Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 10:




Lúc Tống Dật Tương tỉnh lại thì trong phòng ngoại trừ hắn còn có Miêu Cương Dược sư. Hắn lấy làm kinh hãi nhìn tay mình, nhìn thân thể mình rồi ngồi dậy. Thân thể tuy cảm thấy yếu ớt, thế nhưng hắn chưa chết.
Hắn kinh nghi bất định nói “Sao lại như vậy? Sao ta lại chưa chết?”
Miêu Cương Dược sư đứng lên, đặc biệt ôm lấy Phùng Ngọc Kiếm đang nằm trên mặt đất. Tống Dật Tương biết Dược sư ghét người Trung Nguyên, lúc trước đều nói là hôi không cho phép người Trung Nguyên tới gần, thế nhưng giờ lại tự mình ôm lấy Phùng Ngọc Kiếm.
Tống Dật Tương ngạc nhiên “Phùng Ngọc Kiếm hắn… hắn làm sao vậy?”
“Ngươi nhường giường cho hắn ngủ, lúc hắn chuyển hoán linh hồn cho ngươi, ngực bị thương, không biết có thể cứu trở về hay không.”
Tống Dật Tương vừa nghe Miêu Cương Dược sư nói vậy, mặt tái mét “Chuyển hoán linh hồn cho ta? Sao có thể? Hắn tuyệt đối không yêu ta a, hắn… sao lại có thể yêu ta? Phải yêu ta thì mới có thể chuyển hoán linh hồn được, giúp ta kéo dài tính mệnh a.”
“Vậy ngươi đi chết đi, coi như hắn chưa cứu ngươi.”
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng nói, Tống Dật Tương càng thêm xác định mình đích thực được Phùng Ngọc Kiếm cứu. Hắn lập tức té khỏi giường, nhanh chóng đỡ Phùng Ngọc Kiếm lên trên, thần sắc cực kì khẩn trương “Dược sư, ta biết y thuật của ngươi thế gian đệ nhất, có thể cứu sống hắn được không? Sao lại bị thương ở ngực? Nói ta biết đi.”
“Có lẽ hắn không biết chỉ cần hắn yêu ngươi sẽ tự động tắt thở giúp ngươi kéo dài tính mạng, sau đó chờ ta tới giúp các ngươi thật sự di chuyển linh hồn, hai người các ngươi sẽ sống lại. Có thể hắn tưởng cần có một người chết đi, vậy nên đem đoản kiếm cắm vào chính ngực mình, may mà lúc chưa đâm đủ sâu hắn bỗng nhiên tắt thở chết, bằng không sợ rằng rất khó cứu sống.”
“Hắn tự đâm vào ngực mình?”
Tống Dật Tương vừa nghe Miêu Cương Dược sư nói như vậy, nhảy dựng lên, hầu như có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó. Toàn thân hắn run lên, cả đời này vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được lại có người yêu hắn tới độ nguyện ý tự vẫn.
Miêu Cương Dược sư lạnh lùng nói “Tấm lòng hắn rất tốt, mới có thể đối với ngươi như vậy đúng không? Trên người hắn cũng không ít vết thương, người bình thường thì đã sớm hận tới đem ngươi băm thành vạn mảnh rồi.”
Tống Dật Tương xấu hổ đỏ mặt, không nói nên lời.
“Từ đầu tới chân đều có vết thương, cái chỗ không nên có thì lại càng nhiều. Thần tử dạy ngươi đối đãi với người khác như thế sao? (đúng anh chỉ dạy các em làm hảo thụ thôi [-X) Ngươi đến Miêu Cương, ta liền coi ngươi như người Miêu, không xem ngươi là hoàng tử cái gì cả. Lúc này ngươi làm rất quá đáng, nếu là bất cứ người Miêu nào bị đối đãi như vậy ta đã giết cái kẻ đối xử hắn như thế rồi, còn có thể dùng phương pháp tàn khốc để đáp lễ.”
Tống Dật Tương không cách nào cãi lại, trong giọng nói băng lãnh của Dược sư có sự đáng sợ, hắn tự biết đó là sự thực, lại càng không dám cãi lại.
