Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương 5:




Buổi tối hết lần này tới lần khác bị Cổ Uyên Tư tác hoan, ban ngày thì phải tới chỗ khai hoang khẩn địa. Khai hoang nhiều người là trụ hộ ở Miêu Cương, được Cổ Uyên Tư mời tới, phát lương theo ngày. Những người này Nhạc Nhã quen, đương nhiên tất cả đều biết Nhạc Nhã.
Hắn chịu đựng sự đối đãi khác thường của họ. Người Miêu Cương coi trọng tín nghĩa nhất, một người nếu không được tin tưởng vào sự thành thật, ở Miêu Cương so với giun còn không bằng. Hắn thân là thần tử, lại lấy trộm ngân lượng của Cổ Uyên Tư, việc này đã sớm truyền khắp Miêu Cương, mọi người đương nhiên làm mặt lạnh với hắn, đến khẩn địa cũng không chịu cùng chỗ với hắn, nói chuyện hay giúp đỡ lại càng không.
“Ngươi sao lại chậm thế a? Nhanh một chút đi.”
Quản lý khẩn địa là người được Cổ Uyên Tư mang từ Trung Nguyên tới, nhân cao mã đại, nói lên thanh âm to. Hắn cũng biết Nhạc Nhã ở Cổ gia đến phó tỳ cũng không bằng, lại làm việt rất chậm, trong lòng hắn cho rằng Nhạc Nhã lười biếng, thường thường quở trách.
Kỳ thực Nhạc Nhã cũng không phải lười biếng, mà là thân thể hắn quả thực không tốt, da thịt toàn thân đều quá mức non mịn, hắn mới cầm cuốc hai ngày, tay đã nứt da sưng tấy, hiện tại khẩn địa đã gần bảy ngày, vết thương ở tay đã sắp thành sẹo.
“Thần tử, ta giúp ngươi, bây giờ mặt trời chói chang, ngươi đi ra bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.”
Hiện tại có thể nói chuyện với hắn chỉ có một thiếu niên hơn mười tuổi, gọi là A Tín, cha nương mất sớm, chỉ còn lại một mình hắn.
Nhạc Nhã đưa hắn về nhà cho làm đồng phó trông cửa, trên danh nghĩa tuy là đồng phó, kỳ thực là nửa nuôi nấng, để hắn không chết đói ngoài đường.
Hiện tại Nhạc Nhã trắng tay, không chỉ tất cả nhà cửa tiền bạc đều thuộc về sở hữu của Cổ Uyên Tư, đến danh dự cũng không còn sót lại chút gì, nhưng A Tín vẫn kính trọng hắn như trước. A Tín chỉ cảm thấy những lời nói xấu Nhạc Nhã đều là đồn nhảm, trong cảm nhận của A Tín, Nhạc Nhã vẫn như cũ là Thần tử thần thánh bất khả xâm phạm.
“Không cần đâu, ngươi nghỉ ngơi đi, ta chậm rãi làm là được rồi.”
“Thần tử, hiện tại ngươi ở Cổ gia có ổn không? Ta nghe nói ở Cổ gia mọi người nói về ngươi rất khó nghe, nói cái gì mà ngươi ở Cổ gia buổi tối chẳng làm gì, phó dịch mà còn hơn cả thiếu gia, nếu vẫn tiếp tục như vậy, bạc ngươi thiếu của thiếu gia nhà họ có lẽ cả đời cũng không trả nổi.”
Nghe vậy, thân thể Nhạc Nhã run lên. Buổi tối hắn không ra khỏi cửa phòng, là bởi vì Cổ Uyên Tư sẽ đến tìm hắn. Hơn nữa cùng với Cổ Uyên Tư trên giường xong, hắn đâu còn khí lực ra khỏi phòng nữa, không thể làm gì khác hơn là không trả lời vấn đề này.
A Tín thấy Nhạc Nhã không trả lời, đành phải buông tha. Chỉ là ánh mắt hắn tràn ngập kính ý, trong lòng hắn Nhạc Nhã vĩnh viễn thánh khiết, hắn nghĩ Nhạc Nhã chỉ là có điều khó nói mà thôi, chắc chắn không giống những lời nói khó nghe truyền ở ngoài.
“Ở đây nóng quá a.”
Tiếng nữ kiều điềm bỗng nhiên chui vào tai từng người ở đây.
Nhạc Nhã đối với thanh âm đột nhiên xuất hiện này không có phản ứng, thế nhưng nghe tới tiếng nam nhân trả lời thì lập tức ngẩng đầu lên.
“Ở đây ban ngày nóng nực, tối thì lại lạnh. Chỗ này khai hoang xong có thể trồng lúa, ta đặc biệt mang ngươi đến xem, ngươi nếu thích hoa cỏ gì, ta cũng có thể bảo người trồng. Nơi này là Miêu Cương, khí hậu đương nhiên nóng hơn Trung Nguyên, ngươi mới từ Trung Nguyên tới có mệt lắm không?”
Tim Nhạc Nhã đập kịch liệt nhìn Cổ Uyên Tư, như thể muốn nhảy ra, lại như muốn nát thành nghìn mảnh vạn mảnh. Bởi vì thanh âm Cổ Uyên Tư nói thập phần ôn nhu, biểu tình lúc nhìn nữ nhân đó nhu hòa. Cổ Uyên Tư cũng từng dùng ánh mắt như thế nhìn hắn, nhưng đó là chuyện mười năm trước. Chân tay hắn không nhịn được run lên, nước mắt cũng như muốn tràn mi.
Nữ nhân này chính là người yêu dấu của A Tư? Hắn muốn quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa, nhưng ánh mắt cứ chăm chú tại một chỗ, không cách nào rời đi, làm hắn thống khổ tới mức cả người giống như sắp bị xé rách ra.
Bởi vì ánh mắt hắn nhìn chằm chằm quá mức cường liệt, nữ nhân đó không tự chủ được nhìn về phía hắn, mỉm cười với hắn, tiếp đó ôm lấy cánh tay Cổ Uyên Tư “Uyên Tư, ta nóng quá, chúng ta mau về nhà thôi, ta không muốn ở ngoài lâu.”
