Miên Hoa Chủng Thực Viên

Chương 7: Thái dương cùng ta (Hạ)




Editor: Phong Nguyệt
Beta: Dưa_chan
Hắn dây dưa tại trong cơ thể ta.
Từ phía sau gắt gao ôm lấy ta, Mạch Gia Lợi đã bắn tinh một lần vẫn cứng rắn như trước trong thân thể ta…
Máu theo tính khí của hắn từ trong cơ thể ta tuôn ra, hắn thế nhưng cũng không có ý định buông tha ta.
“Ngươi thực sự rất hợp với mặt trời, Jack của ta….” Hắn vén tóc ta lên, bắt đầu từ tai, hôn nhè nhẹ, liếm lên một chút, đây là ở âu yếm sao? Ngón tay hắn lần tìm đến nụ hoa, vết sẹo bị đâm thủng vừa mới lành cứ như vậy cứng lên. Hắn niết qua, sau đó cầm tay ta đặt lên cao, mặt kề sát lại, cứ như vậy ngậm lấy nó.
“Ngô…” Ta nhẹ thở gấp. Tuy rằng biết không thể đẩy ra hắn, nhưng tay ta vẫn là nhịn không được bắt lấy tóc của hắn… đầu v* tại lửa nóng cùng ẩm ướt gắng gượng đứng lên, bị răng cùng đầu lưỡi hắn toàn bộ quấn lấy, cố ý ma sát lên nơi đóng vảy nho nhỏ —— khiến ngay cả tóc của hắn ta cũng không nắm nổi…. Chỉ có thể ngẩng cao đầu, phát sinh tiếng rên rỉ đầy thống khổ…
Dâm mỹ, tiếng nước ám ách cứ như thế rót vào trong tai ta, hòa cùng tiếng rên rỉ…
Rời khỏi bên này, hắn tiếp tục hấp trụ nụ hoa bên kia. Đầu lưỡi ẩm ướt theo da thịt liếm tới, ướt át, tựa như con rắn nóng cháy….
Thời điểm hắn ở trong thân thể ta rút ra ta đã hoàn toàn không muốn động.
Hắn cởi ra quần áo vốn đã xộc xệch, đơn giản kéo xuống khóa quần —- thân thể hắn ta vốn đã nhìn quen, nhưng ở đây, dưới ánh mặt trời, cơ thể cường kiện của hắn bóng loáng nhượng ta hoa mắt…
Ta đã chống đỡ không dậy nổi đầu chính mình, chỉ có thể bày ra một bộ uể oải trên mặt cỏ, nhìn hắn.
Hắn cũng không phải rất cường tráng. Có lẽ trước giờ vẫn duy trì phong thái thối hoắc của quý tộc, mà thân thể hắn thon dài —- cũng không phải không có cơ bắp, này khối khối đều là dài nhỏ, phân phối đều đặn, vừa vặn hợp với hắn. Thượng đế cứ như vậy phân bố cơ bắp trên tứ chi lẫn thân thể hắn quá mức hoàn mỹ.
Cơ ngực cũng không quá dày, thắt lưng không quá thô, thậm chí cái mông cũng không phải cái loại này ý “săn chắc”  bao hàm cả cơ thể…
——Khi khỏa thân, hắn phảng phất u buồn tựa như Prometheus mà không phải khí vũ dương cương như Apollo.
Có lẽ là bởi vì da của hắn.
Trắng bóc, ở nơi giống như thiêu đốt là Louisiana đây mà hắn vẫn như trước duy trì làn da trắng của bọn quý tộc. Mỗi ngày tắm dùng hương liệu, tóc dùng nước hoa chải chuốt từng sợi, da hắn tuyệt đối là trắng bóc quý tộc.
Hắn đứng ở chỗ nước sâu tới thắt lưng, lấy tay hất nước sông mát lạnh lên gội đầu.
