Mĩ Ngôn

Chương 59: Em không cần thiết phải can thiệp vào chuyện này




Dịch: Ck của Mai
Beta: June
Sáu người, sáu cái sofa vừa hay ngồi đủ.
Từ lúc Hạ Nam Diên bước vào cửa đã trở mặt, làm ra vẻ đau đầu không muốn giao tiếp với bất kì ai. Tất cả câu hỏi cơ bản đều là do Tả Dũng trả lời, bao gồm cả nguyên nhân dẫn tới sự việc, ai ra tay trước rồi tụi nó đã biết sai trong chuyện này rồi.
"Em chỉ muốn đi đòi lại tín ấn của em gái em thôi nhưng mà tụi nó không chịu đưa, còn bảo là phải tự mình Tô Đoá tới mới chịu trả. Em tức quá nóng não nên chửi tụi nó là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, xong thì tụi nó nhào qua đây luôn rồi tụi em đánh nhau..." Tả Dũng rũ đầu xuống, giọng điệu vô cùng thành khẩn: "Tụi em đã biết sai rồi ạ, sau này sẽ không kích động như vậy nữa."
"Đúng rồi đó, mấy đứa đúng thật là đã kích động quá rồi." Tôi vừa lên tiếng là tầm mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ về phía tôi, tôi nhìn về phía hiệu trưởng, cười cười nói: "Sao có thể đánh trả lại được chứ? Phải nên đứng đó để cho người ta đánh đi, đánh chết rồi thì đáng đời thôi."
Cái này rõ ràng khịa ngược lại, người thiểu năng cũng nghe ra được ý của tôi nên sao hiệu trưởng có thể không nghe ra được chứ?
Vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên lúng túng: "Cũng không thể nói vậy được. Mất... Mất đồ thì phải nên nói cho thầy cô biết, để thầy cô nghĩ cách chứ có đúng không?"
Tôi gật gật đầu, ra vẻ đã được chỉ giáo: "Phải, chỗ này thì tụi nó làm cũng không tốt. Hiệu trưởng Tiền thầy đừng thấy áp lực gì hết, phải xử lý thế nào thì cứ xử lý thế đó đi, bên chỗ cục trưởng Lý... Thì để chúng tôi nói chuyện là được rồi. Thầy cứ làm những gì mình có thể làm được đi, ông ấy sẽ không trách thầy đâu."
"Nói quá rồi, nói quá rồi..." Ông già hiệu trưởng phẩy tay liên tục, trên cái đầu trọc lóc bắt đầu toát mồ hôi: "Chuyện này thật ra chúng tôi cũng rất khó xử, phụ huynh của đối phương ầm ĩ rất to, tuyên bố là nếu không cho một câu trả lời làm họ hài lòng thì sẽ tới trường học để biểu tình... Chúng tôi cũng hết cách rồi."
Hay cho một câu hết cách.
Vốn dĩ tôi còn tưởng là chỉ có mấy đứa nhỏ tộc Tằng Lộc đánh người, muốn bồi thường chút tiền thì cứ bồi thường thôi. Cuối cùng hôm nay vừa xem thử thì thấy trên người Hạ Nam Diên và Tả Dũng đều có thương tích, cũng không chiếm lợi được bao nhiêu.
Chuyện này vốn dĩ là đối phương chơi trò quấy rối trước, cũng là đối phương ra tay trước, thế thì tại sao lại đòi xử lý mấy đứa nhỏ nhà chúng tôi chứ? Ăn hiếp bên chúng tôi không có phụ huynh tới quậy phải không?
"Không phải, chuyện này..."
"Vậy ông muốn xử lý thế nào?"
Tôi vừa mới định phân tích đúng sai một chút với hiệu trưởng đầu trọc thì Ma Xuyên từ lúc bước vào văn phòng tới giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Làm Tần già suốt bao nhiêu năm nay rồi, hoàn cảnh nghiêm trọng hơn thế này nữa anh cũng đã từng gặp. Bây giờ chỉ cần ứng phó với một ông hiệu trưởng trường trung học thì đúng là giết gà bằng dao mổ lợn, quá dư sức.
