Từ trong Cung Cảnh Hiên đi ra, Lăng Tuyết Mạn ngoài ý muốn nhìn đến một người, tức thời thốt ra,"Cha!"
Lăng Bắc Nguyên đứng ở thềm đá, mỉm cười, "Tuyết Mạn!"
Lăng Tuyết Mạn cấp tốc chạy xuống, kinh ngạc hỏi: "Cha, sao cha vào cung?"
"Hoàng thượng triệu kiến, mới từ thư phòng đi ra, nghe Từ công công nói tay con bị phỏng, liền đi tới cung Cảnh Hiên thăm con, mới vừa đến chỗ này, con liền đi ra." Lăng Bắc Nguyên cười nhẹ giải thích, nhẹ cầm tay trái của Lăng Tuyết Mạn, đau lòng cau lông mày lại, "Con thật là bất cẩn, qua năm là mười chín tuổi rồi, phải chững chạc một chút, biết không?
"Vâng. Biết." Lăng Tuyết Mạn lộ ra nụ cười, kể từ khi tình nhân nói Lăng Bắc Nguyên là người tốt, nàng liền thật xem ông là phụ thân.
"Còn đau phải không?" Lăng Bắc Nguyên ân cần hỏi han.
"Không đau, thuốc của Ly Hiên rất có tác dụng, vết thương cũng không nghiêm trọng." Lăng Tuyết Mạn lắc đầu một cái, dùng băng bao tay kỹ, tránh cho nhiễm trùng, "Cha, nương khỏe không? Con hiện tại không thể ra cung, rất lâu rồi không có gặp nương, không biết nương ra sao? Nương có lo lắng cho con không? Con hiện tại không có biện pháp làm chính cung hoàng hậu cho các ngài vẻ vang rồi!
"Nha đầu ngốc, nói cái này làm gì." Lăng Bắc Nguyên lắc đầu, cất bước, vừa đi vừa nói: "Cha vốn cũng không trông cậy vào con cái gì, chỉ ngóng trông con có thể bình an là tốt rồi."
"Cha, cha đi đâu vậy?" Lăng Tuyết Mạn đuổi theo, hỏi.
"Dẫn con đi gặp hoàng thượng xin tội, kể từ khi con bị hoàng thượng bỏ, đồng liêu trong triều không thiếu người châm chọc, cha cũng không còn mặt mũi gặp hoàng thượng, liền xin nghỉ ở phủ." Lăng Bắc Nguyên chậm bước, để Lăng Tuyết Mạn có thể theo kịp, tiếp tục nói: "Hôm nay có dịp vào cung, liền cùng gặp hoàng thượng xin tội, con là nữ tử, phải giữ phẩm hạnh, với những Vương gia khác, con cùng bọn họ phải giữ một khoảng cách cho thỏa đáng, dù sao nam nữ khác biệt, danh tiếng hư hỏng, sẽ bị người tanhạo báng, Lăng gia chúng ta sớm đã thành trò cười khắp kinh thành, cho nên…"
Lăng Bắc Nguyên dừng bước, quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, nói lời thấm thía: "Một nam nhân có thể nhất thời yêu con mà không so đo con bị ô danh, nhưng ngày dài, nếu hắn mệt mỏi với con, bên cạnh lại có vô số nữ nhân, con nên làm cái gì bây giờ? Tuyết Mạn, nghe cha khuyên một câu, an phần thủ kỷ, đừng làm cho nam nhân kia bất mãn với con, biết không?"
"Cha, cha, cha nói cái gì? Nam nhân nhân nào?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, kinh nghi hỏi.
Mắt Lăng Bắc Nguyên chợt lóe, lắc đầu thở dài: "Cha chỉ suy luận, con đem lời cha dạy ghi ở trong lòng là được."
"À." Lăng Tuyết Mạn đáp một tiếng, hơi thất vọng mím môi, nàng còn tưởng rằng cha nàng biết tình nhân là ai rồi, haiz!
Lại đi một hồi, nhìn đường phía trước, Lăng Tuyết Mạn hỏi: "Cha, đây là đi chỗ nào vậy? Hoàng thượng không phải ở thư phòng sao?"
"Đi cung Đế Hoa, hoàng thượng đã trở về trong cung."
"Ồ? Hoàng thượng không phải là cùng Di Quí Phi đi đến cung Trường Nhạc sao? Tại sao lại ở Thượng thư phòng?"
"Không biết, có thể có chính sự phải xử lý thôi."
"A, vậy hoàng thượng thật giống con thỏ, chạy mau hơn cả con."
"Tuyết Mạn!"
Lăng Bắc Nguyên bước dừng lại, tức giận, "Con nói càn cái gì? Thật là lớn gan, đó là hoàng thượng, có thể cho con nói tùy tiện sao?"
"Ách, con… con không nói nữa." Lăng Tuyết Mạn chột dạ cúi đầu.