Cổ Uyên Tư lấy ra một cái khăn giúp nàng lau mồ hôi, thần tình phi thường ôn nhu.
Nhạc Nhã biết Cổ Uyên Tư từ đầu tới cuối không liếc mình lấy một cái đi theo cô gái kia. Điều này làm cho hắn minh bạch bản thân không cách nào so sánh nổi với người yêu dấu của Cổ Uyên Tư.
Cổ Uyên Tư đi không bao lâu, người phụ trách khẩn địa nói với Nhạc Nhã “Ngày hôm nay thiếu phu nhân tới, trong nhà bận rộn, ngươi về hỗ trợ đi. Dù sao ngươi ở đây khẩn địa cũng chẳng giúp được thêm cái gì.”
Nhạc Nhã về đến nhà thì có người gọi hắn tới phòng thiếu gia quét tước. Gian phòng đó cực kỳ rộng, có vài phó dịch tới thu dọn, còn có không ít người đang đưa rương hòm vào, hắn chà lau từng cái một.
Từng rương từng rương được chuyển vào, không lâu sau thì có tỳ nữ tới chỉnh lý y vật, vật phẩm trang sức. Những thứ kia đều là nữ nhân dùng, Nhạc Nhã từ miệng tỳ nữ bàn tàn mà biết được thiếu phu nhân là người Trung Nguyên, hôm nay vừa tới Miêu Cương, những thứ kia tất cả đều là của nàng, hiện tại đặt cùng một chỗ với đồ đạc của thiếu gia, thành một đôi.
Hắn đờ đẫn làm việc, tim đã vỡ thành nghìn vạn mảnh. Biết rõ Cổ Uyên Tư hẳn là đã thành hôn, nhưng khi phải thực sự đối mặt với chuyện này hắn lại khó chịu vạn phần.
Không bao lâu, cô nương kia tới để xem đồ đạc đã dọn đến đâu.
Mọi người vừa thấy nàng, liền đồng thanh gọi thiếu phu nhân.
Chỉ thấy cô nương đó tay nhỏ như bạch ngư, thập phần mỹ lệ. Nàng đứng trong phòng, ánh mắt hơi lưu chuyển, liếc thấy bóng dáng Nhạc Nhã.
Hiện tại trong phòng chỉ còn Nhạc Nhã cùng vài thiếp thân phó tỳ, cô nương đó đi tới trước người Nhạc Nhã, thấp giọng hỏi “Ngươi chính là Miêu Cương thần tử Nhạc Nhã?”
Nhạc Nhã cứng họng, không hiểu vì sao đối phương lại biết tên hắn.
Cô nương đạm nhiên mỉm cười “Ta là Triệu Hồng Nhi, ngươi phải nhớ rõ ràng tên của ta.” Thanh âm của nàng bỗng nhiên biến thấp “Bởi vì ta sẽ làm ngươi ở chỗ này sống cũng không bằng chết.”
Nhạc Nhã còn chưa kịp phản ứng, Triệu Hồng Nhi đã một cước giẫm lên bàn tay Nhạc Nhã đang lau cái rương. Nàng hiển nhiên là người đã từng luyện công, một cước vừa đạp xuống, liền khiến Nhạc Nhã đau tới tận tâm phế, ngón tay hầu như đứt ra.
Triệu Hồng Nhi vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười “Nhạc Nhã, ta nói thẳng cho ngươi, ta ghét ngươi, không thích ngươi, lần sau ngươi thấy ta tốt nhất là tránh xa một chút, bằng không ta nhất định sẽ dằn vặt ngươi. Uyên Tư đối với ngươi còn quá tốt, chỉ là bắt ngươi ra ngoài khẩn địa thôi, nếu mà là ta, sẽ không để ngươi dễ dàng như thế đâu.
Ngươi nhớ kỹ cho ta, hiện tại buổi tối hắn tới tìm ngươi không có nghĩa là hắn thích ngươi. Uyên Tư với ta tương thân tương ái, ta hiện tại trong bụng đã có hài tử của hắn, hắn sợ bị thương hài tử này nên mới đi tìm ngươi. Nếu như ngươi muốn thừa cơ lần thứ hai câu dẫn hắn, còn phải xem ngươi có cái bản lĩnh đó không” Nàng giơ chân lên, buông tha cho Nhạc Nhã.
Thấy Nhạc Nhã đau đến trắng bệch cả mặt, nàng mỉm cười ưu nhã “Ngươi có thể đi tố cáo với Uyên Tư, ta sẽ nói là ngươi tự bị thương, không liên quan tới ta, ngươi sẽ biết hắn tin ngươi hay tin ta.”
Tỳ nữ ở một bên cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh, hiển nhiên biết chuyện của chủ tử mình không thể can thiệp.
Triệu Hồng Nhi đi ra ngoài, thiếp thân tỳ nữ cũng đi ra theo.
Nhạc Nhã cầm bàn tay phải bị giẫm lên, bàn tay đã sưng đỏ vì làm việc, giờ lại còn chảy máu.
Khiến hắn cảm thấy khó chịu nhất cũng không phải đau đớn, mà là mỗi câu Triệu Hồng Nhi nói. Nàng nói không sai, Cổ Uyên Tư nhất định sẽ chọn nàng, hắn biết rõ mình không thể vì vậy mà tan nát cõi lòng, bởi vì mười năm trước đã đoán được cục diện hiện tại, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được lệ rơi thống khổ.
Đương sơ nghĩ có thể chịu được tất cả đau khổ, mười năm qua đi hắn lại càng không cách nào chịu đựng được, đau đến toàn thân như bị xé rách thành mảnh nhỏ. Hắn chưa từng giống như bây giờ hận thần lực của chính mình.