"Cũng không phải là tôi muốn xử lý..." Hiệu trưởng ra dấu bằng mắt với chủ nhiệm giáo vụ một cái theo bản năng.
Quản lý giáo dục nhận được chỉ lệnh, lập tức nói: "Hiệu trưởng đã nói rồi, chúng tôi cũng rất khó xử nên mới gọi hai vị tới đây để thảo luận tìm cách giải quyết, xem phải làm sao mới có thể giải quyết chuyện này thật ổn thoả."
Ông ta nói xong thì trong văn phòng im phắt lại, không ai tiếp lời của ông ta.
"Bị thương thế nào?" Ma Xuyên quay thẳng qua phí Hạ Nam Diên, hỏi thương thế của cậu ta."
"Bị thanh gỗ rạch trúng." Hạ Nam Diên sờ sờ băng gạc trên xương lông mày, giống như là bắt đầu thấy xấu hổ, vẻ mặt cực kì không tình nguyện.
"Mấy mũi?"
"Năm mũi."
Ma Xuyên lại nhìn về phía Tả Dũng đối diện, hỏi: "Vết thương trên tay con có nghiêm trọng không?"
"Vẫn ổn ạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi." Tả Dũng kéo tay áo lên cho anh xem băng gạc đang quấn trên cánh tay mình: "Mấy đứa đó xấu xa lắm, đánh không lại tụi con thì đi lấy đồ tới đánh lén tụi con."
"Những người khác thì sao?"
"Những người khác bị thương nhẹ hơn tụi con ạ, con và Kháp Cốt là người xông lên trên cùng nhất!" Tả Dũng đầy vẻ tự hào.
Lúc cậu ta nói xong câu cuối thì Ma Xuyên đã xoay mặt qua rồi: "Hiệu trưởng Tiền, con của đối phương bị thương rồi thì phụ huynh có thể tới tìm ông quậy, đòi ông câu trả lời. Vậy bây giờ con của chúng tôi bị thương rồi thì phải tới tìm ai đòi câu trả lời đây?"
Anh thế này vừa có vẻ ngoài cực kì xinh đẹp, lại còn mặc đồ vest, mang giày da, rất dễ tạo cho người ta cảm giác bị công kích mạnh mẽ. Nhưng chắc là do đã làm Tần già lâu rồi, hoặc là do chép kinh Phật nhiều nên cảm giác công kích này lại biến thành một loại cảm giác không thể xâm phạm tới, hợp với sự thánh khiết của thân phận anh một cách kì lạ. Ngoài ra, bên môi anh còn đang nở một nụ cười như ngày xuân hoà tan băng tuyết.
Muốn để anh mặc đồ vest rồi làm với tôi quá.
Trong lúc này mà lại nghĩ tới mấy chuyện trên giường thì ít nhiều gì cũng không đúng chỗ đúng lúc lắm. Nhưng mà tôi đã không sinh hoạt tình dục trong hơn hai tháng, hơn bảy mươi ngày rồi, tạm thời biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì cũng đâu quá đáng đâu nhỉ?
"Tìm... Tìm ai?" Hiệu trưởng lại đưa ánh mắt qua cầu cứu quản lý giáo dục.
"Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hiệu trưởng Tiền, chúng ta đôi bên cùng lùi một bước đi ông thấy thế nào?" Tôi lên tiếng trước, chặn luôn lời của quản lý giáo dục lại: "Ông không tìm tới chúng tôi thì chúng tôi cũng không tìm tới ông."
Hiệu trưởng nhăn chặt mày, suy tư hồi lâu, giữa trời đông mà trên đầu ông ta toàn là mồ hôi. Ông ta rút mấy tờ khăn giấy ra lau mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn Vương Phương đang ngồi ở đây rồi khoát khoát tay về phía cửa, nói: "Cô Vương, cô về trước đi."
"Vâng, có chuyện gì cứ gọi cho tôi." Vương Phương gật gật đầu với chúng tôi rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cô vừa mở cửa ra thì bên ngoài đã vang lên một tràng la hét xộc thẳng vào tai của mọi người.
"Đả đảo bọn côn đồ lưu manh, bảo vệ bạn học nữ"
Bóng lưng của Vương Phương cứng đờ lại: "Mễ Hạ, em tạo phản rồi hả!"