Sau đó đêm toàn bộ đầu chìm vào dòng nước trong suốt mà chà sát…
Hắn chà sát ngực, thô bạo, dường như không để tâm tới da thịt trắng nộn đã từng thượng qua nhiều ít nước hoa cùng mỹ phẩm bảo dưỡng… Hắn như vậy, tựa hồ chỉ có ở trước mặt ta, tựa hồ chỉ khi có hai chúng ta, mà ta dường như đã từng gặp qua…
Sau đó lần đầu tiên hắn dùng tiếng nơi này cùng ta nói chuyện, hắn biết ta hoàn toàn nghe hiểu được, cho dù hắn vẫn như bình thường nói vừa mau vừa nhẹ:
“Lãnh địa này là quà sinh nhật cha ta đưa cho ta, toàn bộ một phần ba Louisiana —- không cần dùng con mắt kinh ngạc như vậy nhìn ta, Jack, mắt ngươi đã đủ to. Tại ta hai tuổi, liền tới quốc gia này. Ở đây, là vương quốc của ta.”
Từ con sông đi ra, trên người toàn là bọt nước, hắn đi tới thảm cỏ ta đang nằm.
“Lần đầu ta ở con sông này tắm đã bị một con răn đuôi chuông thừa thãi hung hăng cắn một ngụm.” Ánh mắt hắn hơi nổi lên ý cười, ở lúc hắn cười, hàm răng hắn thản nhiên lộ ra, khiến gương mặt âm lạnh vốn làm ta sợ hãi hòa hoãn hẳn lên —–  Hắn ngồi xuống, cứ xích lõa như thế ngồi bên người ta —- tâm tình của hắn rất tốt. Sở dĩ là ở hắn nói chuyện. Ta chưa từng nghe qua hắn nói nhiều như vậy:
“Ta không sống ở cung điện Pháp, đó là quyết định của mẹ ta —— hay là nói đối với ta là tốt nhất. Hỗn loạn quốc gia kia, căn bản không có cái gì đáng giá làm ta lưu luyến, không, có thể còn bị đưa lên đoạn đầu đài…”
Lực chú ý của ta hoàn toàn bị vết thương nhìn cũng không dám nhìn ở giữa hai chân thu hút, trong đầu tán loạn nghe hắn nói nửa ngày đột nhiên phát hiện hắn tựa hồ nói ra chuyện gì đó rất là ghê gớm —–!
Ta kinh ngạc đến giật giật cánh tay, dường như nếu tới gần hắn thêm một chút có thể nghe rõ ràng hơn, hai cái lỗ tai đều muốn dựng hẳn lên!
“Không sai, đúng như cái não nhỏ của ngươi nghĩ. Ta là con trai của Louis, là người mà cả quốc gia lẫn gia tộc đều không thừa nhận mà bồi thường cho nơi đây: nhìn cũng không nhìn hết được lãnh địa cùng tài phú.”
Hắn xoay mặt về phía ta, nhàn nhạt cười, sau đó hắn đột nhiên đổi qua tiếng Anh:
“Mà ngươi, Jack, North Carolina điên tiểu tử —- mười ba bang phát lệnh truy nã tội phạm giết người. Cướp ngân hàng không thành, giết ba cảnh sát, đồng bọn sáu người, năm bị bắn chết —– ngươi chạy tới nơi đây, khuất phục dưới roi của ta…. Của ta Jack…”
Ta nắm tay thật chặt.
Tuy rằng vết thương tựa hồ đã ngừng chảy máu, nhưng bởi vì trên mặt ta không chút huyết sắc mà lạnh ngắt một mảnh…
“Ta đi cướp ngân hàng kia đi! Jack, ta làm bảo vệ ở đó, làm nội ứng, tất cả đều ở trong  tay ta!” Đây là Derek.
“Cả năm bang tụ về ít nhất sáu vạn bảng Anh! Ngẫm lại đi! Sáu vạn a!” Maini, đánh bạc thua không ít đi.
