Vốn định đăng hôm Thất tịch, nhưng lại vì nhiều chuyện mà không thể làm kịp. Không hiểu sao, Thất tịch lại thấy nhớ Miêu Thử da diết.
Trong phòng tĩnh lặng, không chút tiếng động. Triển Chiêu ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nét mặt bình tĩnh, không chút xao động, nhưng nhìn ngón tay đang không ngừng chà xát miệng chén trà của y có thể thấy, lòng y lúc này không tĩnh lặng như vẻ bề ngoài.
“Triển đại nhân, ngài nghĩ kỹ rồi chứ?” Lúc này một bà lão ngồi đối diện vẻ mặt thương xót hỏi Triển Chiêu.
“Bà bà, đây là chuyện duy nhất đời này Triển Chiêu làm vì mình, mong người thành toàn.” Giọng nói Triển Chiêu không hề để lộ vẻ khẩn thiết, nhưng nhìn vào ánh mắt của y có thể thấy, y vô cùng hy vọng.
Bà lão nhìn Triển Chiêu hồi lâu, cuối cùng mới bất đắc dĩ đồng ý, đứng dậy đi vào gian trong. Ước chừng một nén hương sau đó, bà lão đi ra, cầm một túi gấm nhỏ giao cho Triển Chiêu. “Nhớ kỹ, chỉ tới tảng sáng ngày mai.” Bà lão dặn dò Triển Chiêu đang hết sức mừng rỡ.
“Triển Chiêu xin ghi nhớ.” Triển Chiêu nở nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào phòng.
Bà lão thấy Triển Chiêu như thế, không biết nên vui mừng thay y hay nên vì y mà đau lòng, bà bắt đầu hối hận đã đồng ý nguyện vọng này của Triển Chiêu. Nếu không phải ngày đó Triển Chiêu cứu bà một mạng, thì sẽ không có chuyện phiền não này.
Triển Chiêu cẩn thận cất túi gấm vào trong ngực, xoay người định rời đi, lại bị bà lão gọi lại. “Triển đại nhân!” Bà lão thấy Triển Chiêu rời đi, có chút không biết nên làm thế nào cho phải. Bà thật sự không hy vọng Triển Chiêu đưa ra quyết định này, vì vậy trong lúc hoảng hốt đã bất giác túm lấy ống tay áo của Triển Chiêu.
Triển Chiêu không lên tiếng, y biết bà lão muốn nói gì, cho nên y không nói, chỉ mỉm cười, nhẹ vỗ lên bàn tay đang túm chặt ống tay áo của mình, dùng nụ cười nói cho bà biết, đây là lựa chọn mà đời này y không hối hận nhất.
Bà lão thấy Triển Chiêu như thế, chỉ đành buông lỏng tay, lắc lắc đầu: “Xem ra tâm ý ngài đã quyết, già có nói thêm nữa cùng vô dụng. Già chỉ có thể khuyên ngài, trân trọng thời gian một ngày này. Nhớ lấy, đến tảng sáng, tất cả sẽ biến mất.”
“Tạ ơn bà bà. Triển Chiêu cáo từ.” Triển Chiêu ôm quyền thi lễ, rồi xoay người rời đi.
Ra khỏi căn phòng, Triển Chiêu không lập tức rời đi, mà đứng lại ở ngưỡng cửa, hít một hơi thật sâu. Đã rất lâu rồi, y không thả lỏng tâm trạng thế này.
“Mèo thối! Lâu như thế mới đi ra? Ta còn tưởng ngươi nhận bà lão kia làm mẹ nuôi, không đi ra ngoài nữa chứ!” Bạch Ngọc Đường ngồi trên cây đào đang nở rộ cách cửa phòng không xa, hô to với Triển Chiêu.
Triển Chiêu bị tiếng nói kia làm cho bàng hoàng, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên cành đào chi chít hoa, lập tức sững sờ.
“Ngọc… Đường?” Triển Chiêu không chắc chắn gọi dò.