Hô hấp thật sâu, không khí từ xoang mũi tiến nhập phế bộ co rút, Nhạc Nhã không ngờ mình suy yếu như vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, vết thương trên tay toàn bộ sinh mủ, mỗi lần khẩn địa thoáng động vết thương liền đau đến mức phải cắn chặt răng mới chịu được.
Ban ngày khẩn địa xong, Nhạc Nhã kéo thân thể uể oải trở lại Cổ gia nhưng không có cách nào nghỉ ngơi, bởi vì còn có Triệu Hồng Nhi ở nhà chờ, đã quăng một giỏ đậu xanh, đậu đỏ, đậu tương cùng đậu đen trên mặt đất, muốn hắn nhặt từng hạt lên phân biệt.
Nghe thì có vẻ cũng không phải cực hình đặc biệt tàn khốc, chẳng tổn hại Nhạc Nhã, cũng không dùng ngôn ngữ châm chọc hắn. Thế nhưng hạt đậu thật nhỏ, trộn vào một chỗ mà muốn nhặt riêng từng loại ra thì cũng mất thời gian. Hắn đã mệt đến mức mắt cũng không mở ra được, đâu còn sức lực để nhặt những hạt đậu này, hơn nữa nếu không nhặt xong, hắn sẽ không có gì để ăn. Thông thường chờ hắn nhặt xong thì đã quá muộn, hắn vừa mệt vừa đói không còn sức để ăn, ngả đầu xuống là ngủ.
(đoạn này thấy ẻm giống Tấm quá *chấm nước mắt*)
Mỗi ngày xoay vòng, sinh mệnh hắn vì vậy mà tiêu hao. Lúc khẩn địa, hắn thường xuyên ngay cả đứng cũng không đứng được thiếu chút nữa ngã xuống đất. Nếu không phải có A Tín kịp thời đỡ lấy hắn, chỉ sợ hắn thực sự đã ngất xỉu rồi.
Cuộc sống của hắn ở Cổ gia cùng công việc khẩn địa vất vả cực nhọc, sau khi chuyện truyền ra khắp Miêu Cương, người Miêu dù đối với việc hắn bán trộm trân bảo của Cổ gia, thấy khinh thường, cho rằng hắn không có tư cách xứng với danh xưng thần tử. Thế nhưng thấy hắn mỗi ngày mặt xanh mét, cũng không nhịn được lo lắng cho hắn. Dù là Nhạc Nhã sai ngàn lần vạn lần, cũng không cần phải dằn vặt hắn như thế.
Thân thể hắn gầy yếu trơ xương, chỉ sợ còn tiếp tục hao tổn, chỉ đôi ba năm sẽ chết.
Việc này rốt cuộc truyền tới tai Cổ Uyên Tư vị quan bận rộn, hôm ấy hắn ném hết công văn trở về nhà, đích thân nhìn thấy Triệu Hồng Nhi rải đậu, hắn nắm lấy tay Triệu Hồng Nhi, cắn răng cả giận nói “Ta không bảo ngươi làm như vậy!”
Triệu Hồng Nhi chẳng sợ sự tức giận của hắn “Ta cũng không đối với hắn thế nào cả, chỉ bất quá là bảo hắn nhặt đậu thôi.”
Cổ Uyên Tư hung hăng nhìn nàng, dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Hồng Nhi có phần suy giảm.
Nàng nhỏ giọng nói “Ta chỉ bất quá là giáo huấn hắn chút chút thôi, cũng không bắt hắn phải chịu đau nhức gì cả.”
“Đủ rồi, hắn ngay cả đứng cũng không nổi.”
Triệu Hồng Nhi lớn giọng “Nói không chừng là hắn giả vờ cho ngươi xem đó thôi, căn bản là vẫn bình thường.”
Cổ Uyên Tư chỉ vào Nhạc Nhã đang ngồi dưới đất “Hắn gầy tới chỉ còn da bọc xương, ngươi không thấy sao? Ta không bảo ngươi ở nhà ngược đãi hắn như thế.”
“Năm xưa hắn hại ngươi như thế, ngươi bây giờ còn quan tâm hắn có gầy trơ xương không. Cổ Uyên Tư, ngươi điên rồi sao? Vừa thấy hắn ngươi liền…”
Cổ Uyên Tư nắm chặt cánh tay nàng, Triệu Hồng Nhi lùi vai về phía sau, đau đến nhăn mặt.
Toàn thân Cổ Uyên Tư tràn ngập khí tức lạnh lẽo “Ta tự có chừng mực, còn để ta nghe thấy ngươi nói như vậy, ta sẽ đuổi ngươi về Trung Nguyên, không cho phép ngươi ở đây nữa.”
Lời uy hiếp này hiển nhiên rất hiệu quả. Triệu Hồng Nhi quăng mạnh tay ra, căm tức nhìn Nhạc Nhã, xem ra là đem tất cả tức giận đổ lên người hắn.
Cổ Uyên Tư đi tới bên cạnh kéo Nhạc Nhã dậy, phân phó tỳ nữ bên cạnh “Đi chuẩn bị một ít thức ăn mềm, dễ tiêu hóa, trong vòng một khắc chuông ta muốn tất cả đều bày trong phòng Nhạc Nhã.”
Nhạc Nhã vịn vào cánh tay hắn, ngửi thấy từ trên người hắn truyền đến mùi hương nam tính dương cương, trong lòng một trận rung động. Vào lúc này, hắn khắc sâu cảm giác Cổ Uyên Tư mặc kệ là hận hắn tới mức nào, trong lòng luôn tồn tại chút tình cảm với hắn, cho nên mới quan tâm hắn có gầy yếu chịu không nổi hay không.
Nhạc Nhã len lén nhìn mặt Cổ Uyên Tư, không thấy hắn biểu lộ ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng bằng vào những lời hắn vừa nói thì cũng đủ làm Nhạc Nhã thấy mỹ mãn.
