"A… chuyện này ta cũng không biết, Hoàng thượng chưa nói." Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, mấy vấn đề này, nàng không thể nói, nhưng lựa chọn lừa gạt bạn tốt quan tâm nàng, trong lòng nàng lại không có mùi vị, gò má hơi nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của hắn.
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, thần sắc lặng lẽ buồn bã, cổ cọng như nghẹn lại, "Tuyết Mạn…"
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn nghe tiếng, nhìn hắn, "Như thế nào?"
"Không, không có gì." Liễu Thiếu Bạch lập tức lắc đầu, xoay người đi, ánh mắt nhìn về phía trước, trầm mặc một trận, từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ màu đỏ, mở ra, "Tuyết Mạn, đây là khóa như ý ta xin ở chùa Thừa Càn lớn nhất Giang Nam, tặng cho nàng, hi vọng nó có thể phù hộ nàng một đời bình an."
"Thiếu Bạch!" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, chậm rãi tiếp nhận, nắm ở trong lòng bàn tay, ngước mắt, cười sáng lạn, "Cảm ơn ngươi."
Một cái chớp mắt này, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, Mạc Kỳ Diễn xin bùa bình an ở chùa Bạch Vân Tự cho nàng, nhoáng một cái, không ngờ là hai năm…
"Tuyết Mạn, không cần cảm tạ ta, là ta nợ nàng nhiều lắm…" Liễu Thiếu Bạch thương tổn nhẹ thở ra một câu, nhấc chân tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn mấy nhịp, vội đi theo, nói: "Thiếu Bạch, ngươi không nợ ta, chuyện Ngô Đồng không liên quan tới ngươi, ngươi không tự trách nữa được không? Huống hồ… huống hồ Ngô Đồng cũng không sai, Tứ Vương gia, chính là Hoàng thượng, hắn thật không có chết mà!"
"Không, Tuyết Mạn, cho dù Hoàng thượng năm đó chưa mất, nhưng mọi người đều cho là ngài mất, nàng đương nhiên cũng cho là như vậy, Ngô Đồng sai lầm rồi, là Liễu gia chúng ta nợ nàng, ta cũng nợ nàng." Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, khuôn mặt bi thương, "Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu là Nhị Vương gia chưa từng cứu nàng, nếu như nàng chết, ta…"
Lăng Tuyết Mạn liều mạng lắc đầu, "Thiếu Bạch, không nên nói như vậy, chuyện đã qua, ta không so đo, sớm đã không so đo, dù sao vận mệnh của ta là nhấp nhô như vậy, đã trải qua không biết bao nhiêu lần sinh tử, Nhưng ta lại có rất nhiều phúc, có bùa bình an của Nhị Vương gia, hiện tại lại có khóa như ý của ngươi, ta sẽ thật bình an, không cho ngươi tự trách nữa, quên mầy chuyện đó đi, được không?"
Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, trong lòng chấn động đến không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, chính là nhìn nàng, mỉm cười thật lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."
Lăng Tuyết Mạn như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, lập tức khoan khoái đứng lên, bên môi giơ lên một nụ cười, nụ cười này như xuân tầm gió, sạch sẽ trong suốt, "Thật tốt quá, Thiếu Bạch,ha ha… Ha ha…"
"Nha đầu ngốc!" Liễu Thiếu Bạch mang ý cười sâu nồng, một mảnh lá khô rơi xuống đỉnh đầu Lăng Tuyết Mạn, hắn chậm rãi đưa tay, cầm lấy, tâm tình sung sướng.
"Đúng rồi, Thiếu Bạch, ngươi thành hôn chưa? Ta hiện tại có thật nhiều bảo bối, có thể đưa ngươi lễ vật kết hôn thật phong phú!" Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ lại đại sự, vội hỏi thăm.
Nhớ lại, nàng từng nói đùa, chờ nàng có tiền, có thể đưa lễ vật kết hôn rất to cho Liễu Thiếu Bạch, hắn mới có thể thành hôn.
Liễu Thiếu Bạch vẫn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười, đến khi Lăng Tuyết Mạn chột dạ mặt đỏ lên, gắt giọng:"Ta hiện tại thật sự có báu vật mà, nếu ngươi đã thành thân, ta đưa báu vật cho ngươi làm lễ vật!"
"Không có." Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, môi vẫn cười, "Nàng chưa đưa ta lễ vật, sao ta có thể thành hôn?"
"A? Ha ha, ta đây tích cóp tiền bạc đến bảy mươi tuổi, sau đó đưa ngươi một con heo vàng, các ngươi lúc ấy lại thành hôn cũng được!" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, sau đó cười to nói.
"Tốt, vậy ta chờ nàng." Liễu Thiếu nhìn nữ tử trước mặt, giọng điệu cực kì nghiêm cẩn.
Lăng Tuyết Mạn cười liên tục, không có biện pháp, chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh bọn họ luc mới gặp, nhớ đến hắn ôm ấp con heo Tiểu Bạch, nàng sẽ không nhịn nổi bật cười, cười đến mệt mới thở nhẹ chậm rãi dừng lại.