Miêu Cương Dược sư nghiêm giọng “Múc nước tới đây, từ hôm nay trở đi, ngươi hầu hạ hắn, toàn bộ đều do ngươi làm. Ngươi nếu dám gọi một hạ tỳ, hạ phó giúp ngươi, ta sẽ để lại cổ độc dằn vặt chết ngươi, ngươi nếu không tận tâm tận lực, ta bảo tiểu điêu cắn chết ngươi. Bị nó cắn một cái, thống khổ đủ cho lăn dưới đất mười ngày mới chết, có khi so ra còn kém người Trung Nguyên này phải chịu thống khổ do ngươi làm ra, thế nhưng bảy, tám phần cũng đủ cho ngươi dễ chịu đấy.”
Tống Dật Tương tư cách tôn quý không gì sánh được, nhưng hắn cam nguyện lĩnh mệnh, không phải bởi vì e ngại cổ độc vô hình của Dược sư, mà là bởi vì thực sự hắn nợ Phùng Ngọc Kiếm rất nhiều.
Hắn lập tức chạy vội đi lấy nước, gom củi, đun nước đều tự làm, mồ hôi thành chuỗi chảy đầy trán, làm dính nhớp kỳ thế tuấn nhan của hắn hắn cũng không quan tâm. Hắn cẩn thận đổ nước, bưng nước về phòng, quỳ xuống lau gương mặt trắng bệch của Phùng Ngọc Kiếm.
Cơm nước toàn bộ do chính hắn làm, hắn mà không làm, Miêu Cương Dược sư sẽ lạnh lùng nghiêm nghị nói mỗi ngày phải đổi món khác nhau, làm xong lại từng thìa từng thìa đút cho Phùng Ngọc Kiếm. Phùng Ngọc Kiếm lúc đầu mặc dù tỉnh, nhưng không muốn nói gì với hắn.
Miêu Cương Dược sư chỉ lãnh đạm nói “Cầu hắn nói chuyện với ngươi, lẽ nào ngươi đến cầu xin cũng không làm? Hắn đến mạng còn bằng lòng cho ngươi, cho dù có làm mặt lạnh với ngươi thế nào cũng còn là khách khí.”
Quả thực hắn chưa cầu xin bao giờ, nhưng quyết định học. Mỗi ngày hắn khẩn cầu Phùng Ngọc Kiếm nói chuyện với hắn, nhưng Phùng Ngọc Kiếm vẫn không chịu nói gì. Hắn biết trong lòng Phùng Ngọc Kiếm nhất định có cảm tình với hắn, mới có thể cứu sống hắn, ôm ấp lòng tin như vậy, hắn mới đủ kiên định tiếp tục làm.
Một hôm, cánh tay hắn bị phỏng một mảng lớn, sưng đỏ đau đớn không chịu nổi, khẩu khí Dược sư vẫn lạnh như băng tuyết, lời nói lạnh lùng đối với hắn chưa từng cải biến, mà hắn biết tâm tính Dược sư vốn là băng lãnh như vậy.
“Ta sẽ không cho ngươi bôi thuốc, ngươi dám đi tìm người khác xin thuốc ta sẽ phế tay ngươi đi.”
Tay bị phỏng một mảng lớn, đau đớn không gì sánh được, đến hơi đong đưa cũng đau tới tận tâm phế, hắn còn phải làm tất cả những việc vặt vãnh nữa. Tống Dật Tương chịu đựng đau đớn sưng đỏ, đút Phùng Ngọc Kiếm ăn, liên tiếp ba ngày, thương thế bởi vì không bôi thuốc lại còn làm việc nên có khuynh hướng không khỏi hẳn, trái lại còn chuyển biến xấu tróc da hủ thịt.
Tới ngày thứ ba, nồng huyết chảy ra, Phùng Ngọc Kiếm mới mở miệng nói “Sao ngươi không bôi thuốc?”
Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy Phùng Ngọc Kiếm nói chuyện với hắn, Tống Dật Tương bất chấp đau đớn kịch liệt, vui đến độ nói không nên lời.
Phùng Ngọc Kiếm cũng không nhìn hắn, có điều thanh âm bởi vì nhiều ngày không nói mà có chút chậm chạp “Nếu không bôi thuốc thì tay sẽ bị phế.”
Hắc điêu của Miêu Cương Dược sư luôn ngủ ở giường Phùng Ngọc Kiếm, như thể giám sát Tống Dật Tương có tận tâm tận lực chiếu cố Phùng Ngọc Kiếm không, nếu không làm đúng sẽ một phát cắn chết hắn. Hiện tại nó nghe hai người nói chuyện, dựng lên hai cái lỗ tai xinh xắn rất là đáng yêu.