Đỡ Nhạc Nhã về phòng xong, Cổ Uyên Tư cũng không nói gì với hắn, còn Nhạc Nhã thì khẩn trương tới mức không biết phải nói gì. Có thể lần thứ hai ngồi gần Cổ Uyên Tư như thế là điều hắn không ngờ, khiến hắn cảm thấy vừa thống khổ vừa vui mừng. Chưa được một khắc chuông, trên bàn đã đầy thức ăn, Cổ Uyên Tư đưa bát đũa cho hắn, ngữ khí vẫn như cũ không bày ra bất cứ biểu cảm gì.
“Ăn đi.”
Nhạc Nhã vừa ăn vừa nghĩ đây là Cổ Uyên Tư sai người đặc biệt làm cho mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hầu như muốn rơi lệ. Mới ăn vài miếng cháo, nước mắt đã rơi vào trong bát, hòa cùng cháo bên trong. (O.o mất vệ sinh ế?)
Cổ Uyên Tư vẫn không nói gì, đợi Nhạc Nhã ăn xong, liền bảo người múc nước tới, để hắn rửa mặt rồi bảo hắn lên giường đi ngủ.
Hắn lên giường, đắp chăn, nhưng tay vẫn không nhịn được rung động. Cổ Uyên Tư mới dời giường một bước, hắn đã thấy không chịu nổi kéo tay áo Cổ Uyên Tư, nói gì cũng không nên lời, đến một câu muốn Cổ Uyên Tư ở cạnh hắn cũng không ra khỏi miệng được, chỉ có thể yên lặng để nước mắt thành dòng chảy xuống.
Hắn gầy yếu cực kỳ, sắc mặt trắng nhợt, lặng lẽ rơi nước mắt, dường như toàn bộ tình cảm đều gửi gắm vào trong những giọt lệ, muốn nhắn nhủ cho Cổ Uyên Tư biết.
Trên mặt Cổ Uyên Tư hiện lên rất nhiều thần tình phức tạp, hắn mặc dù không có bất cứ động tác gì, nhưng trong giọng lộ ra vài phần oán hận đan xen với uể oải: “Ngủ đi.”
Nhạc Nhã nắm chặt ống tay áo Cổ Uyên Tư, chậm rãi nhắm mắt, nhưng bởi vì quá sức mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Cổ Uyên Tư lau khô nước mắt trên mặt hắn, tình cảm đau khổ khiến cho thanh âm trở nên khàn khàn “Vì sao ngươi lại muốn phản bội ta? Vì sao lại đối với ta như vậy? Ngươi khiến ta hận ngươi tới mức toàn thân như vỡ vụn, Nhạc Nhã, trên thế gian này người ta hận nhất là ngươi, mà hận và yêu là hai điều tương phản ngươi có hiểu không?”
Hắn khẽ hôn lên môi Nhạc Nhã, động tác phi thường nhẹ, kẻ khác hầu như không cách nào phát hiện “Đây có phải biểu hiện rằng ta hận ngươi bao nhiêu thì càng yêu ngươi bấy nhiêu? Khi ta hận tới mức muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, lại chính là thừa nhận ta yêu ngươi tới khắc cốt ghi tâm.”
***
Đây là lần đầu tiên Nhạc Nhã có cảm giác ngủ ngon như vậy, lúc sáng sớm hắn tỉnh lại, Cổ Uyên Tư đã không còn bên ngươi.
Khi hắn đi khẩn địa thì đốc công có vẻ như cũng đã lĩnh mệnh lệnh của Cổ Uyên Tư, bảo hắn đi làm công tác nhẹ nhàng nhất.
Hết giờ hắn trở về Cổ gia, Triệu Hồng Nhi dường như cũng đã nhận được nghiêm lệnh, không được phép ngược đãi hắn nữa. Triệu Hồng Nhi thấy hắn, chỉ là liếc qua một cách khinh thường rồi đi, đến châm chọc cũng không nói một câu. Khi hắn trở lại phòng nhỏ mình ở, cơm nước cũng đã được chuẩn bị tốt hơn.
Hắn cảm động đến cực điểm ăn thức ăn nóng hổi, tuy rằng tỳ nữ, phó dịch đưa cơm tới hình như bị cấm nói chuyện với hắn, thế nhưng canh nóng khiến Nhạc Nhã biết rõ đây là Cổ Uyên Tư bảo người làm riêng cho hắn.
Canh đó từ nhỏ hắn đã rất thích uống, có thể thấy được dụng tâm của Cổ Uyên Tư. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tim hắn thót lên, làm hắn không nhịn được mà suy đoán có khi nào Cổ Uyên Tư không phải là hận hắn tới như vậy.
***
Cổ Uyên Tư vốn ban ngày không tới thị sát khu khai hoang, bởi vì hắn mới về Miêu Cương, thật sự có rất nhiều việc phải làm. Chức quan này dù là dùng tiền mua, Cổ Uyên Tư vẫn muốn quyết tâm một phen, khai khẩn đất hoang là một trong số đó, tiếp đó là xây cầu làm đường, để cho tình hình giao thông ở Miêu Cương không còn tồi tệ như trước.
Thế nhưng nhiều ngày nay hắn thường tới khu đất hoang để xem, quản lý vừa thấy hắn, liền tiến tới báo cáo hiện tại đã làm tới đâu, Cổ Uyên Tư chỉ khẽ gật đầu nghe. Tuy rằng hắn đáp lời một cách ngẫu hứng, nhưng nếu cẩn thận tỉ mỉ một chút, có thể phát giác kỳ thực tâm tư hắn không hề ở chỗ khu đất khai hoang. Thông thường hắn nhíu mày ngồi một bên, nhìn một điểm nhỏ trong đám người khẩn địa.
Nhạc Nhã có thể cảm giác được ánh mắt của Cổ Uyên Tư làm bỏng lưng mình, thế nhưng mỗi khi hắn quay đầu lại nhìn, Cổ Uyên Tư lại không nhìn hắn, khiến hắn nghĩ mình cảm giác nhầm.