Bạch Ngọc Đường thấy mèo ngốc kia bày ra vẻ mặt như gặp quỷ, liền trừng mắt.
“Ngọc Đường, xuống đây đi.” Triển Chiêu đi đến dưới tàng cây, ngửa đầu, mềm giọng nói với Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên trên không có ý muốn nhảy xuống.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu mỉm cười nói với mình bên dưới, chợt đỏ mặt mất tự nhiên. Đây không phải lần đầu hắn nghe mèo kia nói với mình bằng ngữ điệu này, cũng không phải lần đầu thấy mèo kia nhìn mình bằng ánh mắt đó, sao vẫn đỏ mặt như con gái vậy chứ?
“Mèo thối! Ngươi tránh ra! Ngươi đứng dưới tàng cây như vậy, ta nhảy xuống thế nào?” Vì muốn che dấu thẹn thùng của mình mà cố ý nói quá lên, dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người nhìn Triển Chiêu phía dưới.
“Sao thế? Công phu của Ngọc Đường đã thoái lui tới mức đến cả nhảy từ trên cây xuống cũng không nhảy được nữa rồi sao?” Triển Chiêu vẫn cười, mắt không chớp đắm đuối nhìn bạch y tựa như thần tiên trên cây.
Bạch Ngọc Đường vừa nghe câu nói kia của Triển Chiêu, lập tức nổi nóng, hai mắt nhếch lên, cực kỳ giống con chuột trắng nhỏ chuẩn bị giao chiến với mèo.
“Được lắm! Triển Chiêu, ta sẽ cho ngươi biết coi thường Bạch gia gia có kết quả thế nào!” Dứt lời, Bạch Ngọc Đường không chút do dự nhảy xuống.
Triển Chiêu trân trối nhìn bạch y tựa như một con bướm trắng từ trên cây bay xuống, thấy người nọ gần tiếp đất, y thản nhiên vươn hai tay, tiếp lấy Bạch Ngọc Đường.
“A!” Bạch Ngọc Đường bị hành động bất ngờ này Triển Chiêu làm cho giật mình, nhất thời bị mất cân bằng, suýt chút nữa ngã xuống, may được Triển Chiêu ôm lấy. Hai tay Bạch Ngọc Đường túm hai bên vai của Triển Chiêu, vẻ mặt hoảng sợ chưa tan, cúi đầu nhìn Triển Chiêu đang ôm lấy mình.
Triển Chiêu cứ thế ôm Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không hề có ý buông hắn ra. Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Bạch Ngọc Đường chịu không nổi, quay mặt đi trước.
“Mèo con, buông ta ra!” Bạch Ngọc Đường không tự nhiên dịch chuyển thân thể, nhỏ giọng kháng nghị.
Triển Chiêu ôm Bạch Ngọc Đường đến thất thần, không hề nghe thấy lời Bạch Ngọc Đường vừa nói.
Bạch Ngọc Đường đợi một lúc lâu, không thấy con mèo kia có động tĩnh gì, ngạc nhiên quay đầu nhìn xem rốt cuộc Triển Chiêu đang bị làm sao. “Này! Triển Chiêu! Ngươi ôm đủ chưa hả?” Thấy Triển Chiêu không hề để tâm đến lời của mình, Bạch Ngọc Đường tức giận hét lớn, không ngừng vặn người, hai tay còn đánh lên vai Triển Chiêu mấy cái.
Triển Chiêu hoàn hồn, cười buông con chuột nhỏ đang làm loạn trong ngực ra, cẩn thận sửa sang lại quần áo hỗn loạn của hắn, lại nhẹ nhàng lấy cánh hoa vương trên tóc hắn xuống.
“Ngọc Đường, hôm nay mèo con không xử án, không tuần tra, cũng không cần tiến cung trực ban. Hôm nay, ta chỉ ở bên Ngọc Đường.” Triển Chiêu ôm người nọ vào lòng, nhẹ giọng cam kết bên tai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nghe lời cam kết của Triển Chiêu, bất giác cũng ôm lấy thân thể gầy gò của y. “Mèo con, ngươi gầy đi.”