Tống Dật Tương vui vẻ muốn nói rồi lại thôi, hắn rõ rang có hàng trăm hàng ngàn ngàn điều muốn nói với Phùng Ngọc Kiếm. Hắn từ trước đến giờ mồm mép lanh lợi, hiện giờ lại như lợn ngốc nói không ra lời.
Hắc điêu trượt xuống giường, không bao lâu lại nhảy lên giường Phùng Ngọc Kiếm, nó nhảy lên trên bàn tay đặt ở đầu gối, dùng móng vuốt cào nhẹ, không cào bị thương hắn, chỉ khiến cho hắn chú ý xuống nó. Miệng hắc điêu ngậm một hộp vuông rất nho, nó đem cái hộp đặt trong lòng bàn tay Phùng Ngọc Kiếm, sau đó nằm xuống đầu giường, nhắm mắt ngủ.
Phùng Ngọc Kiếm nắm cái hộp vuông, mở ra xem, bên trong là cao dược màu đỏ, hắn ngửi một chút, vị đạo cay cay thơm thơm, hình như là thuốc bôi vết thương, xem ra là Dược sư đưa tới muốn mình bôi cho Tống Dật Tương.
Hắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói “Ngươi giơ tay ra đây.”
Tống Dật Tương vươn tay, Phùng Ngọc Kiếm nhẹ nhàng chấm thuốc lên trên.
Tống Dật Tương tới gần nhìn mặt Phùng Ngọc Kiếm, sắc mặt so với lúc vừa cứu tỉnh đã khá hơn nhiều, đến đôi môi đỏ mọng cũng không tái nhợt như trước, có thêm vài phần hỏa hồng, cảm giác được tình dục thượng dương, Tống Dật Tương vội vã khắc chế tâm trí.
“Đau không?”
“Không, một chút cũng không.”
Vừa mới nói xong, vết thương liền đau, dường như bị lửa đốt, nóng tới độ hắn rút tay về. Vết thương vừa nóng bỏng vừa đau, không ngôn từ nào hình dung được, hắn nếu không phải không muốn nhăn nhó trước mặt Phùng Ngọc Kiếm, tuyệt đối đã lớn giọng kêu thảm thiết rồi.
Mặc dù không kêu thảm thiết, cũng phát ra vài tiếng rên trầm thấp, cả hai tay dường như không ngừng bị liệt hỏa cuồng thiêu, dằn vặt không ngừng nghỉ. Phùng Ngọc Kiếm thấy sắc mặt hắn thay đổi, cầm lấy tay hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dùng tay áo lau hết dược cao. Vết thương của Tống Dật Tương đã đủ nghiêm trọng, bị Phùng Ngọc Kiếm lau đến gần như thấy cả xương, phát sinh tiếng dở dốc thê thảm. (tội nghiệp:)))
“Tại sao lại thế?” Phùng Ngọc Kiếm kinh hoảng nhảy xuống giường, lảo đảo chạy ra cửa lớn tiếng gọi “Dược sư, Dược sư, ngươi ở đâu?”
***
Bên ngoài không hề thấy bóng dáng Dược sư, Phùng Ngọc Kiếm lại quay về phòng. Tống Dật Tương ôm tay ngã xuống giường run rẩy, còn kẻ đầu sỏ là hắc điêu đã nhảy xuống giường ra khỏi phòng.
Phùng Ngọc Kiếm cầm tay Tống Dật Tương vội vã la lên “Ta đưa ngươi đi khám đại phu.”
Tống Dật Tương lắc đầu nói “Thuốc của Dược sư rất thần diệu, đại phu Trung Nguyên không biết hắn dùng là thuốc gì đâu. Đem tay chém đi thôi, càng lúc càng đau.”
“Ngươi nói gì?”
Chặt tay đi, đó không phải là muốn Tống Dật Tương vĩnh viễn thành kẻ cụt tay sao? Phùng Ngọc Kiếm nắm lấy tay Tống Dật Tương, nước mắt rơi lã chã. Tống Dật Tương thấy chỗ vết thương dính nước mắt tê lên, hắn cúi đầu nhìn chỗ đó vốn có thể thấy tận xương, giờ lại sinh ra thớ thịt mới, tốc độ khép lại nhanh kinh người.