“Chúng ta sáu người mỗi người chia một vạn bảng!”
“Nếu ta có một vạn bảng ta sẽ đi phướng bắc mua cả một khoảnh đất, làm chủ trang trại!”
“Mẹ ta cũng sẽ không phải… tiếp tục làm đầu bếp nữa, Rollins, hai chúng ta cùng trồng trang trại, chúng ta làm hàng xóm!”
Rollins, Sonny, Fyke.
Nhưng ngân hàng kia vì bắt đầu công trình đúc tiền mẫu mà gom góp về gần năm mươi vạn bảng. Đại khái có khoảng sáu mươi cảnh sát tiến hành bảo vệ. Nhớ rõ từng viên đạn nhất nhất bắn trúng từng bằng hữu sống từ nhỏ đến lớn kia… Ta chạy trối chết… chạy trối chết…
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên đằng sau —– chạy liên tục, không kịp thở, ta nhảy vào biển…
Bóng tối tràn xuống, ta liên tục bơi, thẳng đến lúc sao trời đều tan biến, không thể dựa vào bất luận kẻ nào, không thể dừng lại ở bất luận nơi đâu, ta bơi tới, sức lực dần tiêu mất, cho rằng cứ như vậy mà chết đi…
Thế nhưng ta vẫn chưa chết, bộ hành qua biên giới. Sau đó nhảy lên tàu hỏa, như vậy, ta đi tới một quốc gia nói ngôn ngữ khác với ta.
Ta cho rằng, ta có thể một lần nữa sống sót.
Nhưng nam nhân trước mắt này, thô bạo, đem ta như nữ nhân mà sử dụng qua. Dùng tiếng Anh nói ra quá khứ đã chôn thật sâu.
“Sao lại lộ ra ánh mắt như vậy a? Jack…” Mắt hắn mị lên, tựa như đang thưởng thức, mà sợ hãi của ta, cũng là món ăn ngon để cho hắn nhấm nháp đi? Nhưng cuối cùng ta vẫn là như vậy, ở trước mắt hắn để lộ ra cảm giác sợ hãi tột cùng…
Hắn vuốt nhẹ quanh eo ta, cứ thế một đường thằng xuống dưới…
“Nếu không đem ngươi làm cái hình phạt treo cổ, ta là tội chứa chấp a… Jack, ở đất Louisiana này, có trong tay quyền hành quyết tội phạm là ta.” Hắn hơi nghiêng thân tới một chút,  bọt nước trên tóc từng hạt từng hạt thong thả rơi xuống mặt ta. Ánh mắt hắn nhìn hết sức chuyên chú, khiến ta nhịn không được run rẩy lộ ra sợ hãi nơi đáy mắt…
“Hình phạt treo cổ cũng không phải đau lắm a…” Hắn vươn ngón tay chạm lên vết thương nơi cổ ta —– đã không còn sẹo, chỉ để lại một vòng đỏ thẫm nổi bật trên da —– “Trong nháy mắt không khí sẽ bị chặt đứt, sau đó bóng tối là phút cuối cùng… Bất quá ngươi yên tâm, đoạn đầu đài của Pháp tốt hơn chút: đứt đầu rất đau đi? Nhưng thực sự rất là nhanh a, cũng có thể không kịp thấy đau đớn lúc máu từ nơi cổ bị đứt phun ra đi…”
Ta khẩn trương lên, liền ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy…
———- Nếu như có thể, đem hắn giết chết ở chỗ này, sau đó chạy trốn thì thế nào?!
Cơ hồ ngay lập tức, thân thể hắn đè ép xuống, ngăn chặn cơ thể đã mềm nhũn của ta.
