Mị Hương

Chương 74: Điều kiện




Trong tiếng reo cầu gả, Diêu Mật nghiêng đầu nhìn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh. Ba tỷ muội ta đã thề rồi, muốn gả cùng gả, không lấy chồng cùng không lấy chồng, ta không có khả năng tự quyết định lấy hay không lấy nha!
Sử Tú Nhi thấy Diêu Mật nhìn mình thì than thầm, Tiểu Mật ơi Tiểu Mật, tự muội quyết định đi! Nếu chúng ta dám nói chữ không, mọi người tha cho chúng ta sao, tướng quân tha cho chúng ta sao? Muội đừng đẩy qua ta chứ!
Phạm Tinh thấy Diêu Mật nhìn Sử Tú Nhi rồi quay sang nhìn mình thì càng nháy mắt ra hiệu, Diêu tỷ tỷ, tỷ vang danh bốn bề, ta không dám lên tiếng, tỷ tha ta đi mà!
Thấy Diêu Mật do dự, Tạ Đằng sốt ruột, đã bày tỏ trước quần chúng, nếu lại thất bại thì biết giấu mặt vào đâu chứ! Hắn nôn nóng la lên: “Tiểu Mật, nàng có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm, ta nhất định đáp ứng!”
“Thật chứ?” Hai mắt Diêu Mật sáng lên, vui mừng trong lòng, một ý nghĩ lập tức nảy lên trong đầu, muốn mở miệng lại cảm thấy mình hơi quá đáng, mà không mở miệng lại cảm thấy nếu không nói sẽ bỏ qua một cơ hội tốt, sau này khó mà có được lần nữa.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe xong, hai mắt cũng sáng ngời, hận không thể nói thay Diêu Mật, liền vểnh tai nghe, chỉ cần Diêu Mật nói ra, Tạ Đằng đồng ý, các nàng cũng sẽ bắt Tạ Thắng và Tạ Nam đồng ý.
“Tiểu Mật, nàng nói đi!” Tạ Đằng hạ quyết tâm, lần này nhất định phải khiến Diêu Mật đồng ý, không thể kéo dài mãi được. Còn chưa chắc Diêu Mật có lớn bụng hay không. Không biết bụng nàng có chưa nhỉ? Theo tính toán, hình như mấy ngày này biết được rồi! A, không phải lần này trúng rồi chứ? Vì con ta, ta phải cẩn thận, ta phải dịu dàng, ta phải ngoan ngoãn phục vụ.
Bên này cầu hôn, căng thẳng – kích thích – hưng phấn mong đợi. Bên ấy mưu kế bại lộ, đám người Văn tiểu thư vừa tức vừa thẹn vừa vô cùng xấu hổ, hận không thể đào hố chui xuống đất. Cố phu nhân đã sớm sai người dẫn các nàng trở lại sương phòng, không kết hận mà bảo hạ nhân hầu hạ các nàng chu đáo. Còn ai ủi vài câu rằng đại phu sẽ nhanh trở lại phủ, phải tịnh dưỡng cho tốt vân vân các kiểu.
Tiểu Đao tuy mừng cho Tạ Đằng, nhưng khi nghĩ đến Linh Chi muốn hãm hại Diêu Mật thì mặt không chút ý cười, xoay người đi vào sương phòng, hỏi ngay trước mặt Tô Ngọc Thanh và ý Phượng: “Linh Chi tỷ tỷ, tỷ không muốn gả cho ta đúng không? Nếu không muốn, hôn sự của chúng ta thôi đi! Dù sao đây là chuyện cả đời, không thể miễn cưỡng. Hiện nay triều đình cũng không còn ép buộc kết hôn, nữ tử qua mười lăm vẫn có thể từ từ chọn lựa. Tỷ là công thần quốc gia, tỷ ăn bổng lộc triều đình cấp, không cần sầu lo lập gia thất. Nên chọn một người hợp ý mình.”
