chủng, chính là mẫu bằng tử quý, nàng xác định nàng còn có thể vô tư sao?" Bạch Tử Di nhíu mày, nhấn mạnh.
Vừa nói như vậy, Lăng Tuyết Mạn có chút chần chờ, không thể không nói, lời của Di Quí Phi có vài phần đạo lí, giống như Tình nhân, quan hệ của hắn và Hoàng thượng tốt như vậy, không phải vẫn bị đánh sao? Đủ để nói rõ, gần vua như gần cọp, như vậy… Không đúng a, Tình nhân nếu bị đánh vào mông, sao ở trên giường còn… Hơn nữa, nàng cũng không thấy hắn có cái gì không thoải mái a, cũng như bình thường ôm nàng, nằm, ngồi dậy, cũng chưa nghe được hắn rên một tiếng, không đúng, nam nhân đáng chết, không cho nàng đốt đèn nhìn vết thương của hắn, nhất định là không có bị đánh, chuyên môn lừa nàng!
Tay nắm chặt, cơn tức của Lăng Tuyết Mạn vọt lên, hận không thể lập tức đi tìm nam nhân kia tính sổ, nhưng, ánh mắt chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bạch Tử Di, chỉ có thể tạm thời áp chế, nghĩ nghĩ, nói: "Nương nương, ta nghĩ không xong, hơn nữa cũng thật sự không giúp được ngài cái gì, bởi vì ta chưa bao giờ tận lực hầu hạ nam nhân vui vẻ, về phần nàng nói chuyện trong phòng, càng là không biết gì cả, bởi vì… bởi vì ta vẫn là xử nữ!"
"Lăng cung nữ, dân gian có nói, người không có lo xa, tất có buồn gần, Lệ quý phi này là người có thù tất báo, nàng nếu như cố chấp, sau này bị hại cũng đừng trách ta không nhắc nhở nàng!" Bạch Tử Di vẫn không tin, khẩu khí dần dần nghiêm nghị.
"Ngài!" Lăng Tuyết Mạn chán nản, bỗng nhiên hiểu được, cười, "Thì ra ngày ấy nương nương không so đo với ta, là vì ý đình này!"
Bạch Tử Di đứng lên, sắc mặt khó coi, nói: "Phải thì thế nào? Nhưng ngươi giúp ta cũng là giúp ngươi bản thân mình, ngươi lại không bị thua thiệt gì! Hoặc là ngươi muốn cái gì, ta có thể cho ngươi!"
"Hì hì, ta thật giàu có a, cái gì ta cũng không thiếu, muốn nói bạc, châu báu, ngọc, trang sức gì đó, ta lại càng không thiếu, ta có một đứa con trai là Trưởng Thân Vương, có thể thiếu sao? Còn có, ta có vài vị Vương Gia công chúa là bạn bè, đây cũng là gia tài lớn của ta, không cần phải xin nương nương." Lăng Tuyết Mạn cười ngây thơ hồn nhiên, bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, không khỏi tươi cười hơn, "Nương nương, nếu ngài thật muốn học tập chuyện phòng the, ta có một ý kiến, không biết nương nương…"
"Cái gì?" Bạch Tử Di lập tức nói tiếp.
"Ha ha, trên đời này rành chuyện phòng the nhất, không ai hơn nữ tử thanh lâu! Nếu nương nương không ngại mất thể diện, cũng có thể tìm một vài xuân cung đồ nhìn xem, làm theo cũng không sai." Lăng Tuyết Mạn cười tủm tỉm nói.
"Cái gì? Ngươi…. ngươi thế nhưng…" Bạch Tử Di nghe vậy, liền kích động, thậm chí đứng lên, gò má hồng thấu, nhất thời nói không nổi nữa.
Lăng Tuyết Mạn cũng đứng lên, tao nhã vỗ vỗ tay, tiếp tục tươi cười, "Nương nương, thật sự không có cách nào, Tuyết Mạn còn chưa biết mùi đời, mấy thứ này, cũng là nghe lung tung từ chỗ dân chúng ngoài đường, nương nương nghe một chút coi như xong, đừng coi là thật."
"Lăng… Lăng Tuyết Mạn, ngươi thật đúng là nói cái gì cũng có thể nói ra, bản cung hôm nay xem như là thấy được!" Bạch Tử Di bực mình, nghĩ đến một từ "xử nữ", liền đột nhiên nói: "Ngươi đã là cung nữ, vậy bản cung khuyên ngươi an phận làm cung nữ, muốn câu dẫn Vương gia nào là chuyện của ngươi, đừng bấu víu Hoàng thượng, biết chưa?"
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức phản ứng kịp, cười to, "Di Quí Phi à, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi? Lúc nào thì ngài thấy ta muốn câu dẫn Hoàng thượng?" truyện được lấy tại TrumTruyen.vn. Truyện Teen Hay
"Không có là tốt rồi! Tin ngươi cũng là nữ nhân thông minh, sẽ không tranh với bản cung!"Bạch Tử Di nâng cằm lên, cao ngạo cảnh cáo.
"Ha ha!" Lăng Tuyết Mạn cảm thấy buồn cười không thôi, lắc đầu, "Di Quí Phi, hẹn gặp lại!"
Bạch Tử Di không có ngăn trở, Lăng Tuyết Mạn thuận lợi ra cung Trường Nhạc, dọc theo đường đi không ngừng cười, cười đến lúc trở về Hoán Y Cục, khiến phần đông thái giám cung nữ trong viện, đều coi nàng như quái vật.
"Hả? Cửa tại sao lại mở ra?" Lăng Tuyết Mạn giật mình, lập tức lại lắc đầu, thầm nghĩ, nàng luôn luôn khóa cửa, sao giờ lại mở ra?
Vài bước đến gần, tay mới đụng then cửa, thoáng nhìn, trong phòng giống như có người!
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy tim đập "thình thịch" một tiếng, lặng lẽ dán mắt lên khe cửa thật nhỏ, chỉ thấy dưới gầm giường có một người đang vội vàng đóng thùng gỗ lim của nàng, có vẻ như đang phân vân cầm cái nào, liền chọn tới chọn lui…
Bĩu môi khinh thường, khóe miệng Lăng Tuyết Mạn nổi lên một cụ cười lạnh, yên lặng chậm rãi rời khỏi, lui đến trong viện, sau đó xen lẫn ở trong đống cung nữ giặt quần áo.
Thật lâu sau, từ trong hành lang đi ra một người, nhìn trong viện quan sát một lần, bưng chậu nước, ưỡn ngực vào phòng Lý ma ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.