“Haha.” Triển Chiêu bị lời trước đây chưa từng nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói làm cho bật cười. Y hơi giãn khoảng cách, cười hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường muốn làm gì?”
“Ừm… Mèo con! Ta muốn uống Nữ Nhi Hồng của Nhị nương.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chốc lát rồi cười cho Triển Chiêu một nơi muốn tới.
“Được, vậy thì đi uống Nữ Nhi Hồng.” Triển Chiêu cưng chiều ôm lưng Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài.
Lúc hai người tới quán rượu, trời đã tối. Thật ra từ trên núi xuống đến quán rượu của Nhị nương không mất quá nửa buổi sáng, nhưng giữa đường Bạch Ngọc Đường hết nói muốn tới rừng trúc luận võ với Triển Chiêu, lại đòi du thuyền ngắm hoa… Kết quả đến bây giờ mới đến nơi.
Tiểu nhị của quán rượu đang bê ván cửa đi ra, chuẩn bị đóng cửa, thấy Triển Chiêu muốn đi vào liền nói: “Triển đại nhân, ngày hôm nay muộn rồi, sáng mai ngài lại đến vậy.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng. Triển Chiêu nhìn vẻ mặt không cam lòng của con chuột nhỏ bên cạnh, trong lòng không nỡ.
“Tiểu nhị, có thể châm chước một lần không?” Triển Chiêu hiếm khi đề nghị như vậy, khiến cho tiểu nhị không tiện cự tuyệt, đành gọi bà chủ đi ra.
“Ô kìa! Không phải Triển đại nhân sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến quán của Nhị nương ngồi thế?” Nhị nương vừa ra cửa liền nói với Triển Chiêu.
“Ha ha, Nhị nương, Triển Chiêu quấy nhiễu rồi. Muộn như vậy tới đây mong uống vài chén Nữ Nhi Hồng của Nhị nương, sẽ không ngồi quá lâu. Kính xin Nhị nương giúp đỡ.” Triển Chiêu lễ độ thỉnh cầu Nhị nương.
“Triển đại nhân nói gì vậy chứ? Mau vào đi, không quấy nhiễu không quấy nhiễu, chỉ là ngồi một lát thôi mà. Vẫn như cũ, hai đôi đũa, hai chiếc chén chứ?”
“Phải, làm phiền rồi.” Triển Chiêu nói xong liền nắm tay Bạch Ngọc Đường đi vào, lên lầu, đi tới chiếc bàn thường cùng Bạch Ngọc Đường ngồi, ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường nhìn Nhị nương trở vào phòng bếp vội vã chuẩn bị: “Mèo con, Nhị nương này thật chẳng chút thay đổi? Vẫn luôn biết ăn nói như vậy.”
Triển Chiêu không đáp, chỉ đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Bạch Ngọc Đường.
Mặt Bạch Ngọc Đường lập tức đỏ lừ, hốt hoảng muốn rút tay về, nhưng lại bị Triển Chiêu cầm chặt.
“Mèo… Mèo con… Đừng…”
Lúc này tiểu nhị đi lên, bưng một khay đồ ăn, đi tới bàn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thấy thế buông lỏng tay ra, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu buông lỏng vội rút tay về, cúi thấp đầu xuống, tránh để người ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
“Triển đại nhân, món ăn của ngài đã chuẩn bị xong, rượu phải xin ngài đợt lát nữa, Nhị nương đang hâm nóng cho ngài.” Tiểu nhị vừa bày biện chén đĩa vừa nói với Triển Chiêu.
“Đừng vội, đừng vội.” Triển Chiêu cười, nhắc tiểu nhị không cần vội vàng.
Tiểu nhị trở về bếp, thấy Nhị nương đã hâm nóng rượu, đang chờ gã trở lại đem ra.
“Đi, đem rượu này ra.”