Phùng Ngọc Kiếm cũng giật mình nhìn một màn kỳ dị, nhịn không được thốt lên “Thuốc này thật huyền quái.”
Vết thương nhanh chóng khỏi hẳn, thế nhưng phía trên còn lưu lại một mảng hồng sắc. Phùng Ngọc Kiếm xoa xoa, hồng sắc không chỉ không biết mất, còn dính lên tay hắn, chỗ bị dĩnh tê tê lên, vậy thì chắc Tống Dật Tương cũng cảm thấy.
Phùng Ngọc Kiếm không biết đây là thuốc cổ quái gì, hắn bưng chậu nước tới, bỏ tay Tống Dật Tương vào rửa, màu đỏ không chỉ không phai, trái lại nhiễm ra toàn bộ mặt nước, đến tay hắn sờ vào nước cũng bị dính.
Tống Dật Tương đẩy chậu nước ra “Đừng động vào ta.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Hắn lại nhấc tay Tống Dật Tương lên rửa tiếp, hồng sắc càng tẩy lại càng nhiều thêm, hơn nữa da thịt đụng vào cũng tê tê.
Tay hắn lẫn tay Tống Dật Tương đều đỏ, Tống Dật Tương nhìn hắn mệt tới người đầy mồ hôi, còn lau mồ hôi cho hắn, cứ vậy, trên mặt Phùng Ngọc Kiếm cũng đầy mồ hôi.
“Đây rốt cuộc là thứ quái dị gì, dính lau không đi.”
Hai người đều thở hổn hển, ngực Phùng Ngọc Kiếm đã ổn được một nửa, nhưng còn chưa khỏe hặn, sau vài lần phập phồng thì mồ hôi túa ra. Tống Dật Tương vội đẩy hắn lên giường cho hắn nghỉ ngơi.
“Đừng động đậy nữa, dù sao hình như chỉ còn hơi tê thôi.”
Kỳ thực không chỉ là một chút, mà càng lúc lại càng đau hơn.
Phùng Ngọc Kiếm đầy mặt mồ hôi, nãy giờ vẫn nghĩ thuốc này rất quái lạ, khi hắn mở miệng thì, trên mặt đã đỏ rực thiếu tự nhiên “Dược hiệu này, giống như…” Hắn cắn chặt môi, mặc dù muốn nói, thanh âm nhưng không nhịn được mà trầm xuống mấy bậc “Giống như ngươi từng hạ dược với ta, toàn thân đều nóng nóng tê tê, da thịt vừa chạm vào thì liền thấy mát lạnh.”
Tống Dật Tương đương nhiên chưa từng dùng thuốc này, tuy thấy rằng tê dại khiến bản thân vô lực, đầy đầu mồ hôi, thế nhưng vừa nghe Phùng Ngọc Kiếm nói, nhìn mặt hắn đỏ như lửa, xem ra cũng không khá hơn là bao.
Tống Dật Tương thương hắn còn không xong, làm sao có thể lợi dụng lúc này để chiếm tiện nghi, khiến Phùng Ngọc Kiếm lần thứ hai nhớ tới trước đây bị làm nhục. Hắn an ủi “Không phải đâu, chúng ta đừng nghĩ loạn, ta chưa bao giờ nghe dược sư đối với người khác hạ loại thuốc này.”
Phùng Ngọc Kiếm nghiêng đầu, bắt đầu cởi vạt áo, trút y phục xuống, thanh âm có chút run “Ta có thể, xem như là cảm tạ ngươi trong thời gian qua đã chăm sóc ta.”
Tống Dật Tương nắm chặt vạt áo hắn, thấy nửa thân trần của Phùng Ngọc Kiếm, tay đã run lên mãnh liệt, nhưng vẫn không muốn làm như vậy “Đừng… ta không phải là muốn ngươi báo đáp.”
“Không sao, dù sao ta cũng không thể cùng với những người khác, ngươi dùng được thì cứ dùng.”
( =)))))))))))))))))))))) ôi cái đoạn này)
Tống Dật Tương nổi giận “Không phải ta đã nói với ngươi rằng ta không muốn sao? Ngươi… ngươi mặc quần áo vào, cái gì mà dùng với không dùng, ngươi coi bản thân là …”
Tống Dật Tương cũng không nói gì tiếp, Phùng Ngọc Kiếm nắm vạt áo mình, bước xuống giường, đứng lên, thanh âm run rẩy bất ổn “Ta đi, ngươi có thể thuận tiện đi tìm người khác.”