Nhạc Nhã cũng phát giác tuy rằng thân thể của mình không mệt mỏi như lúc trước, nhưng thể lực quả thật chậm rãi tiêu hao. Hiện tại thể lực hắn chỉ còn lại phân nửa lúc xưa, có lúc đến việc giản đơn như cuốc đất cũng khiến hắn đầy người mồ hôi.
Lúc nghỉ ngơi, hắn không giống lúc trước có thể miễn cưỡng mở mắt nghe một chút xem người khác nói gì, hiện giờ chỉ cần nghỉ một cái, hắn đứng nhắm mắt lại cũng đủ mệt mà ngủ.
A Tín vừa thấy tinh thần hắn không tốt, vội vàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, hơn nữa xa rời đám người ầm ĩ, để thanh âm không làm phiền hắn ngủ.
Nhạc Nhã biết mình nên nói lời cảm tạ, thế nhưng hắn vừa ngồi xuống thì con mắt liền mệt tới mức nhắm lại, cảm tạ cũng chưa kịp nói đã mê man.
A Tín nhẹ nhàng khoác áo cho hắn, ngực Nhạc Nhã hô hấp đều đều phập phồng, tóc đen đẹp đẽ lộ ra khỏi áo khoác. Hắn tựa nhẹ đầu vào áo khoác, như sợ đến tóc cũng sẽ cảm lạnh, có điều sợi tóc thập phần mềm mại đen nhánh, làm ánh lên da thịt tuyết trắng mỹ lệ của Nhạc Nhã, trắng đen tương phản, nói có bao nhiêu đẹp thì có bấy nhiêu.
Nhạc Nhã nghiêng đầu tựa vào một tấm gỗ cũ nát để ngủ, tóc đen phân nửa rối tung ở bên cạnh hai gò má hắn, có chút gì đó như hài tử nghịch ngợm, nhẹ lướt trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Nhạc Nhã. A Tín vươn cánh tay bất ổn đẩy ra những sợi tóc đen nghịch ngợm, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng mà hắn lúc trước không dám sờ.
Tiếng người ầm ĩ bên ngoài dường như không thể nghe được ở đây, chỉ thấy tiếng chim hót cùng côn trùng kêu vang, ngoại trừ Nhạc Nhã và hắn ra, không có bất cứ kẻ nào. A Tín thở gấp, chậm rãi nghiêng thân thể, còn chưa thực sự đụng vào môi Nhạc Nhã, đã cảm giác rõ ràng được mùi thơm nhàn nhạt từ nguời Nhạc Nhã tỏa ra.
Mùi hương đó mê hoặc lý trí hắn, biết rõ mình không nên làm như vậy, thế nhưng hiện tại bốn bế vắng lặng, căn bản không có bất cứ ai biết hắn làm gì. Một luồng tà ác không thể ức chế bỗng nảy lên trong lòng. Hắn hôn lên môi Nhạc Nhã, đây là lần đầu hắn hôn người khác, không quá khống chế lực đạo.
Nhạc Nhã mơ mơ màng màng mở mắt ra.
A Tín nắm cánh tay hắn, toát ta ham muốn cường liệt, bỗng nhiên đem thân thể kề sát vào Nhạc Nhã.
Nhạc Nhã rốt cuộc hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ đến chân tay run rẩy, nhưng hắn dù là chống lại mạnh hơn thì luận về sức lực cũng không phải là đối thủ của A Tín thân thể cường tráng. (tưởng em này mới hơn 10 tuổi thôi? O.O), A Tín đặt hắn trên cỏ, Nhạc Nhã sợ đến mức kêu lên thảm thiết, sau một khắc môi lại bị A Tín cố sức ngăn chặn.
“A… a… đừng… đừng!” Nhạc Nhã liên tục gào thét, nhưng càng hấp dẫn A Tín.
A Tín đưa tay chạm vào da thịt mềm nhẵn bên trong áo Nhạc Nhã, đó là chỗ hắn vẫn mong chờ vuốt ve.
Nhạc Nhã sợ đến run người, thanh âm cũng biến đổi “A Tín, van cầu ngươi đừng…”
“mà” còn chưa nói ra, A Tín đã bị một người đá văng ra ngoài ba thước, Cổ Uyên Tư nhìn A Tín như thể muốn giết người, trong cơn giận giữ nói “Cút cho ta, cút ngay lập tức!”
A Tín hiển nhiên cũng rất kinh ngạc vì hành động của mình, mục trừng khẩu ngốc bỏ chạy.
Nhạc Nhã bị dọa tới run rẩy, Cổ Uyên Tư phẫn nộ nhấc thân thể hắn lên, lớn tiếng rít gào “Ngươi đồ đê tiện này, đến hài tử nhỏ như vậy cũng không thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của ngươi, ngươi không có nam nhân thì không chịu nổi phải không? Giữa thanh thiên bạch nhật ở chỗ đất hoang vu này cũng làm được hả?”
Nhạc Nhã cứng họng, như thể nghe không hiểu mở lớn mắt nhìn Cổ Uyên Tư.
Cổ Uyên Tư cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
Nhạc Nhã bị đánh cho môi sưng cả lên, nói cũng không nói nên lời.
Cổ Uyên Tư rống giận “Ta mười bảy tuổi đã bị ngươi câu dẫn, mà hắn cùng lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, ngươi nói xem, có phải ngươi đặc biệt thích nam hài hơn mười tuổi không? Đến hài tử như vậy ngươi cũng không buông tha, ngươi sao lại thấp hèn như thế?”
Nhạc Nhã không ngừng lắc đầu, sắc mặt Cổ Uyên Tư kinh khủng tới mức khiến hắn nghĩ mình sắp bị giết, hắn chưa từng cảm thấy Cổ Uyên Tư đáng sợ như thế, quá đáng sợ, hắn muốn bỏ chạy.
Cổ Uyên Tư kéo hắn về phía sau, đẩy hắn xuống cỏ, giật y phục hắn ra xé rách.