“Nhị nương, rượu này cô tự mình mang lên mới phải chứ. Lâu lắm không thấy Triển đại nhân vui vẻ như vậy, cô lên góp vui đôi ba câu đi.” Tiểu nhị ngạc nhiên nhìn Nhị nương lúc này cùng với người nói chuyện với Triển Chiêu vừa rồi như hai người hoàn toàn khác nhau.
“Cậu muốn tôi nói gì với ngài ấy đây? Lần nào tới đây, ngài ấy đều ngồi ở chỗ đó, lần nào cũng gọi món ăn đó, lần nào cũng gọi hai đôi đũa, hai chiếc chén. Ngài ấy như vậy, tôi còn nói gì được đây? Hôm nay là Thanh Minh, lời nói vui vẻ gì vừa nhìn thấy ngài ấy liền không sao nói ra nổi. Ngày thường còn có những khách khác, hàn huyên với ngài ấy đôi ba còn có thể viện cớ tiếp khách khác mà rời đi…”
*
Triển Chiêu bị tiếng gà gáy đánh thức, nhưng y không mở mắt. Y không dám mở mắt xác nhận sự thực rằng người nọ đã không còn nằm trong ngực y. Y cứ nằm đó không nhúc nhích, mãi đến khi mặt trời lên cao, xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng lên mặt, y mới từ từ mở hai mắt.
“….”
Triển Chiêu chậm rãi ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh – chỗ Bạch Ngọc Đường từng nằm lúc này chỉ còn vương cánh hoa đào. Cánh hoa trải đều khắp giường, vô cùng đẹp mắt, dưới ánh nắng ban mai lại càng thêm rực rỡ.
Triển Chiêu hoảng hốt xuống giường, phát hiện túi gấm nhỏ màu đỏ vốn được cất giữ cẩn thận trong ngực đã nằm trên gối từ lúc nào. Mở ra xem, bên trong là miếng ngọc bội Bạch Ngọc Đường luôn mang bên người khi còn sống cùng một tờ giấy nhỏ, tờ giấy chỉ ghi mấy chữ: Ngọc Đường trở về.
“Triển đại nhân, chỉ cần ngài có tình, người đó sẽ xuất hiện.”
“Chỉ cần có tình?
“Đúng vậy, chỉ cần ngài có tình.”
Triển Chiêu mặc quần áo chỉnh tề, cầm Cự Khuyết ra cửa. Thanh Minh đã qua, ý nguyện của y đã thành, lúc này chỉ còn lại Triển hộ vệ sống chết vì Đại Tống mà thôi.
“Triển đại nhân, binh mã đi Liêu quốc đã tập hợp đông đủ ngoài cửa cung”
“Được, lập tức lên đường!”
“Triển hộ vệ, lần này đi Đại Liêu sợ là dữ nhiều lành ít. Nhất định phải bảo trọng.”
“Xin đại nhân yên tâm.” Triển Chiêu cười nhạt đáp, cũng không nhiều lời.
“Triển hộ vệ, ngày hôm qua là Thanh Minh, cậu đã đi gặp Bạch thiếu hiệp chưa? Chuyến đi này… nên báo một tiếng.” Mặc dù chính Công Tôn tiên sinh cũng cảm thấy nói lời này lúc này không thích hợp, nhưng vẫn không yên lòng mà nói ra. Đi Liêu quốc nguy hiểm trùng trùng, lỡ như không thể trở về, chẳng phải sẽ là nuối tiếc cả đời sao?
“Cáo từ!” Triển Chiêu chỉ cười, không trả lời câu hỏi của Công Tôn tiên sinh, lên ngựa, sau khi từ biệt liền vung roi mà đi. Hiện tại y chỉ là Triển hộ vệ luôn cười dịu dàng với mọi người, Triển Chiêu đã khóc sau tỉnh giấc sáng nay, y nguyện giấu đi. Đời này y đã không còn gì nuối tiếc nữa. Tất cả đều đã thành toàn.
Nửa năm sau, có tin báo về, Triển Chiêu hy sinh ở Liêu quốc, cách thời gian Bạch Ngọc Đường phá Trùng Tiêu ba năm.