Tống Dật Tương tức đến độ đập bàn đập ghế “Ngươi đang nói cái gì? Ngươi nghĩ rằng ta là sắc ma háo sắc quá độ sao? Chỉ nghĩ đến mỗi một việc đó thôi sao? Ta…”
Phùng Ngọc Kiếm vẫn lãnh tĩnh “Đêm hôm đó ngươi nói ngươi yêu ta, ngươi thích ta, ngươi nằm bên cạnh ta, ta ngửi thấy trên người ngươi có mùi hương đặc thù, ngươi cùng người khác yến hảo xong rồi mới tới nhìn ta? Thanh âm của ngươi nghe rất chân thành, thế nhưng trên người ngươi có vị đạo như vậy, làm ta không phân biệt được thật giả, ta đang suy nghĩ hay là ngươi chỉ muốn ta kéo dài tính mạng cho ngươi nên mới nói những lời dễ nghe đó, giờ mọi việc đã xong, ngươi cũng không cần ta nữa.” Hắn thấp giọng nói “Ta sẽ không trách ngươi, là chính ta muốn giúp ngươi, ta hiện tại chỉ nghĩ từ quan về quê. Vết thương cũng đã khỏi phân nửa, không quá đau nhức nữa, hiện tại nhân cơ hội này nói rõ ràng ra, trong lòng chúng ta không còn vướng mắc gì nữa.”
Tống Dật Tương hôm đó đúng là cùng ca cơ kia xong rồi mới về cung, hắn thẳng thắn nói “Không sai, ta đã cùng với một ca cơ, nửa đêm mới về, nàng ta là do di mẫu…”
Phùng Ngọc Kiếm ngắt lời hắn “Ngươi không cần kể phong lưu diễm sử của ngươi, ta nói những lời này cũng không có ý gì khác, ngươi không cần lưu ý, ta chỉ là đã có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, ta…”
Tống Dật Tương bước về phía trước kéo hắn lại “Thế nhưng ta nói với ngươi đều là sự thực, ta yêu ngươi, ta thích ngươi, hôm đó ta cùng với ca kỹ kia, là bởi vì lòng ta rất phiền muộn, nghĩ tới Giải Ngữ với ngươi cùng một chỗ thì ta rất bực bội khó chịu. Ta muốn ngươi yêu ta, sâu đậm như ta yêu ngươi. thế nhưng chỉ cần một ngày Giải Ngữ vẫn còn ở đó, ta hầu như có thể tưởng tượng được ngươi sẽ chọn nàng, không thể nào chọn một người như ta. Ta thực sự rất đố kị, ta không cách nào khống chế loại cảm tình này. Lúc cùng với ca kỹ kia, trong đầu ta toàn là ngươi, lúc đó ngươi hận ta như vậy, tình nguyện chết cũng không muốn ở lại bên ta, ta không biết phải làm gì. Sau đó, ta càng thấy trống trải, ta chỉ muốn gặp ngươi, là thật đấy.”
Phùng Ngọc Kiếm cười khổ nói “Ngươi điên rồi sao? Loại nam nhân không tư sắc không dáng vẻ như ta…”
Tống Dật Tương nắm lấy tay hắn, kìm chế nhiệt huyết dâng trào, làm hắn toàn thân run lên, trên mặt đã đỏ ửng.
Tống Dật Tương khó nén được thở dốc, nói “Không phải ta không muốn ôm ngươi, ta rất muốn, cho dù giết ta ta cũng muốn. Ở trong mắt ta, ngươi là người mỹ diễm nhất thế gian, ngươi không biết lúc ta chăm sóc ngươi, mỗi khi thấy lõa thể của ngươi, thậm chí chỉ là đôi môi đỏ mọng lúc ăn, trong đầu ta đều là loại suy nghĩ đó. Lúc trước ta sai, vậy nên hy vọng có thể tái vãn hồi lòng ngươi, khiến ngươi một lần nữa yêu ta, cho ta thương ngươi gấp bội. Không phải ta không muốn cùng ngươi, ta kích động như vậy, trước đây chưa từng có, chỉ có đối với ngươi.”