Vừa nghe thấy cái tên này thì sắc mặt của Hạ Nam Diên lập tức trở nên kì lạ. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa, dáng vẻ như muốn đi qua đó nhưng lại sợ Ma Xuyên đang ở đây nên không đi qua được vậy, nhìn đúng kiểu là "đứng ngồi không yên".
"Tụi em muốn đàm phán với bên nhà trường, cuối cùng phải đuổi học Hạ Nam Diên hay là ai thì chỉ có thầy cô nói thôi là không được." Một giọng nói trong trẻo đầy sức sống vang lên.
Ma Xuyên nhìn nhìn vẻ mặt đen sầm của hiệu trưởng Tiền, rồi lại nhìn qua Hạ Nam Diên đang hơi lo âu, đứng dậy đi ra ngoài cửa.
"Em, các em..." Giọng của Vương Phương nghe rất bất lực: "Các em về trước đi, chuyện này không tệ như các em nghĩ đâu..."
Tôi đoán được đại khái sự việc, trong lòng thấy rất thú vị: "Bạn học của hai đứa hả?"
Lực chú ý của Hạ Nam Diên đặt hết ở ngoài cửa, không thèm để ý tới tôi. Tả Dũng hiển nhiên cũng biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vô cùng hưng phấn gật đầu thật mạnh với tôi.
"Muốn đuổi ai?" Ma Xuyên đẩy tung cánh cửa văn phòng ra, ngoài mặt thì là đang hỏi những người bên ngoài nhưng trên thực tế là đang tỏ thái độ với người bên trong.
Nghe thấy mấy đứa bên ngoài đồng thanh gọi "Tần già" thì rốt cuộc hiệu trưởng cũng không ngồi yên được nữa, hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế. Ông ta vừa động đậy thì những người khác cũng ào ào đứng dậy theo. Người nhanh nhất là Hạ Nam Diên và Tả Dũng, mấy bước đã chạy ra được tới cửa.
Cuộc đối thoại trong lúc này tôi nghe không rõ lắm, hình như là... còn nhận người thân nữa hả?
"Mễ Hạ! Cậu... làm gì vậy?" Hạ Nam Diên nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, vô cùng ngạc nhiên nói.
Tôi lại càng tò mò hơn, sấn qua sau lưng Hạ Nam Diên xem thử. Ngoài hành lang trống rỗng lúc này đã bị học sinh chen đứng chật kín, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Chiến trận này, tôi thích đấy.
"Wow, nhiều người quá vậy." Tôi gác trên vai Hạ Nam Diên, cười trên nỗi đau của người khác: "Náo nhiệt thật đấy."
"Con vừa mới nói, muốn đuổi ai?" Ma Xuyên thấy đủ người rồi thì hỏi lại lần nữa.
Nam sinh dẫn đầu kia vẻ ngoài trắng trẻo, trông rất thuận mắt, nhất là đôi mắt hạnh kia trắng đen rõ ràng, lúc chuyển động thì linh động hệt như một chú mèo.
"Hạ Nam Diên sắp bị đuổi đó cậu, hiệu trưởng nói đấy." Cậu nhóc ngoan ngoãn đáp.
Tả Dũng chỉ chỉ mình: "Còn con nữa."
Mồ hôi trên trán hiệu trưởng đã sắp chảy xuống cằm luôn rồi: "Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi! Chuyện này còn đang thương lượng chưa quyết định mà."
"Đúng đúng đúng, còn chưa quyết định mà." Quản lý giáo dục đứng bên cạnh tiếp lời: "Chỉ muốn doạ mấy đứa nó một chút để sau này tụi nó đừng kích động như thế nữa thôi, không có muốn đuổi học mấy đứa nó thật đâu."
Tên nhóc này thật sự tới quá đúng lúc rồi, đã đẩy câu chuyện này lên một bước thật lớn luôn. Vốn dĩ còn phải quanh co một hồi nữa mới được, bây giờ tôi thấy không cần phải lên giọng nữa mà ngả bài thẳng luôn là được.
Tôi: "Hiệu trưởng Tiền, ông xem chuyện này ầm ĩ thế nào kia, tôi đã nói với ông thế nào rồi? Nhiều một chuyện thì chi bằng bớt một chuyện, ông cũng không muốn để cho cục trưởng Lý phải nhọc lòng vì chút chuyện này phải không?"
