5.
Ngày cha ta và Lý Trường Niệm thành thân, đồ cưới trải dài mười dặm, Đế Hậu đưa tiễn, náo nhiệt cực kỳ.
Bái thiên địa xong, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi trên chủ vị, cha ta và Lý Trường Niệm ngồi sườn bên dưới, còn ta thì đứng trong đám người.
Ánh mắt sắc bén của Hoàng đế hơi dừng trên người ta trong nháy mắt, dường như muốn tìm ra bí mật gì đó.
Ta cố hết sức cúi đầu, tỏ vẻ yếu đuối không dám ngẩng đầu.
Ánh mắt tìm tòi của Hoàng đế dần tan đi, ngược lại nói với cha ta, người đang bừng bừng hỉ khí.
“Duẫn Chi à! Trẫm chỉ có một đích nữ này, trong cung chỉ có một Công chúa Minh Nguyệt, hôm nay giao vào tay con. Tính tình Minh Nguyệt của trẫm không đủ dịu dàng, nhưng nó là Công chúa một nước, từ nhỏ đã được trẫm yêu chiều nuôi dưỡng ra, trẫm hy vọng sau khi nó được gả cho con vẫn sẽ giống như trước kia, tùy tâm sở dục, không chịu bất kỳ ấm ức nào.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Trường Niệm ửng đỏ, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo, nàng ta là nữ nhi được phụ hoàng sủng ái nhất, dù trời có sập xuống cũng có phụ hoàng chống cho nàng ta.
Cha ta mặc một thân áo bào đỏ thẫm, cười đến dịu dàng ấm áp.
“Bệ hạ, thần yêu nhất chính là tính tình kiêu căng của Minh Nguyệt, nàng là Công chúa một nước, là nữ nhân tôn quý nhất trong lòng thần, không ai có thể sánh bằng. Cho dù nàng ấy có làm chuyện gì, chỉ cần nghĩ đến giọng nói và nụ cười của nàng ấy thì trong lòng thần đều không nhịn được nhũn ra.”
Nam nhân gần như moi tim ra để thổ lộ, khiến Lý Trường Niệm không kiềm chế được nhếch cao khóe miệng, hai người Đế Hậu ngồi trên chủ vị cũng không nhịn được gật đầu tán thưởng.
Một màn trong tiệc thành thân được người có tâm tuyên truyền ra ngoài.
Nhất thời, nữ nhi trên dưới Đại Tề đều truyền tụng câu chuyện tình yêu mỹ mãn của Lâm Tướng quân và Công chúa Minh Nguyệt.
Gả chồng phải gả cho Lâm Tướng quân.
Tất cả mọi người đều đã quên, Lâm Tướng quân từng có một thê tử không được mọi người thừa nhận, người nữ tử đã sống ở phủ Tướng quân suốt năm năm.
Những dấu vết chứng minh sự tồn tại của mẹ ta trong phủ cuối cùng bị mọi người xóa sạch từng chút một.
Nhưng sự tồn tại của ta lại luôn nhắc nhở Lý Trường Niệm, phu quân của nàng ta đã từng phản bội nàng ta.
Theo Lý ma ma thì ném vào vào viện bỏ hoang để tự sinh tự diệt, nhắm mắt làm ngơ là xong.
Nhưng Lý Trường Niệm lại không chịu, nàng nói nhìn ta và mẹ ta có gương mặt tương tự nhau, nàng ta lại không nhịn được muốn xé ta ra.
Ta từng lén nghe nàng ta và Lý ma ma nói chuyện.
Nàng ta nói hối hận đã để mẹ ta chết quá thoải mái, muốn giữ ta ở bên cạnh, từ từ tra tấn, cũng là một loại thú vui.
“...”
Miêu Cương truyền thừa từ thời thượng cổ, mỗi một nữ nhi sinh ra ở Miêu Cương, từ nhỏ đều sẽ được người lớn tuổi đức cao vọng trọng nhất trong tộc hạ mệnh cổ.
Sau khi hạ mệnh cổ, nếu không có ngoài ý muốn sẽ làm bạn bên cạnh nữ nhân đó đến cuối sinh mệnh.
Mệnh cổ tốt nhất trong truyền thuyết có kịch độc, không chỉ có thể bảo vệ chủ nhân bách độc bất xâm, còn có thể kéo dài tuổi thọ, là báu vật mà người người đều tốn hết công sức để theo đuổi.
Mệnh cổ không thể dời đi, không thể đoạt lấy, trừ khi hiến tế.
Khi ta còn nhỏ, mẫu thân vẫn luôn nuối tiếc rằng ta không thể sinh ra tại Miêu Cương, nếu không sẽ có thể có được một con mệnh cổ thuộc về bản thân rồi.