“Tiểu Đao, cậu nghe ta nói!” Linh Chi vừa nghe Tiểu Đao nói xong thì phát hoảng, tuy trước đây có ghét Tiểu Đao, nhưng mấy ngày này ở chung, Tiểu Đao đối với nàng rất tốt, đã rõ lòng, giờ sao chịu hủy hôn? Bởi vậy nói: “Ta chỉ là một a hoàn, công thần hay không đều không cần. Trừ phi cậu chê ta.”
Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng nghĩ đến Trần Vĩ và Trần Minh biết chuyện hôm nay thì không ổn, bởi vậy cũng hoảng hốt, liền nói giúp Linh Chi: “Tiểu Đao, chúng ta nhất thời hồ đồ, cậu không nên trách Linh Chi.”
Tiểu Đao thấy Linh Chi sốt ruột thì bảo: “Tỷ tốt nhất là nghĩ rõ ràng cho ta.” Nói xong bỏ đi.
Tại đại sảnh, Tạ Đoạt Thạch thấy Diêu Mật chần chừ, không chịu nhanh chóng đồng ý thì cảm thán, nói cùng La lão gia: “Nhìn xem, muốn lấy vợ sao lại khó khăn thế chứ? Trước đây quan phủ ép hôn, các tiểu thư sợ không gả được liền tranh đoạt hôn phu, chuyện càng lúc càng ác liệt, khiến mấy tiểu tử nhà ta trở nên quý giá, không để con gái vào mắt. Bây giờ triều đình bỏ lệnh ép hôn, các tiểu thư lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.”
La lão gia nghe những lời này xong càng thêm sốt ruột, hận không thể lôi Tiểu Đao sang mà hỏi, a, thằng nhóc này, lão già ta bảo cậu bắt sâu thả sâu, cậu rốt cuộc là có làm hay không hả? Sao lại trở thành giúp tướng quân nhà cậu phá án, còn chuyện của lão thì sao đây?
“Đừng sốt ruột, Tiểu Đao này rất cơ trí, bắt sâu là sở trường của nó, không lo thất thủ đâu. Vả lại La nhị nhà ông bây giờ còn chưa xuất hiện, Đức Hưng quận chúa cũng chẳng thấy đâu, không chừng hai đứa nó đã mắt nhìn mắt, đang ở chỗ vắng vẻ nói chuyện yêu đương rồi.” Tạ Đoạt Thạch ra vẻ dày dạn kinh nghiệm an ủi La lão gia: “Yên tâm mà đợi, sẽ được tin tốt.”
La lão gia nghe xong liền thở phào, ông bàn bạc với Tạ Đoạt Thạch: “Ta nói lão tướng quân à, lâu nay kinh đô chưa có đại sự nào gây chấn động, hay là chúng ta cùng tổ chức hôn sự cho mấy tiểu tử, náo nhiệt một trận?”
“Nếu vậy, phải tìm cả vợ cho Đoan quận vương, gom cả nhóm đẹp trai tài giỏi này này lại rồi tổ chức, vậy mới đúng nghĩa náo nhiệt.” Tạ Đoạt Thạch vỗ tay cười to.
Bọn họ đang nói cười thì Diêu Mật cất tiếng: “Ta ra điều kiện thật đấy!”
Diêu Mật ổn định tinh thần, hai mắt lúng liếng đảo qua mặt Tạ Đằng, thấy ánh mắt hắn kiên định, dáng vẻ nàng đã nói, ta sẽ có gan đáp ứng, cuối cùng cũng gằng từng chữ: “Huynh đồng ý với ta không nạp thiếp, ta sẽ gả!”
“Ta còn tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này! Đồng ý!” Tạ Đằng thở phào nhẹ nhõm, bộ dạng hí ha hí hửng cười sảng khoái bế Diêu Mật xoay một vòng, cảm thấy có vẻ hơi hại mắt, vội vàng buông Diêu Mật xuống, thì lại thấy mọi người xoay chỗ khác nói chuyện, một ánh mắt cũng không thèm liếc cho hắn, nhất nhất một bộ dáng ta không nhìn thấy, lập tức sợ không ai làm chứng, Diêu Mật lại nuốt lời, hắn vội xác nhận lần thứ hai: “Ta đồng ý rồi, nàng cũng đồng ý có phải không?”