Hiệu trưởng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy đúng vậy."
"Mỗi lần Tần già ra khỏi Thố Nham Tung cũng không dễ dàng gì, thế này đi, để hai cậu cháu đi ôn chuyện, chúng ta cứ nói chuyện phần chúng ta, thế nào?"
"Tôi cũng đang có ý này."
Tôi lặng lẽ ra hiệu bằng mắt với Ma Xuyên bảo anh cứ yên tâm giao việc bên đây lại cho tôi, sau đó thì khoác hiệu trưởng, cười cười nói nói đi vào văn phòng lại.
Ông già hiệu trưởng bị hoảng sợ liên tiếp như thế thì dễ nói chuyện cực kì, cuối cùng không những không đuổi bất kì ai mà thậm chí ngay cả xử lý cũng không có luôn.
Lúc tôi đi thì hiệu trưởng và quản lý giáo dục còn đích thân tiễn tôi tới trước cửa.
"Số tiền kia không phải là bồi thường tiền thuốc men cho tụi nó mà là bao lì xì chúng tôi tặng cho tụi nó theo chủ nghĩa nhân đạo thôi, hiểu chưa?" Trước khi đi, tôi nhấn mạnh lại lần nữa.
"Hiểu rồi, hiểu rồi!" Thái độ của hiệu trưởng và quản lý giáo dục khác hoàn toàn với lúc chúng tôi đến, niềm nở, ân cần vô cùng.
Tôi đi thẳng qua đường cái tới bên chỗ đối diện, đẩy cửa của một tiệm ăn nhỏ ra bước vào. Nhìn quanh tiệm một vòng thì chỉ có hai bàn có người ngồi, một trong số đó thì có Ma Xuyên và Hạ Nam Diên đang ngồi.
"Đợi lâu lắm rồi phải không?" Tôi ngồi xuống bên cạnh Ma Xuyên: "Hai người gọi món chưa?"
Ma Xuyên rút một tờ khăn giấy ướt đưa cho tôi: "Chưa gọi, đợi em tới rồi gọi."
Cà vạt của anh đã không thấy đâu nữa, không biết là đã bị anh cất đi rồi hay là vứt luôn rồi nữa.
"Con ăn rồi." Hạ Nam Diên nói.
"Ăn rồi thì ăn thêm chút nữa." Tôi nhìn lên menu dán đầy tường, vừa lau tay bằng khăn ướt vừa gọi ông chủ qua, gọi bốn món hai mặn hai chay và hai chén cơm.
"... Không sao rồi, yên tâm đi học đi." Trong lúc đợi món thì tôi nói lại kết quả đàm phán cho hai người biết.
"Lần này làm phiền em rồi." Nói với tôi xong thì tầm mắt anh chuyển sang phía Hạ Nam Diên, giọng điệu của Ma Xuyên lạnh xuống ngay lập tức: "Còn không biết nói cảm ơn hả?"
Hai hàng chân mày của Hạ Nam Diên nhăn chặt lại, miễn cưỡng nói: "Cảm ơn."
Giọng điệu ậm ừ, chữ thì dính hết vào nhau, ai không biết còn tưởng cậu ta đang hắng giọng một cái ấy chứ.
Từ hồi nghỉ hè, sau khi tôi nói sẽ tìm thằng cha cặn bã kia giúp Hạ Nam Diên thì thái độ của cậu ta đối với tôi thật ra đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng không biết vì sao mà tới lúc sắp nhập học lại trở thành cái mặt xụ ra thế này, còn ì ra ghê hơn trước đó nữa.
Tôi tưởng là do cậu ta có chứng lo âu trước khi khai giảng nên mới thế, vậy nên cũng không để trong lòng. Cuối cùng hôm nay xem ra thì cậu ta vẫn giữ cái thái độ đó với tôi: Điệu bộ kiểu như không muốn quan tâm tới tôi lắm.
Giờ đã sắp cuối kì luôn rồi thì khả năng mắc chứng lo âu trước khi khai giảng có thể loại trừ được rồi. Thế nếu đã không phải là chứng lo âu trước khi khai giảng thì chẳng lẽ tôi đã vô tình đắc tội cậu ta lúc nào rồi hả?