Hắn rốt cuộc minh bạch Cổ Uyên Tư muốn gì, kêu lên chói tai “Đừng, A Tư… đừng… A —— ”
Tiếng hét của hắn cuối cùng biến thành tiếng kêu thảm thiết, bởi vì Cổ Uyên Tư không chút lưu tình đã tiến nhập vào thân thể hắn, không hề có một nụ hôn hay một sự săn sóc nào.
Thân thể Nhạc Nhã trong lúc cực kỳ đau đớn, máu dường như không chảy tới tim, hắn hầu như không hô hấp được.
Lúc Cổ Uyên Tư mạnh mẽ xông tới, từ trong cơ thể Nhạc Nhã chảy ra rất nhiều máu, hắn đến tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được, hoàn toàn không có cách nào áp chế nước mắt tuôn trào, ướt cả tóc bên trán hắn. Hắn gấp gáp hô hấp, cảm giác như thân thể không còn là của mình nữa.
Cổ Uyên Tư tức giận ngút trời nhìn hắn, vừa không chút lưu tình giáng xuống một cái tát. Một chút ôn nhu tình ý còn sót lại trong lòng Cổ Uyên Tư toàn bộ hóa thành tuyệt tình làm nhục, nhưng sự tức giận không chỉ không tiêu tán vì hành động cuồng bạo này, trái lại còn lên tới đỉnh.
“Ngươi đồ đê tiện tới cực điểm, ta biết rõ ngươi là cái loại gì, sao còn đối với ngươi nhẹ dạ? Ta hỗn trướng, sao lại có ảo giác ngươi vẫn là Nhạc Nhã năm xưa, còn có thể nghĩ ngươi thần thánh! Ngươi với ai cũng có thể, là loại thấp hèn thủy tính dương hoa (lẳng lơ), lại dám lừa ta xoay quanh ngươi, còn mang theo nam hài tới chỗ bí mật để làm cái chuyện bẩn thỉu này, ngươi đồ đê tiện…” Mỗi lần hắn chửi một câu, sẽ hạ xuống một cái tát.
Nhạc Nhã đừng nói là phản kích, đến chống lại cũng không làm được, chỉ có thể bị tàn phá nằm bất động trên mặt đất, trên người ngoại trừ vị đạo của Cổ Uyên Tư, còn có mùi máu tươi nồng đậm cùng nước mắt mặn chát.
Phát sinh chuyện này hắn mới biết được Cổ Uyên Tư thấy hắn thấp hèn tới cỡ nào, đến một câu an ủi hắn đang kinh hoàng vì suýt bị A Tín xâm phạm cũng chưa từng nói, liền nhận định là hắn câu dẫn A Tín. Nhạc Nhã cảm thấy cực độ ủy khuất, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, chảy không ngừng, mỗi một giọt đều khiến hắn đau đớn tới tận tâm phế, mà không chỉ là đau đớn bên ngoài, còn cả bên trong lòng nữa.
Trong lòng hắn nhưng lưu lại rõ ràng ký ức quá khứ tươi đẹp, dù là Cổ Uyên Tư có đối xử tệ với hắn thế nào, hắn vẫn một lòng chờ đợi Cổ Uyên Tư sẽ dành cho hắn một chút ôn nhu. Tới bây giờ hắn mới biết được mình trong mắt Cổ Uyên Tư so với một kỹ nữ cũng không bằng, vậy mà vẫn còn ôm chặt tư tâm kỳ vọng này thực sự là quá ngốc.
Cổ Uyên Tư cấu xé hắn như thể đối đãi với phế vật.
Nhạc Nhã bởi vì bị thương quá nặng, vô pháp bước đi.
Cổ Uyên Tư mang hắn về Cổ gia, lúc bôi thuốc cho hắn thì lãnh khốc nói “Ngươi muốn nam nhân, sau này mỗi đêm ta đều tới tìm ngươi, xem ngươi muốn ta chơi đùa với ngươi thế nào, ta sẽ hết lòng hầu hạ.”
***
Cổ Uyên Tư thực sự như hồi đầu mỗi đêm đều tới, có điều so với trước đây càng thêm thô bạo, dù là lộng thương Nhạc Nhã cũng không thèm quan tâm.
Nhạc Nhã như thể mộc đầu nhân mặc cho hắn đùa bỡn, chỉ là mỗi lần đều rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Triệu Hồng Nhi lại giống như trước gây khó dễ cho hắn, Cổ Uyên Tư thấy chỉ cười nhạt, không hề ngăn cản. Đốc công khai hoang lại triệu hồi hắn đi làm công việc nặng nhọc, so với trước đây còn nghiêm khắc hơn, hở ra là mắng chửi. Nhạc Nhã chỉ cố nén nước mắt, tới cuối cùng, nước mắt hắn như đã cạn khô, đến một giọt cũng không chảy được nữa.
Thân thể như bị rút cạn, gầy một cách nhanh chóng, mắc mưa sẽ cảm lạnh, gió thổi nhẹ  sẽ như sắp tắt thở, phơi nắng một chút sẽ chuẩn bị té xỉu, giống một người sắp chết, ban ngày thì khẩn địa, ban đêm làm đối tượng để Cổ Uyên Tư không ngừng tiết dục.
A Tín mấy ngày đầu chỉ dám ẩn núp rất xa hắn, sau lại thấy hắn bị bệnh nóng rần lên cũng không ai chiếu cố, nhịn không được chạy tới trước Nhạc Nhã quỳ khóc xin lỗi “Xin lỗi, Thần tử, ta thực sự không phải cố ý, van cầu ngươi tha thứ cho ta, hôm ấy ta thất thần, Thần tử, xin lỗi, xin lỗi… ta thực sự không cố ý, ta…”
Nói đến đoạn sau, thanh niên tráng kiện thân thể cao, nặng hơn Nhạc Nhã rất nhiều bỗng khóc nấc lên nghẹn ngào, thập phần thương tâm. Đã nhiều ngày, trong lòng cảm thấy thẹn khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên, một lòng chỉ mong Nhạc Nhã có thể tha thứ cho việc hắn làm lúc trước.