Tay Phùng Ngọc Kiếm vẫn đang bị giữ, hắn nghe được những lời thành thực đó, đôi môi đỏ mọng khẽ run hé mở, lời nói bị nghẹn ở trong họng, một câu cũng không ra được, duy nhất có thể làm là đem môi kề hướng Tống Dật Tương.
Tống Dật Tương ngẩn ra, Phùng Ngọc Kiếm đã đưa tay vòng quanh cổ hắn, thanh âm đều run lên “Cơ thể ta nóng quá, ngươi không muốn ta giúp ngươi, thế nhưng ngươi giúp ta được không?”
(ô a thật là món ngon dâng lên trước mặt mah *______*)
Tống Dật Tương lập tức gắt gao ôm lấy hắn “Thực sự có thể chứ, Ngọc Kiếm, ngươi sẽ không bài xích chứ? Lúc trước ta…”
Phùng Ngọc Kiếm dâng lên đôi môi thơm ngọt, Tống Dật Tương không còn tâm trí nào để nói chuyện nữa. Rốt cục hôm nay hắn đã được ôn lai cảm giác hôn Phùng Ngọc Kiếm, mỗi lần hôn hắn đều như là muốn bồi thường lại tàn bạo lúc trước, dịu dàng như nước chảy. Những chỗ đôi môi đi qua, hắn đều cẩn thận thương yêu, môi lưỡi giao hoan khiến chân Phùng Ngọc Kiếm mềm nhũn.
Tống Dật Tương ôm lấy Phùng Ngọc Kiếm nằm lên giường, cởi y phục của hắn, hôn lên từng vị trí trên người hắn.
Phùng Ngọc Kiếm toát mồ hôi, phát ra tiếng rên rỉ cùng thở gấp trước đây vẫn cố nén. Mỗi lần như thế đều khiến Tống Dật Tương coi như là trân phẩm hôn đáp trả.
Đến lúc hắn cùng Phùng Ngọc Kiếm nồng nhiệt hoan ái, Phùng Ngọc Kiếm ôm lấy cánh tay hắn, thấp giọng gọi tên hắn, tiếng kêu khiến ái ý càng thêm sâu nặng, dày đặc không tan.
***
Lúc bọn họ tỉnh ngủ, Tống Dật Tương đỡ Phùng Ngọc Kiếm dậy, giúp hắn tẩy trừ thân thể và thay y phục, hồng sắc trên người cả hai đã không còn thấy nữa.
Phùng Ngọc Kiếm đỏ mặt nói “Thuốc của Dược sư quả là cổ quái, quả thật phải làm việc này mới khỏi.”
“Chúng ta ra ngoài cảm tạ Dược sư.”
Bọn họ cùng đi ra ngoài, Dược sư đã biến mất, trên bàn chỉ còn lại tờ giấy hắn viết đơn thuốc để lại cho Phùng Ngọc Kiếm mà thôi.
Phùng Ngọc Kiếm cầm lấy đơn thuốc, trên đó liệt kê rất rõ ràng, thuốc nào uống như thế nào.
Tống Dật Tương nhẹ giọng nói “Cá tính hắn vốn lạnh lùng quái dị thế, đám hài tử chúng ta sống nhờ vào thần lực của Thần tử có một người cũng giống như hắn. Song sinh đệ đệ của hắn với hắn chết cùng tháng cùng năm, đệ đệ hắn năm trước đã phát tác lại sống lại rồi, theo lý hắn cũng đã phát tác từ lâu. Thế nhưng trước giờ chưa từng thấy hắn như vậy, đôi khi chúng ta còn nghĩ hắn kỳ thực sẽ không chết.”
Phùng Ngọc Kiếm giật mình nói “Hắn cũng vậy sao? Nhìn không ra.”
“Đó là bởi vì Dược sư không cùng ai gần gũi cả, Thần tử đã tính cho hắn hơn mười lần, nhưng không lần nào được. Việc này đầy cổ quái, thế nhưng thần tử chưa từng nói dối, vậy nên ta nghĩ dược sư hẳn là sắp chết.”