Không lẽ cậu ta tưởng tôi đã quên mất chuyện đi tìm cặn bã nên mới giận dỗi tôi sao?
Suốt cả bữa cơm Hạ Nam Diên hoàn toàn không nhìn về phía tôi, cũng không đáp lời tôi. Tuy là không có thái độ thù địch lớn như hồi tôi mới tiếp xúc với cậu ta nhưng lại có cảm giác như kiểu "ghét nhưng mà lại không thể quá ghét" vậy.
"Học hành cho giỏi nhé!"
Đưa mắt nhìn Hạ Nam Diên chạy vào trong trường xong thì tôi và Ma Xuyên mới lên đường quay lại Bằng Cát lần nữa.
Vừa ngồi lên xe, Ma Xuyên thắt dây an toàn xong thì đã chia sẻ câu chuyện ly kì vừa xảy ra trong phòng kí túc xá của bọn Hạ Nam Diên.
"Anh còn đang nói chuyện với Kháp Cốt, hỏi nó thằng bé dẫn đầu hôm nay có phải là bạn nó mới quen không, là người thế nào. Nó trả lời anh là không thể nói rõ được, có đôi khi trông khá thông minh, có đôi khi thì như thằng ngốc. Anh còn đang nghĩ đánh giá kiểu gì vậy thì lại phát hiện hai mắt nó trố hết cả ra..."
Anh thuận theo tầm mắt của Hạ Nam Diên quay người qua nhìn thử thì nhìn thấy thằng nhóc tên Mễ Hạ kia đột nhiên xuất hiện trên ban công, đang đứng lấy quần áo vô.
Tôi: "..."
Tôi hơi không phản ứng lại kịp: "Các anh đang ở trên lầu mấy?"
"Lầu bốn." Ma Xuyên nói: "Nó trèo từ bên ngoài lên, nói là xem dự báo thời tiết hôm nay nói trời sắp mưa nên quay lại lấy quần áo, còn hẹn anh lần sau cùng đi ăn."
Anh còn chưa nói dứt câu là tôi đã không nhịn được phì cười rồi. Đúng là rất giống như miêu tả của Hạ Nam Diên, có đôi khi trông khá thông minh, có đôi khi thì như thằng ngốc.
"Vậy anh trả lời thế nào?"
Ma Xuyên im lặng một chốc, nói: "Một đứa trẻ thôi, ngoại trừ "Được" thì anh còn có thể trả lời thế nào nữa?"
Tôi lại cười càng to hơn.
Hơn một giờ bắt đầu xuất phát đi về, tới hơn năm giờ thì mới về tới Bằng Cát. Chỉ mất một ngày đi về mà đã giải quyết sự việc xong xuôi, hiệu suất không thể nào nói là không cao được.
Mùa đông ở Hải Thành, hơn năm giờ chiều là trời đã tối sầm rồi nhưng trời trên Bằng Cát vẫn còn rất sáng.
Tôi từ từ đỗ xe lại trước cổng viện nghiên cứu nhưng cũng không tắt máy xe ngay.
Ma Xuyên tưởng là có thể xuống xe được rồi, vừa định mở cửa ra thì tôi đã gọi anh lại: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Chắc là vì giọng điệu của tôi nghiêm trọng quá nên anh hơi có vẻ ngạc nhiên quay người lại nhìn về phía tôi, tay vẫn còn đang đặt trên tay nắm cửa.
"Chuyện này đáng lẽ đã nên nói cho anh nghe từ hôm qua rồi, nhưng chuyện của Tiểu Diên gấp hơn nên đã trì hoãn tới hôm nay." Tôi sắp xếp lại câu từ một chút, nói: "Hồi tháng mười, em đã nhờ bạn bè giúp nên đã tìm được Hạ Quân, cũng chính là cha ruột của Tiểu Diên. Gã tên thật là Hạ Minh Bác, là một nhà nghệ thuật theo chủ nghĩa trừu tượng, bây giờ đang ở nước ngoài nhưng năm sau sẽ về lại Hải Thành."