Lúc ấy ta còn nhỏ, tay nhỏ bụ bẫm thịt nắm lấy tay mẫu thân, nghiêm túc nói với nàng: “Con không cần mệnh cổ, con có mẫu thân là đủ rồi.”
Mẹ ta nghe vậy giống như đột nhiên giải được nút thắt, nhéo mặt ta, nói; “Thôi, ta còn một ngày đều sẽ bảo vệ con. Ngày nào đó, nếu ta không còn, dù cho có phải dùng hết hơi thở cuối cùng cũng sẽ hiến tế nó cho con.”
Ta nghe không hiểu lắm, nghi hoặc giương mắt nhìn nàng, mẹ dùng tay vuốt tóc ta: “Dao Dao phải nhớ kĩ, mang ngọc mắc tội, ngàn vạn lần không được tiết lộ với bên ngoài chuyện mệnh cổ.”
Sau khi mẫu thân rơi xuống nước, ta vẫn luôn chìm trong đau lòng, thế nên căn bản không phát hiện ra không biết từ khi nào trong thân thể mình nhiều thêm một con mệnh cổ quen thuộc.
Mệnh cổ chuyển dịch, liên kết với ký chủ mới cần có một khoảng thời gian nhất định.
“...”
Yến tiệc kết thúc, có một tiểu thái giám đến mời ta.
Phòng bên chếch phía đông, bên ngoài có hai hàng thị vệ đứng canh chỉnh tề, Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng.
Thấy ta tiến vào, lão khẽ đưa mắt ra hiệu cho bên cạnh.
Chưa chờ ta đứng vững đã có một lão già áo đen đi đến đẩy ta một cái.
Ta bị bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người áo đen.
Lão đâm một kim vào đầu ngón tay ta, xương cốt lập tức truyền đến cảm giác ngứa như có như không.
Vẻ mặt Hoàng đế đầy mong đợi nhìn người áo đen: “Phù Phong, thế nào, có tìm ra được tung tích của mệnh cổ không?”
Mệnh cổ! Trong đầu ta nổ ầm một tiếng, nhớ đến lời mẫu thân đã dặn dò ta.
Người áo đen lắc đầu, Hoàng đế đột nhiên phẫn nộ gạt đổ ấm trà trên bàn.
Ta giả vờ bị dọa sợ, lui vào trong một góc, nương theo quần áo to rộng phong tỏa một huyệt đạo nào đó trên người.
Cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng mệnh cổ đã bắt đầu không chịu nổi.
“Phù Phong, trên người Miêu Nguyệt ngươi không tìm ra, trên người nữ nhi của nàng ta ngươi cũng không tìm ra. Có phải mệnh cổ kia là do ngươi tự bịa ra để lừa trẫm hay không!”
Vẻ mặt người áo đen vẫn rất trấn định, nói: “Hoàng thượng, mệnh cổ này tuyệt đối là sự thật, lão đạo chính tai nghe thấy sư thúc nói vậy.”
Cơn giận của Hoàng đế vẫn còn chưa tan hết: “Vậy sao không kiểm tra ra?”
Người áo đen híp mắt, nói chắc như đinh đóng cột: “Lão đạo từng nghe nói, nữ tử Miêu Cương đều phải thông hôn trong tộc, còn chưa từng thấy Miêu nữ thông hôn với ngoại tộc. Lão đạo suy đoán có hai khả năng, một là mẹ con Miêu Nguyệt đều không phải hậu duệ Miêu Cương chân chính, cho nên các nàng đều không có mệnh cổ. Hai là Miêu Nguyệt kia vi phạm tổ huấn, mệnh cổ đã bị thu về.”
Hoàng đế lần chuỗi hạt Bồ Đề trong tay, ánh mắt híp lại.
“Vậy chẳng phải là, những gì trẫm đã làm đều phí công?”
Vẻ mặt người áo đen cao thâm: “Hoàng thượng, từ xưa làm việc tốt đã rất gian nan, vật tốt lại càng khó được.”
Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua ta đang run bần bật trong góc, phất tay áo rời đi.
Chờ tất cả mọi người đều đi hết, ta mới chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt là hận ý vô tận, che giấu cảm giác ngứa ngáy của mệnh cổ trong cơ thể.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.
Cái chết của mẹ ta, độc thủ phía sau màn tuyệt đối không chỉ có một mình Lý Trường Niệm.
Ta cười khẽ một tiếng, quyền thế, cũng thật ghê gớm mà!
Một mạng người sống sờ sờ như mẹ ta, trong mắt người hoàng gia và con em thế gia cũng chỉ thấp hèn như bùn lầy mà thôi.
………………………………………………………