“Ta chưa nói gì cả!” Diêu Mật rụt tay lại, mặt mũi nóng bừng cả lên, xoay đầu bỏ chạy. Trời ạ, hắn đã đồng ý! Trời ạ, mọi người nghe thấy hết rồi! “Thịch, thịch”, tiếng gì đây, sao lại vang dội như thế? A, là tiếng tim đập!
Thật kích động! Diêu Mật vừa chạy vừa cười trộm, ngay trước mặt mọi người bày tỏ, rằng sẽ không để ai bắt nạt ta, còn bằng lòng không nạp thiếp. Ta không phải đang nằm mơ chứ?
Tạ Đằng thấy Diêu Mật bỏ chạy thì ngẩn ngơ, lại lập tức đuổi theo. Vừa đuổi vừa gọi: “Tiểu Mật, nàng không được nuốt lời đó!”
Thấy Diêu Mật và Tạ Đằng một trước một sau chạy ra ngoài, Tạ Đoạt Thạch ngửa đầu cười sảng khoái: “Bây giờ sang năm, ông đây nhất định sẽ được ôm chắt.”
La lão gia giội nước lạnh, “Bây giờ phải chuẩn bị hôn lễ, tới lúc thành thân còn một khoảng thời gian dài nữa! Đợi chúng nó động phòng, sợ phải đến mùa thu! Ông sang năm được chắt? Sang năm chẳng có gì khác đâu.”
Tạ Đoạt Thạch liếc xéo La lão gia: “Cho nên mới nói ông là đồ cổ hủ! Chúng nó động phòng năm ngoái rồi, bây giờ ở Diêu phủ, muốn động lúc nào chả được, phải đợi tới khi thành thân? Nói không chừng lúc này chắt của ta đã nằm trong bụng Tiểu Mật rồi.”
Phủ tướng quân này không có nữ quyến, quả đúng là bậy bạ! La lão gia cảm thán, lại nghĩ tới trong nhà mình có nữ quyến thì thế nào, con trai mình cũng không chịu thành thân, cũng làm người ta lo lắng như vậy thôi.
Ông đang cảm thán thì thấy La Hãn trở vào, không khỏi trợn mắt, tiểu tử này đắc thủ chứ? Khoan đã, ta không thể sốt ruột làm lộ chân tướng, phải giả vờ không biết mới được. Lát sau lại thấy Đức Hưng quận chúa trở vào, cúi đầu bước đi, dáng vẻ thần trí thả trôi đi đâu mất thì vui mừng, thành công rồi sao?
Lại nói đến Tạ Thắng thấy đại ca nhà mình đuổi theo Diêu Mật đang chạy trốn, biết là đã cầu hôn thành công, lập tức cũng bất đám đông, kéo tay Sử Tú Nhi nói: “Tú Nhi, đại tẩu đã ưng đại ca rồi, nàng cũng ưng ta nhé!”
Sử Tú Nhi bị tình cảnh vừa rồi lay động tâm tình, nghe Tạ Thắng nói thì bảo: “Huynh cũng bằng lòng không cưới vợ bé sao?”
Đây là chịu ta rồi sao? Tạ Thắng vui mừng vỗ tay: “Mọi người yên lặng!” Thấy đại sảnh yên tĩnh trở lại, hắn liền lớn tiếng tuyên bố: “Ta đối với Tú Nhi toàn tâm toàn ý, không có suy nghĩ gì khác. Nàng bằng lòng gả cho ta, ta sẽ không nạp thiếp. Mong mọi người làm chứng!”
“Nói với ta là được rồi, tuyên bố làm gì không biết?” Tim Sử Tú Nhi đập loạn, miệng nói thầm, trong ngực lại vô cùng ngọt ngào. Thoáng cái cũng giật tay bỏ chạy, mắc cỡ chết đi mất!
“Mau đuổi theo đi chứ?” Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Thắng cười ngây ngô, quên đuổi theo Sử Tú Nhi thì nhắc nhở, mắt thấy Tạ Thắng đuổi theo, lập tức ngửa đầu lên trời cười to: “Hai đứa đã giải quyết xong, đứa còn lại thế lực đơn bạc, nhanh thôi sẽ đồng ý. Sang năm nhất định được ôm ba đứa chắt rồi.”