“Vừa rồi rất nguy hiểm nga… Ngươi không phải đã học được phương thức nói năng văn nhã sao? Lẽ nào ngươi còn không có triệt để đem thân thể ngươi giao cho ta?…” Vừa nói hắn vừa đem hai chân ta toàn bộ kéo lên, sau lại đè ép, tạo ra tư thế tốt cho hắn xen vào ———-
“Vậy ngươi đem ta giao cho cảnh sát đi! Cùng lắm là chết!” Ta gào thét, khoảnh khắc máu nóng xông lên đầu, ta cái gì cũng đều quên mà hướng hắn kêu to…
“Ta không đem!”
Đơn giản phun ra một câu phủ định, hắn cúi xuống, kề sát mặt ta, cầm hai tay ta đặt lên phía trên gắt gao nắm giữ:
“Ngươi nghĩ ta ở New Orleans làm cái gì? Cực kì đơn giản. Thông qua quan hệ ngoại giao giữa hai nước, công bố tội phạm bị truy nã Jack Raymond đã bị cảnh sát Louisiana của ta bắn chết ——– ngươi đã chết. Mà ta, làm thủ tục mua một nô lệ tên là Jack Raymond từ phía chính phủ —– hừ hừ …” Hắn nhếch môi cười nhạt, nhưng ta biết đấy là hắn đang đắc ý dào dạt cười….
“Người sinh ra tại một thị trấn nhỏ của Pháp, phạm vào tội trộm cướp bị đem làm nô lệ bán đấu giá.”
Hắn cười, cười đến toàn bộ cơ thể đều rung lên, cúi xuống gắt gao ôm lấy thân thể ta ——-
“Ở đây, ở đây …. còn có xương cùng thịt —— đều là của ta!” Hắn cắn, đầu lưỡi liếm lộng, tuy là ta đang run rẩy, nhưng đối hắn lại như một cái bánh ngọt mà cắn nuốt lấy.
A…
Lần xỏ xuyên này tựa hồ dễ dàng hơn chút, nhưng đau đớn vẫn cứ như trước ———– hắn trừu tống, mạnh mẽ ôm lấy cơ thể ta, cắn xé ta, ta đau tới co rúm lại. Sau, hắn cầm lấy nửa điếu xì gà ta vứt ở một bên ——-
Ly khai khỏi cơ thể ta, đi tới hai bước, từ trong quần bò lấy ra hộp diêm.
Cũng không phải hắn muốn hút. Hẳn chỉ là châm lên điếu thuốc, đem nó ấn lên điểm nổi trên ngực ta ———
“A ———-!”
Đau đến khắc cốt ghi tâm, đau đớn nhượng ta chỉ có thể cứ như vậy cứng còng chết lặng trải qua thống khổ…
Hắn thỏa mãn đến cực điểm, lần thứ hai tiến nhập cơ thể ta —- lần này, mẫn cảm với đau nhức khiến ta hung hăng co rút lại cơ thể, mà tại lúc co rút lại, thực sự, một loại cảm giác hiện thực của “Làm tình” bị cắm vào —— nụ hoa sưng đỏ dựng đứng lên, bị miệng của hắn nóng đến phá hủy, này một trận khiến ta gầm rú cùng hung hăng chụp lấy lưng hắn mà điên cuồng co rúm lại, hắn cứ như vậy hút lấy máu …
Đây là “Làm tình” sao?
Cảm giác bị cắm vào tựa như roi quất vào trong cơ thể ta, trong nháy mắt cùng nam nhân này thấy như muốn điên rồi….
Tựa hồ, ở ta trong đầu điên cuồng hỗn loạn mà hỏi:
Đây mới là “Làm tình” sao?
Hoàng hôn xuống, mặt trời vẫn như trước màu đỏ chói xa vời.
Tầng mây nhiễm màu hoàng kim nhàn nhạt, nhưng hết thảy rất nhanh sẽ bị bóng tối ăn mòn đi…
Mặt trời, ta không biết, ngày mai ta còn có thể nhìn tới nó không.
Ta bị vắt ngang trên yên ngựa mà mang về. Kịch liệt khuất nhục cùng thân thể bị thương, ta rốt cục ngã bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.