Anh chầm chậm rụt cái tay trên tay nắm về lại: "Em đi tìm Hạ Minh Bác sao?"
Tới lúc này tôi vẫn còn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn còn tự cho rằng mình đã làm được một chuyện cực tốt xứng đáng để Ma Xuyên nói thưởng cho tôi.
"Em thấy Tiểu Diên cũng rất muốn đòi lại tín ấn của mẹ nó, nên đã nghĩ... có thể giúp ích một chút."
Anh im lặng nghe, đột nhiên hỏi: "Nhờ người bạn nào giúp mà tìm được?"
Tôi có thể lừa anh, nói bừa ra một cái tên của người bạn nào đó. Dù sao thì anh cũng không biết tôi có những người bạn nào. Thế nhưng tôi lại có một dự cảm, nếu như tôi lừa anh mà để anh vạch trần thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Đây giống như là bản năng nguyên thuỷ đã khắc sâu trong xương cốt vậy, tôi đã vô thức né tránh hết tất cả những khả năng có thể chọc giận Ma Xuyên.
"Tưởng Bác Thư." Tôi nhanh chóng giải thích mình đã nghĩ tới chuyện thông qua công ty của mấy người Thẩm Tĩnh để tìm người thế nào, Thẩm Tĩnh đã chuyển vấn đề của tôi sang cho Tưởng Bác Thư thế nào, cuối cùng thì đã thông qua anh ta để tiếp xúc được với Hạ Minh Bác thế nào.
Tôi còn tưởng là thành thật khai báo rồi thì Ma Xuyên sẽ không giận.
Nhưng tôi ngây thơ quá rồi.
Từ đầu tới cuối anh không hề cắt ngang lời tôi, vẻ mặt cũng bình tĩnh không khác gì mọi khi. Sau đó khi anh lên tiếng thì giọng điệu lại khác hoàn toàn.
"Từ tháng mười tới giờ, không, là từ tháng tám tới giờ, bốn tháng..." Anh khó hiểu nhìn chằm chằm tôi: "Bốn tháng rồi mà em mới nghĩ tới chuyện phải nói chuyện này cho anh biết sao?"
Tôi bị anh hỏi tới ngớ người, thậm chí còn thấy hơi chột dạ: "Em muốn đợi tới khi chắc chắn đã tìm được người đó mới..."
Anh cắt ngang lời tôi: "Thế nên bây giờ em muốn anh phải làm gì?"
"Em muốn anh quyết định xem có nên nói tin này cho Tiểu Diên biết không." Tôi vô cùng cẩn thận trả lời anh.
Anh lạnh mặt, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, nói: "Em không phải để cho anh quyết định mà em đang ép anh quyết định. Nếu em đã lấy được ảnh chụp từ chỗ của Kháp Cốt thì không lẽ nó không nói cho em biết là anh không cho phép nó đi tìm người đàn ông đó sao?"
Tôi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ tới sự việc sẽ diễn ra thế này. Đúng thật là Hạ Nam Diên đã từng nói, nhưng tôi còn tưởng chỉ là do bể người trên Hải Thành mênh mông như thế, muốn tìm một người ngay cả tên cũng không biết khó quá rồi, thế nên anh mới không muốn cháu mình hao tâm phí sức.
Nhưng xem ra thì không giống với những gì tôi nghĩ lắm?
"Em chỉ muốn giúp đỡ thôi mà." Tôi vội vàng nắm lấy tay anh.
Anh rụt tay về lại ngay, dường như là không muốn tiếp xúc cơ thể quá nhiều với tôi.
"Em không cần thiết phải can thiệp vào chuyện này." Nói xong thì anh mở mạnh cửa xe ra, bước thẳng xuống xe mà chẳng thèm quay đầu lại.
Tôi nhìn theo bóng lưng không ngừng đi lên núi xa dần qua cửa sổ xe, định đuổi theo nhưng lại nhìn thấy có người khác cũng đang đi lên núi, còn bắt chuyện với Ma Xuyên nên chỉ đành bất đắc dĩ ngồi lại trong xe.
Không cần thiết?
Trong lòng tôi tự nhiên thấy bực bội, còn hơi tủi thân vì bị hiểu lầm.
Anh đang nói là tôi... không có đủ tư cách sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.