Tạ Nam thấy hai ca ca thành công, sớm đã giữ Phạm Tinh lại, không cho nàng chạy đi mất, không đợi Phạm Tinh ra điều kiện đã tự động mở miệng: “Ta không nạp thiếp, ta chỉ lấy một người là nàng.”
Phạm Tinh càng thẹn thùng, yếu ớt nói: “Huynh buông ra, có chuyện gì từ từ nói.”
“Vậy nàng đồng ý với ta đi!” Tạ Nam không chịu buông ra, lớn giọng: “Mọi người cũng làm chứng cho ta, ta không nạp thiếp, chỉ nguyện lòng cưới một mình Tiểu Tinh.”
“Ta đồng ý, huynh buông ra!” Phạm Tinh thấy Diêu Mật và Sử Tú Nhi bằng lòng, nàng đã sớm muốn đồng ý rồi, bây giờ chỉ đợi Tạ Nam buông ra, rồi chạy trở về.
Tạ Nam cũng đuổi theo.
Mọi người lại vui vẻ rối rít đi tới chúc mừng Tạ Đoạt Thạch, “Lão tướng quân à, phải nhanh có chắc nha, đại hỉ nha!”
“Cùng vui cùng vui!” Tạ Đoạt Thạch vui như mở cờ trong bụng.
Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di đứng ngây ngẩn trước cửa, a, thật quá hạnh phúc! Tướng quân cầu hôn trước mặt mọi người, còn đồng ý không nạp thiếp, con gái mình thật may mắn! Ngày nào đó phải lên miếu khấu tạ thần ân mới được.
Lại nói đến Tạ Đằng đuổi theo Diêu Mật, hắn nhảy một cái đã đứng trước mặt Diêu Mật, giang hai tay ra nói: “Chạy đi đâu đó?”
Diêu Mật không kịp thu thế chạy ngã vào ngực Tạ Đằng, liền dùng tay đấm hắn: “Nhiều người nhìn như vậy, chàng không biết xấu hổ sao?”
“Chúng ta là phu thê, xấu hổ cái gì?” Tạ Đằng khoái trá, thấp giọng nói: “Đã tròn một năm rồi!”
Diêu Mật nghe xong liền hiểu hắn ám chỉ cái gì, lần trước hiến thân cho tới hôm nay, đã đủ một năm. Không nhịn được cảm thán, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện. Nhưng dù thế nào, Tạ Đằng đã thắng trận, đã toàn vẹn trở về! Những chuyện khác, mình cần gì phải so đo?
Tạ Đằng thấy Diêu Mật gật đầu, liền kéo tay nàng, cùng nhau đi về phía trước, nói: “Sau này không được phép nói cái gì mà nuôi trai! Phải đuổi Vệ Thanh về cung, cấm để hắn bảo vệ Diêu phủ!”
Nhanh vậy đã tính sổ rồi? Diêu Mật tựa cười tựa không đáp lại: “Vệ Thanh chỉ là một tiểu thị vệ thôi mà, chàng so bì với người ta làm gì?”
“Mặc kệ, dù thế nào hắn cũng không được phép ở lại Diêu phủ.” Tạ Đằng thấy xung quanh không có ai liền bế bổng Diêu Mật, thủ thỉ: “Tiểu Mật, chúng ta…”
“Còn chưa bái đường thành thân, không được!” Diêu Mật cuống quýt giãy giụa, uy hiếp: “Nếu không thả ta xuống, ta sẽ phun mê hương đó!”
“Tiểu Mật, nàng quên là ta đã ăn thuốc giải, không sợ mê hương của nàng rồi sao?” Tạ Đằng cười cười, phun đi phun đi, ta còn lâu mới sợ nhé! Tuy rằng thuốc giải gì đó chỉ có công hiệu mười ngày, bây giờ đã mất hiệu lực. Nhưng ai bảo ta lại nhớ cái cảm giác lúc được phun mê hương, mơ hồ choáng váng, tay chân tê dại, ngực đập điên cuồng cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.