Dừng một lúc, hắn lại nói “Kỳ thực Dược sư rất giỏi, những người như chúng ta trước khi chết thể lực suy giảm rất nhanh, vậy nên chúng ta phải bảo tồn thể lực. Còn hắn phải bôn ba khắp nơi vì những người trao đổi linh hồn như chúng ta, như vậy sẽ tự khiến hắn chết nhanh hơn. Thế nhưng từ vẻ mặt hắn không nhìn ra hắn mệt mỏi hay trải qua phát tác. Tra đang nghĩ có khi nào hắn dùng cổ thuật kỳ dị tăng thọ mệnh, bởi vì bản thân là người Miêu Cương đầu tiên cùng mang danh dược sư và cổ độc sư, ta nghĩ có lẽ hắn dùng cổ độc càng tài tình hơn y thuật.”
Phùng Ngọc Kiếm chưa từng nghe qua Tống Dật Tương tán dương ai như thế, càng chưa từng nghe chuyện nào huyền dị như vậy. Hắn cất đơn thuốc đi, chỉ có thể yên lặng trong lòng chúc phúc cho Miêu Cương Dược sư.
“Hắn cứu ngươi xong hẳn là có thể quay về Miêu Cương nghỉ ngơi?”
Tống Dật Tương đong đưa đầu “Còn có một người phác tác chậm hơn ta, sợ rằng vấn đề của người kia cũng rất lớn. Hắn sinh ra trong một chi rất nhỏ trong gia tộc lại là con vợ kế, vậy nên bị đẩy đến Miêu Cương từ lúc hơn mười tuổi, trong nhà cũng chẳng bao giờ gọi hắn về. Thế nhưng ta nghe nói người định mệnh của hắn lại là biểu ca quản lý mọi việc trong nhà, ta nghĩ hắn có về, muốn khiến người nọ yêu hắn có lẽ rất khó. Huống chi mười mấy năm qua người ta bỏ mặc hắn ở Miêu Cương, rõ ràng ý là muốn hắn tự sinh tự diệt.”
“Người bi thảm như vậy thực nhiều, giống như Giải Ngữ.”
Tống Dật Tương nghe thấy hắn nhắc đến Giải Ngữ, trong lòng không vui, nhịn không được vẻ mặt khó coi.
Phùng Ngọc Kiếm thấp giọng mắng “Nàng hiện tại là nghĩa muội của ta, ngươi còn ghen tức cái gì?”
Tống Dật Tương ôm chặt hắn, nói nghe mặc dù tinh nghịch nhưng hiển nhiên là rất nghiêm túc “Ta cả đời này đã định là phải ghen rồi, ta hiện tại lo lắng ngươi về võ trạng nguyên phủ, thấy Giải Ngữ biểu tình hẳn là rất mừng rỡ, hy vọng ngươi tốt nhất không nên quá vui, tránh khỏi ta lại đố kị không thôi.”
Phùng Ngọc Kiếm giật mình nhìn hắn, đơn giản là vì Tống Dật Tương tuấn mỹ không có lí do gì đố kị với một Giải Ngữ bình thường.
“Thực sự đố kị khó chịu thế sao?”
Tống Dật Tương thừa nhận “Đúng vậy, phi thường đố kị, cũng phi thường khó chịu, bởi vì ta biết tấm lòng nàng đẹp hơn ta trăm lần, ta rất sợ ngươi sẽ yêu nàng, vậy nên…”
Phùng Ngọc kiếm do dự lặp lại “Vậy nên?”
Tống Dật Tương vùi mặt vào tóc hắn, hít vào một hơi ngọt ngào “Vậy nên nếu tâm tính ta so ra kém nàng, hơn nữa sau này cũng không cách nào cải biến, ta không thể làm gì khác hơn là yêu ngươi hơn trăm vạn lần, thương ngươi thêm nghìn vạn lần, sủng ngươi thêm hàng tỉ vạn lần, vậy lòng ngươi mới lưu lại ta, mới không đi yêu người khác. Vậy nên ngươi đừng từ quan, cũng đừng về quê, ở lại bên ta, như vậy ta mới có thể ngày-đêm sủng ái ngươi. Huống chi ngươi từ quan rồi, triều chính không phải còn lại toàn người xấu sao? Phụ vương ta kỳ thực không xấu, ngươi ở lại, ta giới thiệu cho ngươi mấy nguời chính trực trong triều cho ngươi làm quen, các ngươi cùng nhau phụ tá triều chính.”
Phùng Ngọc Kiếm nở nụ cười, chứng tỏ hắn đồng ý. Tống Dật Tương mê mẩn trong nụ cười đó, lại một lần nữa hôn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.