Lăng Bắc Nguyên trừng mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Đứa con gái này, nói nó không có phúc đi, được gả cho Tứ Vương Gia thì ngài lại chết đi, lại nói nó không có phúc, giờ Tứ Vương Gia sống lại, còn làm hoàng thượng, thì hoàng thượng lại bỏ nó cách chức thành nô tỳ, lại tiếp túc nói nó không có phúc, mấy Vương gia đối xử tốt với nó, đang lúc ông mỗi ngày cầu trời phù hộ có Vương gia nào lấy nó, hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến, nói vài lời lập lờ, làm tâm ông không yên.
Cung Đế Hoa.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Lăng đại nhân cầu kiến!" Từ An bẩm báo.
"Tuyên!"
"Dạ, hoàng thượng!"
Trong phòng, Mạc Kỳ Hàn ngồi sau cái bàn chất chồng tấu chương, khẽ nâng mắt, sau đó lại cúi đầu.
Lăng Bắc Nguyên đi vào, quỳ xuống, "Thần tham kiến hoàng thượng!"
Nói xong, không nghe thấy giọng của Lăng Tuyết Mạn, vội quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Lăng Tuyết Mạn lại không có theo vào, mà là núp ở sau tấm bình phong chỉ lộ cái đầu ra, không khỏi tức đen mặt, nhỏ giọng trách mắng: "Còn không đi vào bái kiến hoàng thượng?"
Lăng Tuyết Mạn liếc mắt nhìn vị cửu ngũ chí tôn vẫn ngập mặt trong tấu chương, nuốt nước bọt một cái, cắn răng nói nhỏ: "Cha, hắn đang bề bộn, nào có thời gian để ý chúng ta?"
"Nha đầu chết tiệt kia!" Lăng Bắc Nguyên sắp tức chết rồi, kinh hãi nhìn hoàng thượng một cái, vội la lên: "Con!"
"Lăng Tuyết Mạn! Còn không lăn tới đây cho trẫm!"
Nam nhân đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng, lại làm Lăng Bắc Nguyên giật mình!.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Giọng nói này, sao không phải giọng của hoàng thượng?
Lăng Tuyết Mạn sợ, thân thể run lên, chậm rãi bước ra ngoài, quỳ bên cạnh Lăng Bắc Nguyên, cười nói: "Ra, đi ra đây hoàng thượng, dùng đi được không? Không cần lăn."
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn, quét mắt một vòng, lại cúi đầu xuống, tiếp tục phê tấu sớ, nói: "Từ An, đưa Lăng đại nhân đi thiên điện chờ chỉ!"
"Dạ, hoàng thượng!"
Từ An đi tới bên cạnh Lăng Bắc Nguyên, "Lăng đại nhân, mời!"
Cửa thư phòng bị đóng, Lăng Tuyết Mạn chuyển mắt một cái, phát hiện không ổn, trong phòng này chỉ có hai người, nàng, cùng ông chồng trước bệnh thần kinh này!
Đầy khẩn trương, hai tay vội vàng tạo thành chữ thập, âm thầm cầu nguyện, hi vọng hoàng thượng không cần tái phát thần kinh, đột nhiên ôm nàng!
"Ngươi quỳ ở đó làm gì? Đứng lên đi." Mạc Kỳ Hàn thoáng nhìn, không vui, cau mày hỏi.
"Không có, không có gì." Lăng Tuyết Mạn cười như là đang nịnh nọt, rất nghe lời đứng lên, "Cám ơn hoàng thượng!"
Mạc Kỳ Hàn phê xong một tấu sớ, thẩm duyệt một lần, đặt xuống, lấy cái khác, bút lông chấm mực, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn một cái, khẽ hỏi: "Trên lưng bàn tay bôi thuốc chưa?"
"Hả? A, ngài xem, bôi rồi, còn băng lại nữa." Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức giơ tay lên cho Mạc Kỳ Hàn nhìn giống như trưng bày vật quý, cười cong lông mày, "Đây là tự ta băng đó!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Còn cười?" Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn tức giận nhướng lông mày, không nhịn được lên tiếng trách mắng: "Không đau sao? Ngươi thua thiệt còn cười được!"
"Ách, không cười, chẳng lẽ ta khóc?" Lăng Tuyết Mạn co giật khóe miệng, buồn bực không thôi,"Hoàng thượng, ngài cũng thấy đấy, ta và cái này hoàng cung này của ngài là chữ "bát" (八,ý nói là không hợp nhau), ta vừa đụng đến nữ nhân của ngài liền gặp xui, cho nên, van cầu hoàng thượng, thả ta đi cùng tình nhân đi!"
Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn cho là sắp bị mắng, nghiêng mắt nhìn khắp nơi, chính là không dám nhìn hắn, mặt khối băng khiến bụng nàng phì không ngừng, lúc đang âm thầm mắng hăng say——
"Tới đây!"
Hai chữ ngắn gọn, làm cả người Lăng Tuyết Mạn run lên, theo bản năng lui hai bước, âm thanh không lớn, nói: "Không tới!"