Nhạc Nhã đã không còn khí lực để nói, vì vậy chỉ vươn tay ra, vỗ nhẹ cái đầu gần như đã cúi sát đất của A Tín, thánh khiết quang mang cũng đồng thời bao phủ lấy A Tín.
A Tín nắm bàn tay gầy trơ xương của hắn khóc một trận, Nhạc Nhã nở một nụ cười suy yếu bi ai, ngay cả biết lỗi lầm của hài tử này đã đẩy hắn vào địa ngục, thế nhưng hắn không thể trách cứ một hài tử không hiểu chuyện.
“Khụ, khụ…” Nhạc Nhã ho, biểu hiện tình trạng thân thể hắn cực kỳ tệ.
Cổ Uyên Tư không chỉ là buổi tối mới có thể tới tìm hắn, hiện tại cũng sẽ tới khu đất hoang, thường xuyên muốn hắn làm phần việc của một người, có khi còn lạnh giọng quở trách hắn. Hắn cố gắng gượng nghe chửi rủa, thế nhưng mắt hắn lạc tại trên mặt Cổ Uyên Tư, muốn khắc ghi hình ảnh người trước mắt vào trong đầu.
Lúc này là cuối thu,lại xuất hiện một trận nắng to hiếm có, thình lình thập phần nóng bức, người thường dĩ nhiên nóng tới toàn thân đều là mồ hôi, Nhạc Nhã nhưng vẫn ho. Đợi hắn ho tới không có thanh âm thì, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất không nhúc nhích.
A Tín đứng gần hắn nhất, lập tức vọt tới nâng hắn dậy, nhưng phát giác ra hắn tứ chi băng lãnh, sắc mặt trắng xanh, A Tín vươn tay run run xem hơi thở của hắn mới phát giác hắn đã không còn thở nữa.
Hắn hãi hùng sắc mặt tái mét, bởi vì khiếp sợ quá lớn, trái lại đến khóc cũng không khóc được “Thần tử đã chết!”
Những cư dân Miêu Cương không để ý tới Nhạc Nhã, kỳ thực cũng không nhìn nổi Cổ Uyên Tư ngược đãi Nhạc Nhã như thế. Nói thế nào thì trên danh nghĩa Nhạc Nhã vẫn là Miêu Cương Thần tử, ngay cả thiếu nợ Cổ gia nhiều tiền, nhưng làm cả đời để trả là được rồi, hà tất phải làm nhục hắn như vậy.
Vậy nên khi bọn họ tới vây quanh A Tín toàn thân run thì, bọn họ ôm Nhạc Nhã, cũng đưa tay xem hơi thở, không tin nổi nói “Thực sự không thở nữa.”
Việc này lập tức truyền đi, có người kêu la “Thần tử tắt thở rồi, mau đi thông báo cho Cổ thiếu gia!”
Cổ Uyên Tư chưa đầy một khắc đã chạy tới, hắn toàn thân ướt đẫm, mồ hôi ướt cả tóc, có thể thấy hắn là từ quan nha vội vàng chạy tới. Sắc mặt hắn tái nhợt đẩy mọi người ra, ôm lấy Nhạc Nhã, tay run kịch liệt, hoàn toàn không khống chế được. Khi hắn đưa tay tới trước mũi Nhạc Nhã, sắc mặt hắn đã không như người bình thường nữa, trái lại so với Nhạc Nhã nằm trong lòng trông còn khó coi hơn.
“Đi gọi đại phu, nhanh lên một chút!” Bỗng nhiên hắn rống lên với đốc công đứng ngay bên cạnh hắn “Nhanh một chút!”
“Thế nhưng hắn đã chết…”
Đốc công còn chưa nói xong, Cổ Uyên Tư liền cầm lấy cái cuốc bên cạnh hướng về phía người hắn, nổi giận nói “Hắn chưa chết, hắn không thể chết, gọi tất cả đại phu tới đây, nếu hắn thực sự chết, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Đốc công không biết phải làm sao, đành phải đi gọi mấy đại phu Cổ Uyên Tư mang từ Trung Nguyên tới, mấy đại phu này vừa thấy sắc mặt kinh khủng của Cổ Uyên Tư, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đại phu thứ nhất vừa nói tới chữ ‘chết’, cổ Uyên Tư liền tức giận rít gào “Cút cho ta, ngươi có biết xem bệnh không đấy hả? Nhạc Nhã không thể chết, hắn không thể chết, hắn…” Thanh âm của hắn đã không còn như cũ, tựa như dã thú hấp hối rền rĩ.
Còn lại mấy người không dám nói ‘chết’, đều cúi đầu câm lặng.
Cổ Uyên Tư run rẩy giơ hai tay lên, che lại mặt, nước mắt theo kẽ ngón tay rơi xuống mặt Nhạc Nhã, phát sinh tiếng gào khóc tận tâm phế.
Chính là không ai ngờ Cổ Uyên Tư đối với cái chết của Nhạc Nhã lại cảm thấy đau xót như thế, với tình hình trước đây Cổ Uyên Tư ngược đãi Nhạc Nhã, bọn họ hoàn toàn vô pháp tin tưởng Cổ Uyên Tư lại ôm thi thể Nhạc Nhã, gào khóc tới mất lý trí.
Cổ Uyên Tư dùng bàn tay dính đầy nước mắt đẩy đẩy gương mặt tao nhã của Nhạc Nhã, đau nhức tận sâu trong lòng kêu khóc “Không cho phép, ta không cho phép ngươi chưa được ta đồng ý đã chết, Nhạc Nhã, ta muốn ngươi sống lại nhìn ta.” (để anh hành ẻm tiếp hả?: |)
Hắn mạnh mẽ ôm lấy thân thể Nhạc Nhã “Ta rất hận ngươi, hận tới mức đến ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, Nhạc Nhã, ta không phải cố ý muốn ngược đãi ngươi, chỉ có điều nếu ta đối tốt với ngươi, ta sẽ tiếp tục trầm luân. Mười năm thống khổ của ta cùng cõi lòng tan nát lấy gì để đền bù? Những chuyện tàn khốc ngươi làm phản bội ta lấy gì để tính sổ? Ta có thể nào quên được?”