Liễu Thiếu Bạch thấy hồ Thúy Trà không xa, nói: "Tuyết Mạn, chúng ta đến bên hồ một chút." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Được."
Ngửi mùi hoa thơm, Lăng Tuyết Mạn cảm giác tinh thần sảng khoái, hai tay mở ra, xoay tại một vòng, hưng phấn nói: "Thiếu Bạch, còn nhớ thọ yến Thái Thượng Hoàng không? Ta thắng Nhị Vương gia bọn họ thiệt nhiều, ha ha, nhưng ta cũng tệ, Tam Vương phi vũ nhục ta… ta liền dùng cá cược làm cho Tam Vương gia một năm không tiến vào phòng nàng, không được để ý nàng, Tam Vương gia làm theo, nghe nói Tam Vương phi tức hộc máu!"
"Ha ha, nàng nha đầu này…" Liễu Thiếu Bạch cười khẽ, tự đáy lòng thở dài: "Tuyết Mạn, nhìn nàng múa thật sự là hưởng thụ, đẹp quá đẹp quá!"
"Hì hì, ta rất ít múa, ngươi có thể thấy được một lần, đó là phúc của ngươi!" Lăng Tuyết Mạn nhướng mày, nội tâm lại âm thầm rối rắm, nàng không phải không muốn múa, là Tình nhân không cho nàng múa cho nam nhân khác nhìn, a… A…
"Đúng vậy, là ta có phúc, là chuyện may mắn cả đời." Liễu Thiếu Bạch gật đầu, ánh mắt ôn nhu thâm tình.
Lăng Tuyết Mạn lại chế nhạo: "Đương nhiên rồi, không phải ai cũng có thể nhìn thấy ta múa, ngươi có thể thấy được một lần thật là may đó!"
Liễu Thiếu Bạch cười không giảm vẫn tươi.
Một trận cuồng phong đột nhiên thổi tới, cùng với tro bụi lá khô, Lăng Tuyết Mạn cuống quít dùng hai tay bưng kín mặt cùng mắt, bả vai bị một cái bàn tay to lôi kéo, cái trán liền tiến vào một chỗ dày rộng trong ngực, "Thiếu…"
"Đừng nói chuyện, cẩn thận bão cát vào miệng mũi." Liễu Thiếu Bạch nói nhỏ.
Trong lòng Lăng Tuyết Mạn đột nhiên chấn động, chỗ tầm mắt có thể đạt được, là quan phục màu tím của Liễu Thiếu Bạch, thân mình vững vàng cản gió, để cho trong lòng nàng ấm áp từng trận.
Gió qua, hết thảy trở về bình tĩnh.
Hắn buông ra nàng, mặt giãn ra, tươi cười vẫn là ôn nhu lưu luyến như vậy.
Nhất thời xấu hổ, Lăng Tuyết Mạn cũng không biết nói cái gì, im thật lâu, mới nhẹ nhàng hỏi: "Thiếu Bạch, Ngô Đồng về nhà chưa?"
"Ừ, ngày hôm qua ta đi đón nó trở về." Liễu Thiếu Bạch đáp.
"Nàng… nàng gặp Hoàng thượng chưa? Hoàng thượng cùng nàng… có thể như chim liền cánh không?" Lăng Tuyết Mạn chần chờ, cuối cùng hỏi ra.
"Còn chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng thượng bận chuyện, hiện tại không rảnh triệu kiến Ngô Đồng, có thể phải đợi tết âm lịch đi." Liễu Thiếu Bạch dừng một chút, nói tiếp:"Quân tâm khó dò, chuyện của Hoàng thượng cùng Ngô Đồng, rất khó nói."
"Ủa? Vì sao? Hoàng thượng không thích Ngô Đồng sao? Bọn họ dù sao… dù sao cũng đã yêu nhau…" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, nhất thời lại không tìm thấy lời thích hợp, không khỏi lại nghĩ tới lời Tình nhân nói, liền dần dần dừng lại.
"Không biết, lòng Hoàng thượng khó đoán." Liễu Thiếu Bạch nhẹ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng,"Tuyết Mạn, nếu như nàng chưa bị Hoàng thượng hưu, ta không muốn Ngô Đồng vào cung, không muốn nó tranh với nàng, hơn nữa hậu cung là một nơi dơ bẩn phức tạp, nhưng, hiện tại nàng cùng Hoàng thượng không còn bất kì quan hệ nào nữa, Ngô Đồng lại kiên trì muốn làm bạn ở bên cạnh Hoàng thượng, ta cũng không thể ngăn cản, trong lòng Hoàng thượng còn có Ngô Đồng không, ta không biết, nhưng thái độ của Hoàng thượng nói cho ta, ngài không nghĩ có thêm Ngô Đồng, có lẽ là bởi vì thể diện, dù sao cũng là Ngô Đồng năm đó cự hôn."