Cổ Uyên Tư liên tục vuốt ve gương mặt băng lãnh của Nhạc Nhã, mỗi một lần gọi đều là một lần cõi lòng tan nát “Đừng rời bỏ ta, Nhạc Nhã, ta sẽ dịu dàng với ngươi hơn một chút, đừng rời bỏ ta…”
Đốc công thấy hắn đau lòng kêu khóc, nhịn không được sợ hãi, vội vàng nói “Cổ thiếu gia, đại phu đều nói hắn đã chết, người chết không thể sống lại, cho dù đại phu tốt cũng không thể cứu hắn, người nén bị thương đi.”
Đốc công vừa nói, Cổ Uyên Tư bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tất cả đều là vằn đỏ, nhưng lại đột nhiên đứng dậy. Đốc công biết mình nói sai rồi, lập tức sợ đến mức lui về phía sau vài bước.
Không ngờ Cổ Uyên Tư ôm lấy Nhạc Nhã theo, run giọng nói “Ngươi nói đúng, ngươi nói rất đúng…”
“Cổ thiếu gia?” Thấy hắn hành động quái dị, đốc công tráng kiện không khỏi sợ đến toàn thân run lên.
“Tố Phi Ngôn, Miêu Cương Dược sư Tố Phi Ngôn dù người chết cũng có thể cứu sống…” Cổ Uyên Tư chỉ nói hai câu này, liền ôm lấy Nhạc Nhã phi như điên trên đường, vài lần mặt đường xóc nảy khiến hắn suýt ngã, nhưng hắn vẫn đi liên tục. Hắn chạy tới bên trong quan nha, người ở trong còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đoạt lấy chìa khóa chạy tới địa lao.
Trong địa lao tối tăm chỉ có một bóng người bạch sắc, toàn thân hắn không bị thương, bởi vì hắn có cổ độc hộ thân, không ai có thể thương tổn hắn. Thần thái hắn cũng rất bình tĩnh, nhưng hàn ý băng lãnh mơ hồ truyền ra.
Cổ Uyên Tư ôm Nhạc Nhã vọt vào trước thiết lao, hai chân vì chạy quá độ mà hư nhuyễn, ngôn ngữ kích động quanh quẩn trong bóng tối “Phi Ngôn, ta cầu ngươi cứu Nhạc Nhã, ngươi muốn giết ta cũng được, chỉ cầu ngươi cứu Nhạc Nhã!”
Không cần Cổ Uyên Tư lấy chìa khóa ra mở cửa, Tố Phi Ngôn chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, cửa liền như thể không có khóa toàn bộ mở ra. Điều đó chứng tỏ không phải hắn không thể rời khỏi gian nhà tù, chỉ là hắn lo lắng cho Nhạc Nhã nên không chịu đi.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn Nhạc Nhã trong lòng Cổ Uyên Tư, đột nhiên sắc mặt đại biến, chứng tỏ nguyên nhân Nhạc Nhã chết rất quái dị. Hắn đập mạnh vào chỗ trái tim Nhạc Nhã một chút, chờ đập hơn hai mươi lần, đôi môi Nhạc Nhã run nhẹ, lông mày vì đau đớn mà nhăn chặt, thế nhưng ít ra cũng chứng tỏ hắn đã sống lại.
Thấy Nhạc Nhã sống lại, Cổ Uyên Tư không khỏi run lên. Tố Phi Ngôn biểu hiện cực ít tâm tình, nhưng hiện tại cũng kích động nói “Lập tức đưa tới phòng ta ở, nhanh lên, còn chậm trễ sẽ không kịp.”
Tố Phi Ngôn đi trước dẫn đường, Cổ Uyên Tư ôm Nhạc Nhã, cấp tốc chạy theo. Vừa đến căn phòng của Tố Phi Ngôn, Tố Phi Ngôn lập tức đem Nhạc Nhã đặt lên giường, dùng thuốc bột hòa với nước đút vào miệng Nhạc Nhã. Nhạc Nhã không có khí lực chống cự, uống sắp tới phân nửa.
Sau khi uống xong không bao lâu, từ tiếng hít thở gián đoạn biến thành tiếng thở yếu ớt, mí mắt cũng không yên nảy lên, nhưng chưa tỉnh lại.
Tố Phi Ngôn nhìn vô số vết thương thật nhỏ trên tay hắn, sắc mặt thay đổi từ lâu.
Cổ Uyên Tư cầm bàn tay Nhạc Nhã thật vất vả mới sống lại, nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi.
Tố Phi Ngôn không thương cảm hắn thảm trạng toàn thân bùn đất, phi thường tức giận thưởng cho hắn một cái tát. Khí lực Tố Phi Ngôn dùng tuy không lớn, nhưng mang theo đau nhức quái dị, Cổ Uyên Tư cao lớn hơn lại bị đánh cho thân thể nghiêng đi một cái.
“Ngươi còn đối đãi với Thần tử như vậy? Ngươi cũng không phải không biết thân thể hắn có bao nhiêu suy yếu, ngươi sẽ phải nỗ lực trả một cái giá đau thương đấy!” Thanh âm hắn hồi phục băng lãnh như trước, chỉ ra ngoài “Đi ra ngoài, quỳ gối ở gian nhà bên ngoài, ngươi mà động đậy một chút, phát sinh bất cứ âm thanh gì thì cả đời ngươi sẽ hối hận vạn phần.”
Cổ Uyên Tư vô pháp cãi lại, hắn theo lời Tố Phi Ngôn ra ngoài phòng nhỏ quỳ gối. Gian nhà của Tố Phi Ngôn phi thường nhỏ, một thanh âm nhỏ bé bên trong hắn cũng nghe được rõ ràng, đến cả tiếng thuốc nước lần thứ hai được rót vào miệng Nhạc Nhã cũng truyền tới tai Cổ Uyên Tư rõ mồn một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.